DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Là Ba Của Nam Chính
Chương 20: Chương 20


Hai cha con không hề biết đến sự ồn ào ầm ĩ trên mạng.

Ở một thị trấn nhỏ có nhịp độ chậm như vậy, việc lên mạng dường như không phải là vấn đề quan trọng.

Thay vì cầm điện thoại lướt trang wed, còn không thoải mái bằng việc nằm trên ghế nằm ngắm sao.
Khi đó Cố Xuyên quyết định chọn homestay này chỉ vì những bức ảnh do chủ homestay đăng trên mạng lọt vào mắt hắn.

Về phần cảnh vật xung quanh hắn ngược lại không có tìm kiếm, càng không có lên kế hoạch tham quan.
Cho nên dù có ra ngoài chơi cũng không có đích đến, chỉ đi dạo quanh thị trấn nhỏ, ngắm nhìn những cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, hoa cỏ và con người.

Nhịp sống dường như chậm lại, hòa làm một với thị trấn nhỏ yên tĩnh này.
Hai người đi dạo mệt mỏi nên không có ý định tự nấu ăn.

Thậm chí không quay lại homestay mà đi thẳng đến phố ăn vặt.

Ở đây có rất nhiều cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, giá cả không đắt.

Phần lớn những người đến đây mua đồ là khách du lịch hoặc là trẻ con.
Bọn họ tìm một quán ăn vặt trông tương đối sạch sẽ, gọi hai tô bún qua cầu, một phần cá hầm cải chua, một phần thịt bò nạm, tổng cộng chỉ có 50 tệ.
Hai tô bún qua cầu lớn, không chỉ có bún mà nguyên liệu ăn kèm đều đầy đủ.

Trên bàn có một hũ tương ướt nhỏ, hình như là chủ quán tự làm.

Cố Xuyên thử múc nửa muỗng cho vào tô, xác thực đủ cay.

Nhưng cũng không phải cay thuần túy, cẩn thận nếm thử còn rất thơm.
"Con ăn thử tương ớt của quán đi, ngon lắm đấy." Cố Xuyên nhiệt liệt giới thiệu cho con trai.
"Tương ớt của quán chúng tôi được xay bằng ớt nhà trồng.

Trong đó bỏ thêm hạt mè, đậu phộng, đường trắng và đậu cà vỏ, ăn vừa thơm vừa cay." Cô bé đang dọn chén đũa bên cạnh giới thiệu, tương ớt này là đặc sản của quán bọn họ.

Nhiều người đến ăn bún vì tương ớt.
Nói là cô bé thực ra cũng không nhỏ, thoạt nhìn khoảng 20 tuổi.


Cô mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình được nhét trong quần bò ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng trắng nõn, đôi giày đế thấp màu trắng làm cho đôi chân càng dài hơn.
Mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc cao, nhẹ nhàng xõa phía sau, phần đuôi tóc hơi uốn làm cho cô trông rất nghịch ngợm.

Tất nhiên trọng điểm vẫn là gương mặt kia, không quá lời khi nói là thanh tú và quyến rũ.

Ngay cả khi cô không hề trang điểm.
Cố Xuyên chỉ nhìn thoáng qua.

Hắn đã thấy nhiều túi da đẹp, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên với sắc đẹp này.

Chỉ hơi lấy làm lạ, bất kể là cách ăn diện hay dáng người, thoạt nhìn đều không giống với người làm phục vụ trong một quán ăn vặt.
Cô bé còn cảm thấy kỳ lạ kìa.

Đây không phải là cậu Cố và bé Cố ngày hôm qua trên top tìm kiếm sao? Chẳng lẽ quán ăn vặt nhà cô sắp nổi tiếng?
Cô nhanh chóng bưng chén đũa vào bếp, lại dùng xà phòng rửa sạch dầu mỡ trên tay mới vội vã chạy ra bàn cha con nhà họ Cố.
Mặc dù nói là quán nhỏ nhà mình, nhưng mà người ta đang ăn.

Cô cũng không biết xấu hổ ngồi xuống, nên chỉ đứng sang một bên.

Nhưng nói chuyện cũng không ngượng ngùng chút nào: "Làm phiền hai vị, tôi có thể chụp một bức ảnh hai người đang ăn và đăng lên mạng để quảng cáo cho cửa hàng của chúng tôi không?"
"Cô có thể cho phí quảng cáo bao nhiêu?" Cố Hiên thực ra không quan tâm đ ến việc đăng ảnh của bọn họ lên mạng.

Dù sao cũng không phải chưa từng trải qua.

Những người thường xuyên lên mạng chắc chắn sẽ biết đến gương mặt của cậu và ba cậu.

