DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 231

231. Tới cửa, thiếu phu nhân không ở đây.

Sau khi xác định muốn gặp Võ thiếu phu nhân, Hạng Nam đã dẫn thẳng Trần Nhị đến phủ nha, bởi Võ thiếu phu nhân vẫn còn ở tại hậu trạch.

Mặt trước của phủ nha có quan binh đóng giữ, đây chẳng phải để đề phòng dân chúng mà là để chương hiến, tỏ rõ sự trang trọng.

Phía sau hậu trạch có một cửa khác, là nơi mà Võ thiếu phu nhân ra vào, ở đây không có quan binh đóng giữ, nhưng lại càng không thể tới gần.

Nơi này thì rộng rãi hơn so với mặt trước nhưng lại chen đầy người, có đứng, có ngồi, có đang cười đùa nói giỡn, có nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí còn ngồi uống trà. Bọn họ có người mặc quần áo hoa lệ, cũng có người ăn mặc đơn giản, thậm chí là chật vật giống như khất cái, lại có người bày đầy hòm xiểng bên người, có người hai tay trống trơn, cũng có kẻ đeo đao mang kiếm.

Trần Nhị chỉ biết trợn mắt lên nhìn: "Đây là chợ hay là trại tị nạn?"

"Họ là thương nhân đang chờ đợi Võ thiếu phu nhân." Hạng Nam thì không cảm thấy kỳ lạ.

Những gì nhìn được và nghe được trên cả đường đi cùng với những gì chứng kiến khi vào thành đã cho hắn biết, thương thị sum xuê thịnh vượng tụ lại ở phủ Quang Châu này là vì Võ thiếu phu nhân.

Nàng xa hoa lãng phí, yêu thích kỳ trân dị bảo, nhìn trúng thứ gì là ra tay rộng rãi, nhưng trong mắt nàng không phải cái gì cũng là kỳ trân dị bảo.

Từng có thương nhân bán cho nàng một viên trân châu lấy từ Long cung dưới biển sâu, giá trị ngàn vàng, trân châu ấy bị nàng treo ở đình viện, thay cho vầng trăng cho những đêm không trăng.

Nhưng cũng có một người buôn bán nhỏ, cõng theo một cây hoa chen lên phía trước muốn thử vận may, vậy mà được Võ thiếu phu nhân dùng số tiền lớn để mua, lý do vì nàng muốn dùng nhánh cây và lá để nấu thịt, hương vị có mùi thơm lạ lùng.

Không ai biết Võ thiếu phu nhân thích thứ gì, cho nên là đồ vật gì thương nhân cũng sẽ muốn mang đến thử một lần.

Vì vậy, bọn họ tụ tập rất nhiều ở đây, người giàu có ở phủ Quang Châu hay những phú hào từ nơi khác đến đều có tiền, vì thế không thể bán cho nàng thì vẫn có thể bán cho người khác, mà tính ra buôn bán được rất nhiều, cuối cùng đến quan phủ cũng tới mua đồ vật.

Quan phủ mua không phải trân bảo, mà là gạo mì lương thực v...v.... tuy rằng giá tiền mấy thứ này không cao nhưng cần số lượng lớn.

Mà ở loạn thế này, bất cứ thứ gì số lượng lớn cũng sẽ gây chú ý, sẽ có nguy hiểm, một lương thương mạo hiểm vận chuyển lương thực từ nơi khác đến đây, nửa đường bị phản quân kiếp sát. Tin tức truyền tới phủ Quang Châu, tri phủ cực kỳ tức giận, phái binh mã đi đánh chết đám phản quân kia, còn công bố rằng, nếu lại có thương nhân vận chuyển nhiều hàng hóa và khoảng cách xa xôi có thể gửi tin về, thỉnh xin binh mã hộ tống.

Đương nhiên tiền đề là phải trả tiền, và phụ trách việc ăn uống của binh mã.

Lần này, lá gan các thương nhân càng lớn, một người không mời nổi thì tụ tập càng nhiều người cùng nhau, vậy cho nên tiền không phải vấn đề, buôn bán càng ngày càng lớn, thương nhân đến đây cùng lúc càng nhiều. Phủ Quang Châu, không nói đúng hơn là những nơi có Chấn Võ quân của Võ thiếu phu nhân sở tại cứ như vậy trở nên phồn hoa, náo nhiệt.

Nhưng đám thương nhân cũng không hề quên Võ thiếu phu nhân, làm buôn bán dù lớn hay nhỏ đều bận rộn nhưng cũng không ít người trông cậy vào việc leo lên nàng để có khoản tiền lớn hay một cơ hội lớn, vì vậy mà họ tiếp tục theo chân nàng.

"Các người từ đâu tới đây?" Một thương nhân ánh mắt nhạy bén, hắn sớm đã nhìn chằm chằm Hạng Nam và Trần Nhị tới gần, thấy tay họ trống trơn, cũng không hề khinh bỉ, trân bảo không nhất định phải mang theo trên người.

