DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 225

225. Màu ánh sáng của hậu bối sinh sau.

Khi nhận được tin tức từ trong nhà nói có thể Hạng Nam đã chết, hai ngày hai đêm Hạng Vân không ngủ được, lúc này hắn mới biết Hạng Nam hộ tống sứ giả triều đình đi Phạm Dương chiếu gọi An Khang Sơn.

An Khang Sơn phản loạn, giết sứ giả cùng với binh mã đi theo.

Và loạn thế thổi quét toàn bộ Đại Hạ, cắt đứt mọi tin tức đặc biệt là những nơi Phạm Dương quân đi qua. Hạng gia không ôm hy vọng, thậm chí còn chuẩn bị đắp cái mộ chôn di vật của Hạng Nam xuống, nhưng bị hắn ngăn trở.

Đứa nhỏ Hạng Nam này tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng tâm tư thâm sâu, người lại nhạy bén, Hạng Vân cảm thấy có lẽ đứa nhỏ có thể tìm được đường sống.

Quả nhiên hắn không nhìn lầm.

Tưởng Hữu rót một chén rượu, bưng tới cho Hạng Vân, người kia nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

"Nam công tử không hổ là anh tài một tay đô đốc bồi dưỡng." Tưởng Hữu khen.

Hạng Vân ngồi xuống lại rót một ly rượu nữa: "Lúc trước ta hỏi ai muốn tòng quân, đám con cháu trong nhà chỉ có Hạng Nam đứng ra, những người khác đều chọn đọc sách thi khoa cử hoặc kinh thương."

"Đại nhân và Nam công tử đã lựa chọn sáng suốt." Tưởng Hữu cảm thán. "Trước kia, Thôi Chinh, La thị và Toàn Hải cầm giữ triều chính khiến triều đình chướng khí mù mịt, đọc sách tham gia khoa cử hỗn loạn bất kham, khó mà xuất đầu. Hiện giờ thế đạo rối loạn, toàn bộ dựa vào võ tướng, dựa vào binh mã để bình định thiên hạ, là thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp, cũng là cơ hội duy nhất."

Nhắc tới binh mã, trong mắt Hạng Vân hiện lên một chút đau đớn: "Binh mã, vẫn không đủ."

Vốn dĩ Kiếm Nam đạo hẳn là vật trong tay hắn, nhưng hiện tại.... Hạng Vân bưng chén rượu lên lại uống một hơi cạn sạch, cảm giác ngà ngà say hơn so với ly rượu trước.

"Hóa ra, Kiếm Nam đã chia gần 1 vạn binh mã cho phủ Thái Nguyên." Tưởng Hữu kinh ngạc nhìn Hạng Vân trải rộng thư nhà, rồi cười lạnh. "Thế cho nên binh mã Kiếm Nam mới không đủ, quả thực là trò đùa, bên phủ Thái Nguyên chẳng lẽ không có binh mã hay sao?"

Hạng Vân buông chén rượu xuống, suy nghĩ, đúng vậy, phủ Thái Nguyên còn có Lý Đại tiểu thư, tuy rằng là giả, nhưng nếu để binh mã Kiếm Nam biết tin tức này thì bên đó cũng khó tránh khỏi xảy ra hỗn loạn, mà một khi hỗn loạn thì văn chương, mực nước trong đó sẽ nhiều lên.

Điều này hắn có thể bàn bạc nói chuyện với người bên Kiếm Nam đạo, đặc biệt là Lý tam lão gia.

Trước mắt, những binh mã đó không thể lãng phí, ý niệm hiện lên trong đầu, Hạng Vân quyết định: "Đương nhiên binh mã ở phủ Thái Nguyên càng nhiều càng tốt." Hắn mở dư đồ nhìn kỹ. "Phủ Thái Nguyên không chỉ có Đại tiểu thư, mà nó còn là cái chắn của Lân Châu, là nơi quan trọng."

Tưởng Hữu ý thức được hiện tại tình huống phía Đông chỉ là râu ria, Chiêu Vương đã chết, An Khang Sơn nhập kinh, lúc này nơi có thể nhanh chóng kiến công lập nghiệp nhất đó là xung quanh hoàng đế, là trọng địa Tây Bắc.

"Đô đốc, hãy để Nam công tử về phủ Thái Nguyên đi." Hắn nói.

Ở phía Đông, Hạng Nam đã có thanh danh có binh mã, một khi trở về phủ Thái Nguyên, lại có tên tuổi con rể của Lý Phụng An chống đỡ, 1 vạn binh mã của Kiếm Nam đạo sẽ nghe theo hiệu lệnh của hắn, binh mã của phủ Thái Nguyên chắc chắn cũng biến thành quân dưới trướng, hoàng đế cũng sẽ coi trọng hắn.