Chẳng qua nếu muốn quảng cáo cho quán ăn vặt, cũng không thể để bọn họ quảng cáo miễn phí.

Nghệ sĩ đều có phí quảng cáo.

Mặc dù bọn họ không phải nghệ sĩ, nhưng vẫn nổi tiếng.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là làm miễn phí sẽ gặp rắc rối.

Ba tiêu tiền như nước, tương lai cậu còn muốn nuôi một con Husky được mệnh danh là đội trưởng đội phá hoại, không có tiền là không được.
Chuyện cậu Cố bán cổ phần được 368 triệu đã bị phanh phui trên mạng từ lâu, làm cho hai người này đều có giá trị hàng trăm triệu.


Nếu thực sự muốn tính phí quảng cáo thì đừng nói đến quán ăn vặt của bọn họ, ngay cả con phố ăn vặt cũng mời không nổi.
Nhưng cô vẫn phải thử xem: "Phí quảng cáo chính là đến quán chúng tôi ăn miễn phí.

Nếu hai người muốn đi chơi trong thị trấn, tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho hai người."
"Làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí thì thôi đi, tốt hơn là ăn miễn phí." Cố Hiên vội vàng nói.

Cửa hàng này nhỏ như vậy, cậu cũng không nghĩ kiếm được bao nhiêu phí quảng cáo, có thể ăn miễn phí đã không tệ.

Hơn nữa cho dù bọn họ không đồng ý, người ta chụp lén rồi đăng lên mạng, bọn họ cũng không có cách gì.
Chẳng qua cô gái này lại đề nghị làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho bọn họ, không phải là thích ba cậu chứ? Điều này cũng không phải là không thể.

Dù sao ba cậu đẹp trai, dáng chuẩn, lại giàu có, có khả năng ở trong mắt nhiều cô gái vẫn rất hấp dẫn.
Ba cậu cuối cùng cũng ngừng tìm mấy cô tình nhân, cậu cũng không thể để cô gái này khơi ra tâm tư của ba cậu.
Được rồi, có thể thoải mái một chút ai mà không vui.
"Vậy chỉ ăn miễn phí." Nói xong cô móc ra 50 tệ từ trong túi.

Đây là tiền ăn bữa này, trả lại cho hai người.
Nhìn người ta đồng ý nhẹ nhàng như vậy, Cố Hiên ngược lại cảm thấy mình có khả năng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử*.

Nhưng loại chuyện này tốt nhất là bóp ch ết từ trong trứng nước, để cậu không hối hận.
(*Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: Để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng)
"Vậy tôi chụp đây." Cô bé cười lấy điện thoại từ trong túi ra, hai cha con này đã đẹp nên không cần dùng ứng dụng, trực tiếp chụp bằng camera thường là được.
Tìm một góc đẹp chụp một tấm có gương mặt hai cha con và hai tô bún trên bàn, đừng nói, thoạt nhìn đã thấy thèm.
"Tôi chụp thêm một bức xa nữa, lấy tên bảng hiệu vào trong khung hình." Lúc này mới có thể tạo được tác dụng quảng cáo, sẽ không bị quán ăn vặt khác ăn cắp.
Chụp một bức hay hai bức không có gì khác biệt.

Cha con Cố Xuyên sẽ không nói gì, thậm chí còn nghiêng người phối hợp để chụp hình, xem như đủ phí quảng cáo.
"Được rồi, tôi cảm ơn hai người, ở đây cứ ăn uống thoải mái.

Nếu như thích tương ớt trong quán chúng tôi, tôi có thể gói một phần nhỏ cho hai người mang đi." Cô bé cười híp mắt, vẻ mặt ngây thơ.


Phải biết rằng, có rất nhiều khách hàng muốn mua tương ớt của bọn họ mang về, nhưng họ đều không đồng ý.

Đây là món quà lớn.
Hai cha con Cố Xuyên đều thích ăn cay nên đã ăn qua tương ớt đủ loại màu sắc hình dạng.

Tương ớt của cửa hàng này quả thực rất ngon, nhưng cũng không ngon đến mức để mang về.

Dù sao việc mang đi tương ớt từ trong một quán bún khá lạ.
Nhưng nếu người ta đã nói như vậy.

Nếu bọn họ nói không cần, chẳng phải là không nể mặt sao.
Vì vậy, khi hai cha con ra về còn xách theo một túi tương ớt nhỏ.

Túi nhỏ này không phải là túi đóng gói riêng lẻ.

Tương ớt nhà làm sẽ không được đóng gói đặc biệt, nên tương ớt được cho vào một túi nhựa bình thường.

Khi cô bé đi ra ngoài múc, hai người đều nhìn thấy, cũng biết túi nhựa màu trắng này là mới, chưa qua sử dụng.