Trần Nhị tùy tiện nói tên một địa điểm, người kia cũng không thèm để ý.

"Các người đừng chen chúc lên phía trước nữa." Hắn nói

Trần Nhị hừ một tiếng: "Đây đâu phải cửa nhà của ngươi."

Người kia chỉ cười không ngăn trở nữa, đây đúng thật không phải cửa nhà hắn, bọn họ cũng không dám náo loạn ở chỗ này.

Nhưng mà Trần Nhị và Hạng Nam đi thêm vài bước lại bị người khác ngăn cản: "Bỏ hết binh khí của các ngươi ra."

Đây là mấy người đàn ông đeo đầy đao kiếm, tầm mắt họ đạm nhiên lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào quần áo của hai người Hạng Nam.

Trần Nhị ha lên một tiếng, lườm mấy người này: "Các người thì được cầm à?"

Mấy người này có thể cầm đao kiếm, sao hai người họ lại không được?

Một người đàn ông bề ngoài khó coi đánh giá Hạng Nam: "Mấy người tới để buôn bán, còn chúng ta tới để hộ vệ cho thiếu phu nhân, cho nên mấy người không thể cầm binh khí, mà chúng ta thì có thể."

Trong lúc Trần Nhị định phản bác, thì Hạng Nam đã lấy ra kiếm giấu bên trong quần áo đặt bên chân người kia, Trần Nhị đành nuốt xuống lời bất mãn, cũng soạt soạt lấy hết vũ khí ở trên người ra. Đám đàn ông không hề trào phúng hay chất vấn vì sao họ lại cất giấu nhiều binh khí như vậy, thấy đã lấy hết vũ khí xuống, họ rụt chân về, Hạng Nam cười cười cất bước đi qua.

Lúc này, không còn ai ngăn trở hai người họ đi tới trước cửa, Trần Nhị bước lên gọi cửa, cánh cửa mở rộng, một lão bộc với khuôn mặt thành thật đi ra.

"Công tử tới có chuyện gì?" Lão hòa ái hỏi.

Âm khẩu của phủ Quang Châu, Hạng Nam phân biệt trong đầu, có lẽ là người địa phương, cũng có thể là cố ý che giấu lai lịch, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, đồng thời hắn giơ tay thi lễ, nói: "Mỗ muốn bái kiến Võ thiếu phu nhân."

Lão bộc đã quen, cười nói: "Không khéo rồi, thiếu phu nhân đã ra ngoài, phải mấy ngày nữa mới trở về, đến lúc đó công tử hãy quay lại."

Ra ngoài? Hạng Nam bất ngờ, còn Trần Nhị thì tức giận quay đầu trợn mắt với đám thương nhân phía sau, vậy mà đám người họ không nói!!!

Nhóm thương nhân tựa hồ đang chờ đợi cảnh này, thấy vậy đều bật cười vang hi hi ha ha.

Hạng Nam không hề tức giận, cười cười, ngăn lão bộc đang định đóng cửa lại: "Ta để lại danh thiếp, mong lão trượng chuyển cho Võ thiếu phu nhân."

Đây cũng là thói quen mọi người hay làm, lão bộc lại cười cười xua tay. "Công tử bán đồ vật thì hãy chờ thiếu phu nhân trở về đi, lúc ấy tự mình tới bái kiến thiếu phu nhân, mới biết nàng có muốn gặp công tử hay không."

Vậy mà không thu danh thiếp à, Hạng Nam nghĩ một chút rồi nói thẳng: "Ta không phải thương nhân."

Hắn lấy danh thiếp ra, không ngờ lão bộc vẫn không thu, nhìn cũng không thèm nhìn mà chỉ lui về phía sau một bước, thái độ càng thêm lễ phép: "Công tử không phải thương nhân bán đồ vật thì mời tới nha môn đi, phu nhân nhà ta không tiện gặp ngoại nam, danh thiếp hãy đưa tới đó, có chuyện gì thì nói với quan phủ, bọn họ sẽ xem xét."

Không gặp ngoại nam? Nghe nói vị Võ thiếu phu nhân này đã từng đi xem du hiệp luận võ, trong lúc tranh tài bọn họ còn cởi hết mặc nàng ném cho vàng bạc châu báu. Nàng cũng tự mình phóng ngựa chạy băng băng dẫn quân, chinh chiến. Trong quân toàn là nam nhi đấy, Hạng nam cười cười, cũng không để bụng nhiều đến vậy, con người ở những thời điểm khác nhau thì cách hành sự cũng khác nhau mà.

Hiện tại, thanh danh của nàng đại chấn, yêu cầu phải giấu tài.

Hạng Nam thu danh thiếp lại: "Được rồi, ta đi sang bên quan phủ."

Hắn tin tưởng, khi danh thiếp của mình đưa tới, phủ Quang Châu sẽ nhanh chóng cấp báo cho vị Võ thiếu phu nhân này, dân chúng tin vào lời nói "phủ nha sẽ xem xét", còn hắn, hắn không tin, bởi quan phủ chính là tượng trưng của nàng.

