DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 259

259. Một câu xướng niệm làm hai nhành hoa nở.

Vị môn khách này tự mình tới, không có quan phủ đi cùng, hắn mặc áo nho bào cũ, tuổi tráng niên khoảng hơn 30, dáng người đĩnh bạt, mặt lạnh nghiêm túc.

Thoạt nhìn qua có vài phần uy vũ không giống với môn khách mà Hoàng thị từng nói.

Hoàng thị nói, môn khách của Võ thiếu phu nhân đều là hạng lừa ăn, lừa uống, điều này thì mọi người cũng đã biết, người đến cậy nhờ nàng nào là du hiệp, thuyết thư sinh, hát tuồng, họa sư v..v.. nhưng có văn nhân mặc sĩ nào sẽ khom lưng vì một phụ nhân đây.

Mà kẻ chịu khom lưng vì một phụ nhân thì chẳng phải nhân vật đáng giá hay cần xem trọng gì, hoặc là muốn dùng phụ nhân làm bậc thang để leo lên một người quyền quý hơn.

Người của Hoàng thị nói, gã môn khách tên Khương Lượng kia chỉ hận không thể ở lại luôn nhà họ Hoàng đó sao, đối với mọi chuyện về Võ thiếu phu nhân mà mấy lão gia dò hỏi đều kể hết, nói hết, nhưng chẳng qua lão vừa mới bị chộp tới nên chẳng biết gì nhiều.

Tuy hiện tại vào thời điểm nguy cấp này, lão tự tiến cử đưa ra lời hứa hẹn là mình có thể giải quyết được nguy cơ lần này, nhưng thật ra còn chưa khiến Võ thiếu phu nhân tin phục.

"Lão phu đây chẳng có công phu gì, không có khẩu kỹ hay họa kỹ lại càng không có dung nhan tuấn mỹ."

"Nhưng nếu lần này có thể bình ổn được náo động tại phủ Quang Châu, Võ thiếu phu nhân có thể cùng chư vị thế gia bắt tay cùng vui, châu phủ chúng ta từ đây như thùng sắt kiên cố thì ta đây chắc chắn trở thành thượng khách của nàng."

"Lại cùng mọi người đồng tâm hiệp lực đánh lui phản quân, bình định Hoài Nam đạo, để bệ hạ cùng Đại Hạ không cần lo lắng ưu phiền, gây dựng được công lao sự nghiệp, vậy lão già ta nói không chừng có thể được đề tên trên sách sử."

Lão môn khách kia già rồi, sống không cần da mặt nữa, thản nhiên biểu đạt việc mình bán tài ăn nói để giải ưu cho chủ nhân, đổi lấy sự tín nhiệm của chủ nhân, sau đó lão có thể dựa vào vị kia mưu cầu phú quý, đổi lấy tôn vinh.

Cho nên lão kiệt lực muốn hoàn thành chuyện này, để Võ thiếu phu nhân nhìn thấy bản lĩnh của lão, đương nhiên, có thêm được sự coi trọng của người khác cũng tốt.

Lúc quá chén, lão tỏ vẻ với mấy người nhà họ Hoàng rằng nếu có yêu cầu gì nữa, lão sẽ đi thuyết phục Võ thiếu phu nhân, biểu đạt hy vọng và thành ý rằng người tốt, ta tốt mọi người đều tốt.

Nhưng hiện tại, vị môn khách tới cửa nhà mình đây dường như không có thành ý.

Đột nhiên bị mắng một câu này, vị chủ nhân đã tính dùng mặt lạnh để tỏ vẻ một phen giờ không biết nên làm thế nào? Mắng lại à?

Chủ nhân tức giận đến phát run: "Cuồng đồ, cuồng đồ, ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao lại đến nhà ta nhục nhã?"

Nhưng cũng không lập tức bảo người nắm cổ lôi kẻ cuồng đồ này ra ngoài, thật ra vốn cũng tính chờ người này nói xong thì nắm cổ lôi đi để biểu lộ sự phẫn nộ của mình.

Bởi vì gia chủ dù biết lý do người này đến muốn nắm cố lôi ra ngoài nhưng hiện tại không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.

Dù sao bị mắng vậy cũng phải biết nguyên nhân chứ, biết người biết ta mới bách chiến bách thắng được.

Lưu Phạm ngồi ngay ngắn, vững vàng như núi nhìn đối phương: "Võ thiếu phu nhân không oán không thù với ngươi, vì sao lại hại nàng? Bá tánh phủ Quang Châu không oán không thù với ngươi, vì sao lại hại bọn họ?"