Nhưng nó cũng là túi nhựa, dùng nó đựng tương ớt thoạt nhìn cảm thấy ghê rợn, ăn vào cũng sẽ có chướng ngại tâm lý.
"Hoan nghênh lần sau lại đến." Lần sau lại đến chắc chắn sẽ không mặc bộ quần áo này.

Đến lúc đó lại chụp ảnh đăng lên mạng, rõ ràng là khách hàng quen.
Hai người tạm thời không có ý định ghé thăm lại.

Dù sao với con phố ăn vặt dài như vậy, nên ăn thử đều sẽ đi ăn thử, mà không phải chỉ ăn một quán.

Cho dù cửa hàng này cho bọn họ ăn miễn phí.
"Tương ớt này trực tiếp cho vào túi nhựa cũng quá tùy tiện, cảm giác không hợp vệ sinh lắm." Khi đi xa, Cố Hiên nhỏ giọng phàn nàn.

Nếu cảm thấy tương ớt không hợp vệ sinh thì không ăn.

Việc này không có gì to tát, sở dĩ lôi ra phàn nàn là vì cô gái gói tương ớt này quá xinh đẹp.

Dựa theo bản tính kiên định của ba cậu, cậu thực sự sợ ông sẽ mất khống chế nên lúc này mới thử.
Cố Xuyên thực sự không cảm thấy chuyện này có gì không ổn.

Giống như hắn có bệnh sạch sẽ từ nhiều năm trước.

Chẳng qua sau khi chịu đựng đói khát, bệnh sạch sẽ của hắn đã hoàn toàn được chữa khỏi.


Đừng nói là dùng túi nhựa đựng tương ớt, nhớ năm đó, hắn cũng không nỡ lột da chiếc bánh màn thầu dính bụi được nướng trong bếp củi.

Chẳng sợ đen thành than cũng phải ăn.
Nhưng suy cho cùng thì điều kiện hiện tại đã không còn như xưa nữa, chú ý vệ sinh cũng là một thói quen tốt.

Việc này không có gì đáng chê trách.

Con trai không muốn ăn thì hắn ăn.

Dù sao cũng không phải thực sự dơ bẩn, hương vị cũng rất ngon.
"Con còn tưởng rằng ba sẽ không ăn, không phải là nhìn thấy chị gái đó trông xinh đẹp chứ?"
Cố Xuyên liếc mắt nhìn con trai: "Có một phần nguyên nhân là vì trông người ta sạch sẽ nhanh nhẹn thì cảm thấy đồ vật cũng sạch sẽ, ngược lại cũng thế."
Câu trả lời này mơ hồ, không trúng trọng tâm, Cố Hiên không bỏ cuộc: "Thực ra có một hướng dẫn viên du lịch miễn phí cũng không tệ.

Dù sao người ta trông cũng sạch sẽ nhanh nhẹn."
Chủ đề này lại không thể vòng qua con gái vừa rồi, Cố Xuyên bất lực.

Nguyên thân thực sự không làm người yên tâm đối với phụ nữ.

Cho dù hắn đã ăn chay hơn hai tháng nay nhưng tình trạng cũng vậy.
"Chúng ta cũng không phải muốn đi địa điểm du lịch nào, chỉ đi dạo quanh trong thị trấn thôi.

Sao phải cần đến hướng dẫn viên du lịch? Hơn nữa, nếu cô bé người ta làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng ta, biết đâu chúng ta còn phải chăm sóc cô bé, không phải tự mang rắc rối vào mình sao?"
Còn có một điều Cố Xuyên không đề cấp đến.

Đó chính là độ nổi tiếng của hai cha con bọn họ ở trên mạng, lỡ như bị người ta chụp hình đăng lên mạng, còn không biết nói những lời khó nghe gì nữa.

Hắn thì thôi, danh tiếng của bản thân cũng không tốt.

Nhưng cô bé người ta và con trai ruột của hắn sẽ bị liên lụy.

Bất cứ lúc nào cũng đừng coi thường sức mạnh của lời đồn thổi.
Ông ba không có tâm tư khác là được, Cố Hiên mới không quan tâm là đi điểm du lịch chơi hay là đi dạo quanh trong thị trấn.

Đó đều là chuyện nhỏ.
Sau khi chụp ảnh quảng cáo cho quán bún người ta, hai cha con cũng không để ý đến.

Dù sao bọn họ không phải nghệ sĩ, cũng không có người hâm mộ, chắc chắn không thể làm quán bún trở nên nổi tiếng, nhiều nhất chỉ có thể làm cho một số người biết có một cửa hàng như vậy..


Đọc truyện chữ Full