Hạng Vân phất tay áo đề bút, Tưởng Hữu đứng lên tự mình thắp sáng hai ngọn đèn, còn đích thân mài mực cho Hạng Vân.

Màn đêm bao phủ đại địa, dưới bầu trời này không có gì khác nhau, nhưng vẫn có chút bất đồng ở các nơi.

Ở Lũng Hữu thì trăng sao sáng sủa, mà ở phủ Thái Nguyên thì mây đen giăng đầy, từng cơn gió xoay quanh ngoài sân, tựa như những bàn tay chụp vỗ lên ô cửa sổ.

Kẽo kẹt.

Niệm Nhi mở cửa lập tức khuôn mặt dính đầy hạt tuyết.

"Tiểu thư, tuyết rơi rồi." Nàng quay đầu hô.

Vì cửa sổ mở cho nên gió lạnh vọt vào, khiến cho tầm mắt người mặc áo bông xõa tung mái tóc đang ngồi trước bàn viết chữ chợt xuất thần.

"Nhanh đóng cửa lại." Nàng này nũng nịu hô. "Ta đang viết thư đó."

Niệm Nhi vội đóng cửa sổ vào, rồi lấy thêm chậu than tới, lập tức gian nhà ấm áp thêm vài phần, còn tản ra mùi vỏ cam nhàn nhạt.

"Tiểu thư đang viết thư cho tướng quân của Bạch bào quân à?" Nàng ỷ vào cạnh bạn, hỏi.

"Đúng rồi." Lý Minh Kỳ đáp, trong mắt tràn ngập ý cười. "Ta đang tự tay viết thư cho tướng quân của Bạch Bào quân đó."

Niệm Nhi ôm mặt nói: "Lưu dân và thương nhân tới từ phía Đông đang truyền xướng một câu, Thiên quân vạn mã tránh đi áo bào trắng, tướng quân áo bào trắng thật uy vũ."

"Đúng rồi." Lý Minh Kỳ đáp, "Tướng quân áo bào trắng thật uy phong đấy."

Niệm Nhi tiến đến trước mặt nàng: "Tướng quân áo bào trắng là cô gia của tiểu thư đúng không."

"Đúng rồi." Lý Minh Kỳ ngẩng đầu, dùng cán bút nhẹ gõ vào trán Niệm Nhi. "Là cô gia của tiểu thư đây."

Chủ tớ hai người bật cười khanh khách.

"Thật cảm ơn trời đất, cô gia vẫn còn sống." Niệm Nhi nắm lấy tay cô nương của mình, cảm thán. "Rốt cuộc em có thể ngủ ngon rồi, tiểu thư cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."

Lý Minh Kỳ vặn vẹo đầu vai: "Ta vốn chẳng sao cả, cô gia còn hay chết thì vẫn là cô gia thôi." Dứt lời nàng lại cười. "Đương nhiên còn sống thì tốt hơn, lại còn uy phong như vậy."

Lời tiểu thư nói, Niệm Nhi nửa hiểu nửa không, nhưng không sao, nàng vỗ vỗ ngực: "Vậy phải nhanh mời cô gia về thôi, chúng ta cũng có thể sống yên ổn rồi."

Lý Minh Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, ta có hơn 1 vạn binh mã, nhưng ta không biết lãnh binh, cô gia trở lại vừa lúc để cho hắn dùng, bằng không chỉ bảo vệ ta cũng quá lãng phí."

Khuôn mặt vui mừng của Niệm Nhi bị kéo xuống. "Tiểu thư, binh mã không hề bảo vệ thôn trang của chúng ta, họ đã bị tứ lão gia mang đi rồi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Minh Kỳ lập tức biến lạnh, nàng quăng chiếc bút trong tay xuống mặt bàn: "Ta là đại tiểu thư hay thúc ấy là đại tiểu thư!"

...

...

Ánh nắng rực rỡ, một chiếc xe ngựa đi ra khỏi trang viên ở lưng chừng núi, trên xe ngựa gắn đầy chân châu đá quý tỏa sáng lấp lánh đung đưa theo bước chân ngựa, xung quanh có hơn 30 binh sĩ thân cao mã tráng vũ khí đầy đủ vây quanh, họ vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số tầm mắt của mọi người.

"Đại tiểu thư!"

"Lý Đại tiểu thư định đi đâu vậy?"