Chủ nhân phẫn nộ dậm chân duỗi tay chỉ vào hắn: "Là Võ thiếu phu nhân muốn hại ta, đoạt thuế ruộng đất của ta lại đoạt đồng ruộng nhà ta, bức ta phải rời xa quê hương." Nói rồi lại đưa tay chỉ vào bản thân, hai mắt bi phẫn đỏ bừng: "Ta cũng là bá tánh của phủ Quang Châu, vì sao ta lại hại chính ta."

Lưu Phạm nhìn hắn: "Ngươi là bá tánh phủ Quang Châu? Ngươi có hưởng ứng lệnh triệu tập làm công không? Ngươi có từng đi đào chiến hào? Ngươi có từng vận chuyển từng hòn đá, từng bó củi? Ngươi có từng tuần tra ban đêm gõ mõ cầm canh không? Ngươi từng đi quân doanh cắt cỏ khô không?"

Từ sau khi chiến loạn, mặc kệ là lưu dân hay dân địa phương, ngoại trừ lão ấu bệnh tàn nhược thì đều là dân phủ, đều phải nghe theo lệnh mộ binh của quan phủ, đương nhiên được trả tiền trả công.

Nhưng nhà như bọn họ thì đương nhiên sẽ không tham dự.

"Ta dùng tiền đổi mà." Chủ nhân quát. "Ngoài tiền, còn bị đòi lấy rất nhiều thuế ruộng, ta đã tận lực vì phủ Quang Châu."

Lưu Phạm bình tĩnh nhìn người kia: "Ngươi không phải tận lực vì phủ Quang Châu mà bá tánh phủ Quang Châu tận lực vì ngươi."

Lời này có ý gì? Chủ nhân nhíu mày.

"Nhiều bá tánh mộ binh, làm công như vậy, ngươi đưa tiền đưa lương cũng sẽ không thay đổi việc ngươi phải làm công." Lưu Phạm nói. "Mà quan phủ dùng số tiền thuế ruộng đó đổi lấy càng nhiều bá tánh, càng nhiều người lao động. Dân chúng vốn chỉ có thể làm một phần công việc nay vì tiền vì lương làm thêm một chút, chịu khổ chịu mệt thêm một chút, ngươi trả số tiền đó thì có gì mà kiêu ngạo?"

Lời chỉ trích này đương nhiên không thể dọa được chủ nhà, hắn dựng mày: "Trừ những thứ đó ra, chúng ta còn bị bắt cống nộp càng nhiều tiền...."

Lưu Phạm đứng lên: "Đó là bởi vì bá tánh đều là người, dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ có một cái mạng, có gắng đi nữa cũng không có sức, quan phủ chỉ có thể cầm số tiền, số lương này hấp dẫn càng nhiều người tới."

Hắn giũ tay áo vung lên phảng phất như đang múa.

"Nơi này của chúng ta có cháo thơm ăn bất tận, nơi này của chúng ta có rượu ngon uống bất tận, nơi này của chúng ta có tường thành cao dày, nơi này của chúng ta có binh mã hùng tráng."

"Hãy trở thành dân chúng của phủ Quang Châu chúng ta đi, có cái ăn, có nơi ở. Hãy trở thành binh tướng dũng sĩ của chúng ta đi, ngươi một mình anh dũng xông pha có thể không lo áo cơm cho cả nhà."

Hắn buông tay áo xuống, bước một bước đứng trước mặt chủ nhà.

"Thuế ruộng của ngươi biến thành tường cao, biến thành binh mã, biến thành vô số dân phu, ngươi mới có thể kê cao gối mà ngủ, ngồi an hưởng thái bình trong thành. Vậy tại sao ngươi có thể nói là Võ thiếu phu nhân cướp đoạt thuế ruộng của ngươi được?"

Thư sinh gầy gò mặc nho bào cũ, đứng trước vị chủ nhà mặc cẩm y hoa phục mặt mày phúc hậu, chiều cao chỉ cao hơn một đầu nhưng khí thế lại giống như núi đổ ập xuống.

Chủ nhân không khỏi lui về sau một bước, nghĩ môn khách này sẽ không đánh người chứ!

Môn khách không hề đánh người, chủ nhân vẫn còn tỏ ra phẫn nộ nhưng trong đó có thêm vài phần kinh sợ, môi hắn run run, cái gọi là môn khách không phải đều hoa ngôn xảo ngữ, biết cách ăn nói hay sao, không thể nói lý được.