Thái độ của quan lại ở phủ nha khá khách khí, nhận danh thiếp của hắn còn thỉnh hắn để lại địa chỉ. Hạng Nam nói tên khách điếm đã định trước, rồi cùng Trần Nhị đi về.

"Công tử, ngươi phải nói chúng ta là Bạch Bào quân." Trần Nhị bất mãn về thái độ của quan lại, đáng ra họ phải tỏ ra kinh ngạc như sấm bên tai chứ.

Phủ Thái Nguyên cách phủ Quang Châu khá xa, đám quan lại này có thể không biết Hạng thị Nam công tử đâu. Nhưng hiện tại, Bạch Bào quân không phải hạng vô danh.

Hạng Nam hơi hơi mỉm cười: "Sẽ có ngày cái tên Hạng Nam của phủ Thái Nguyên cũng sẽ vang danh thiên hạ."

Trần Nhị nhún vai, thôi mặc kệ đi. Hắn theo kịp Hạng Nam ra khỏi nha môn của phủ Quang Châu, hòa vào đường phố phồn hoa náo nhiệt.

"Ta còn có điều không rõ, Võ thiếu phu nhân làm những việc này để làm gì?" Hắn hỏi. "Lúc này đang chiến loạn, có tiền thì nên nuôi quân, sao lại tiêu xài phung phí trên người đám thương nhân và đám lưu dân?"

Có tiền, có áo giáp binh khí, có thể nuôi dưỡng được không ít binh hùng tướng mạnh không người địch lại.

Có hùng binh mới có thể bảo vệ được càng nhiều thành trì, mới có thể bình ổn được phản loạn càng nhanh.

Tại sao lại có người, ở ngay lúc này, dùng số tiền lớn ấy đi làm chuyện khác.

Hạng Nam nói: "Bởi vì Võ thiếu phu nhân muốn một tòa thành sống, cùng với người sống."

Thành sống ư? Trần Nhị càng khó hiểu, Hạng Nam hất cằm ý bảo đối phương nhìn đường phố. Đường phố rộng rãi, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, hương khí tỏa ra từ tửu lâu, thậm chí còn nghe được tiếng hát tiếng nhạc. Trên đường cái, người đến người đi, có vội vàng sinh kế, có nhàn nhã dạo phố, có tụ tập tán gẫu, nơi này có người địa phương, có người ngoại lai, có lưu dân, có phú thương, có người độc hành mang theo binh khí.

Mỗi người họ ôm mục đích, tâm tư, suy nghĩa riêng, lưu động trong thành trì giống như nước chảy, bừng bừng sức sống.

Chẳng qua, vì sao Võ thiếu phu nhân lại làm vậy, hắn cũng thấy khó hiểu.

Nói một câu khó nghe là, hiện giờ ở loạn thế này, nếu muốn thành việc lớn, cách nhanh nhất đó là giết người trước rồi mới nuôi người sau, đúng với câu nhất tướng công thành vạn cốt khô*. Muốn bình ổn chiến loạn, chỉ có thể chinh chiến và chém giết, dùng hung mãnh vô tình để bình định an ổn thiên hạ, rồi mới đến từ bi thương hại nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nếu không vô cùng có khả năng kéo dài chinh chiến, không ngừng nghỉ như vậy sẽ khiến càng nhiều người chết hơn.

Lòng dạ đàn bà ư?

Hết thảy phải chờ chính mắt nhìn thấy vị Võ thiếu phu nhân này mới rõ ràng được, Hạng Nam bỏ qua không nghĩ nữa.

Nhưng 5 ngày qua đi, Võ thiếu phu nhân vẫn chưa trở về thay vào đó là mấy tùy tùng Hạng gia cùng với thư nhà tới trước.

- --------------------------------

* Nhất tướng công thành vạn cốt khô

Trích trong bài thơ Kỷ hợi tuế của Tào Tùng

Kỷ Hợi tuế

(Hy Tông - Quảng Minh nguyên niên)

Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ

Sinh dân hà kế lạc tiều tô

Bằng quân mạc thoại phong hầu sự

Nhất tướng công thành vạn cốt khô

Tạm dịch:

Năm Kỷ Hợi

(Hy Tông, niên hiệu Quảng Minh năm thư nhất)

Non nước Giang Nam đã rơi vào chiến loạn

Kế sinh nhai của dân đâu còn cảnh vui thú nhặt củi hái rau

Xin đừng nói chi chuyện phong hầu, thăng quan chiến chức

Một tướng được đề danh, trong khi đó ngoài chiến trường phơi vạn ngàn xương trắng.

Dịch Thơ:

Năm Kỷ Hợi

Non sông binh lửa ngập tràn

Hái rau, nhặt củi non ngàn còn đâu

Nhắc chi khanh tướng công hầu

Danh đề một kẻ, trắng màu xương phơi.

- ------------------------

Đọc truyện chữ Full