Đường phố vốn yên tĩnh chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều người nhô ra, già trẻ gái trai ăn mặc tinh mỹ, khoác áo choàng đủ mọi màu sắc, không ít người cầm trên tay những nhành hồng mai, có dài có ngắn, có nở rộ, có chúm chím nụ hoa, điểm xuyết cho những đụm tuyết ven đường thật là mỹ lệ, cũng tăng thêm phong vị, ý thơ chưa từng có cho thành trấn nông thôn đơn giản này.

Nơi đây là trấn Lỗ Đình, cách phủ Thái Nguyên 40 dặm, vốn dĩ chỉ là trấn nhỏ không có quá nhiều người, hơn nữa hầu như sống bằng nghề nông, mùa đông hương dân vội vàng đốt than mang đi bán, cho nên quần áo mặc trên người chẳng thể sạch sẽ được, càng không có hứng thú đạp tuyết thưởng mai gì.

Bình dân đang vội vã đốt than, những người đang dạo chơi ngoạn nhạc trên đường kia đó là người của nửa cái phủ Thái Nguyên tới, hiện tại họ là chủ nhân của thị trấn Lỗ Đình này.

Sau khi An Khang Sơn phản loạn, phủ Thái Nguyên cũng không hề yên ổn, lưu dân tới đây rất nhiều, mà loạn binh cũng tới rất nhiều, mấy vạn binh mã Sóc Phương đã phản loạn. Lập tức, phủ Thái Nguyên ngập tràn nguy cơ, mà ở cái thời điểm mấu chốt này, một vạn binh mã Kiếm Nam đạo đã tới đây bảo vệ đại tiểu thư của bọn họ.

Phủ Thái Nguyên không thể chứa được nhiều binh mã như vậy, Lý đại tiểu thư ở trong Hạng phủ đã mang theo toàn bộ Hạng thị dọn vào thôn trang của nàng. Thôn trang này ở trên núi, một vạn binh mã đóng quân ở đây phảng phất như một tòa thành.

Tuy rằng phủ Thái Nguyên có tường thành cao lớn nhưng một vạn binh mã này càng khiến cho mọi người an tâm. Vì thế, rất nhiều người trong thành đã đi theo Lý đại tiểu thư dọn tới đây, một vài nhà có quan hệ tốt với Hạng gia có thể vào ở trong trang viên của nàng. Còn lại, đại đa số thì ở trong thị trấn, hoặc thuê phòng, hoặc là dứt khoát mua luôn phòng ở của các hộ dân, còn những hộ dân này đi đâu ở đâu thì mặc kệ, đám người mới đến đã trả tiền rồi.

Có quân doanh đóng quân, có các gia đình giàu có tụ tập, trấn Lỗ Đình trở nên phồn hoa náo nhiệt hơn cả phủ Thái Nguyên. Mọi người ở đây như đã quên mất bên ngoài còn có phản loạn, chỉ biết vào đông uống rượu, lên núi thưởng tuyết hay đi săn bắn, phảng phất như đang ở thế ngoại đào nguyên, mỗi người họ đều cảm kích Lý đại tiểu thư.

Trên đời này, có không ít thân nhân cho con gái của hồi môn xa hoa hậu hĩnh, nhưng ở thời điểm loạn lạc mà vừa vung tay đã đưa tới 1 vạn binh mã thì chưa bao giờ có.

Nhìn thấy xe ngựa của Lý đại tiểu thư, mọi người sôi nổi chào hỏi, vây quanh.

"Đại tiểu thư định đi đâu?"

"Đại tiểu thư định tới quân doanh à?"

"Đại tiểu thư, binh mã trong quân doanh dường như thiếu đi rất nhiều."

Nghe đến câu này, màn xe ngựa khẽ nhấc lên, nha đầu bên trong nói: "Phủ Thái Nguyên có nhiều nơi loạn lạc, binh mã của đại tiểu thư đi bình ổn rối loạn, chúng ta đi về phủ Thái Nguyên."

Thì ra là vậy, mọi người vốn đang bất an nghe vậy thì lấy lại bình tĩnh.

"Đại tiểu thư vất vả."

"Trời lạnh như vậy."

"Đại tiểu thư đi sớm về sớm."

Vô số thanh âm kêu lên, vô số tầm mắt đuổi theo, vô số người trẻ tuổi ném những nhành mai trong tay lên xe ngựa của đại tiểu thư, trên đường lớn, một chiếc xe hoa lệ chạy trên nền tuyết trắng điểm hồng mai phảng phất như thần tiên cưỡi mây bay đi.

- ----------------------------

Đọc truyện chữ Full