Vậy không nói nữa!

"Ta không oán, không hận, ta, tự ta muốn chuyển nhà, được chứ!" Hắn bi phẫn hô to.

Đây cũng là lý do bọn họ dùng để chuyển nhà, chẳng qua không người nào tin, nhưng lại không có chứng cứ để không tin.

Bọn họ chỉ làm vậy thôi, thế nhân sẽ tự khắc nói thay cho bọn họ.

Một môn khách có thể phản bác được nhà hắn, vậy hai nhà, ba nhà thì sao, chẳng lẽ có thể phản bác được toàn bộ dân chúng hay sao?"

Lưu Phạm không phản bác, mà quan tâm hỏi: "Vào thời điểm này mà ngươi còn có thể tìm được nơi an cư lạc nghiệp ư?"

Chủ nhân cười lạnh: "Không nhọc ngươi lo lắng, rời khỏi đây, luôn có thể tìm được nơi để sống sót."

Lưu Phạm nói: "Hiện giờ nửa cái Hoài Nam này đều theo phủ Quang Châu như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngươi phải rời khỏi Hoài Nam đạo à?" Nói tới đây hắn nhìn người kia. "Hoặc ngươi muốn đi sang nửa khác của Hoài Nam."

Trên mặt thư sinh không còn nghiêm túc giống lúc trước, mà thay bằng biểu tình bình tĩnh phảng phất như hàn đàm sâu không lường được, mà câu cuối cũng khiến chủ nhân rơi xuống hầm băng, hắn đột nhiên nhảy ra sau, thối lui vài bước.

"Ngươi đừng vội ngậm máu phun người!" Hắn hô lên chói tai, trong thanh âm ấy sự kinh sợ lấn áp qua phẫn nộ. "Ngươi, ngươi muốn làm gì!"

Nửa khác của Hoài Nam đạo chính là nơi đóng quân của phản quân, nói hắn muốn sang đó thì chẳng phải đi theo địch à!

Đi theo địch giết không tha!

Lưu Phạm không kêu đánh, kêu giết mà phất tay sửa sang lại nho bào cũ của mình, rồi lui về sau một bước, đứng trước chỗ ngồi lúc trước: "Không làm gì, ta cũng không nói ngươi muốn đi theo địch, ta chỉ muốn nói, thế đạo bên ngoài thật sự không yên ổn, quanh đây ngoại trừ Chấn võ quân cầm đầu binh mã thì chỉ có phản quân thôi."

Hắn lại nhìn chủ nhân.

Ngươi này đứng ở cửa, khuôn mặt đầy vẻ đề phòng, như chuẩn bị nhấc chân chạy trốn.

"Nếu các ngươi đi ra ngoài gặp phải chuyện gì thật sự không phải điều bất ngờ đâu."

"Phản quân không chỉ cướp đoạt gạo thóc tiền tài của của các ngươi mà còn sẽ giết người già, trẻ nhỏ trong nhà, cướp đi nữ quyến, ép buộc những người có thể làm việc như ngươi thành dân phu."

"Ồ, mà nếu chúng biết ngươi tới từ phủ Quang Châu, có lẽ bọn chúng sẽ càng bớt việc, trực tiếp giết là xong."

"Ngươi ngẫm lại đi, nếu kết quả như vậy, mọi người sẽ thấy thế nào?"

Chủ nhân vừa tức vừa vội vừa hận lại vừa sợ, chờ nghe xong câu hỏi cuối, cảm xúc phức tạp quay cuồng trong đầu, nhân cơ hội người kia không mở lời thì đưa tay chỉ vào đối phương: "Đương nhiên là ta đáng thương rồi, xa rời quê hương, thiên hạ to lớn không chỗ dung thân, ở trong mắt cường binh hãn tướng các ngươi thì mạng này chỉ như con kiến."

Dứt lời cười to bi phẫn đến tê tâm liệt phế.

Lưu Phạm bưng lên chén trà lạnh trên bàn, nhấp một ngụm, ừ một tiếng, rồi hỏi: "Vậy kết quả này, ai được lợi đây?"

Tiếng cười to đột nhiên im bặt, miệng chủ nhà vẫn còn mở rộng, tựa như con ngỗng béo bị bóp chặt lấy cổ.

- --------------------------

Đọc truyện chữ Full