DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 33: C33: Suýt chứt nữa bị bẻ cong

Hoàng Sâm nhìn thấy Lục Sóc đang trừng mắt liền sợ lập tức nhìn sang chỗ khác, anh ta đang. sống vui vẻ vẫn chưa muốn chết.

“Hai tuần sau, cô đàn piano cho tôi nghe!” Lục Sóc nhìn chằm chẳm An Đào Đào đang đính chặt lấy cửa sổ xe, khẩu khí như mệnh lệnh, trước. giờ không ai có thể phản bác được.

An Đào Đào đang ngắm cảnh đẹp bên ngoài xe, bất thình lình nghe thấy một câu nói như vậy, lập tức bị dọa sợ đến run rẩy. Cô đờ người, quay. đầu lại, đối mặt với cặp mắt đen lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Sóc.

“Hả? Tôi tự đàn sao?”

An Đào Đào chỉ vào bản thân, có hơi không. chắc chắn.

Lục Sóc cười lạnh lùng, hỏi ngược lại: " Ghế ngồi phía sau xe còn có người thứ ba à?”

An Đào Đào nở nụ cười cứng đơ, vô cùng chắc chắn Lục Sóc đang nói chuyện với mình nhưng chuyện piano không phải đã trôi qua một khoảng, thời gian rồi sao?

Sao Lục Sóc lại bất thình lình nhớ tới chứ? Còn nói gì mà hai tuần sau? Dù có cho cô hai tháng, cô cũng không thể đàn piano đến mức điêu luyện nhuần nhuyễn, không một sai sót!

Lẽ nào, cô phải nói sự thật với Lục Sóc rằng mình không phải cô chủ nhà họ An, mà chỉ là một đứa con riêng bị bỏ rơi?

Không, chỉ có chán sống mới nói thẳng thừng như vậy! Thực ra ngẫm lại, cô cũng không tới mức đến bước đường cùng, lúc nước tới chân thì ải học một chút, chắc là cũng có thể mà nhỉ?

“Không muốn đàn, hửm?” Lục Sóc chau mày nhìn sát lại, ánh mắt giống như càng lạnh lùng, hơn.

Toàn thân An Đào Đào run rẩy, không ngừng. t đầu liên tục: “Đàn! Tôi đàn!”


Dứt lời, sắc mặt An Đào Đào trắng bệch, vô cùng lo lắng.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, khóe môi Lục Sóc khẽ cười, trong đầu bỗng nảy sinh một niềm vui vẻ quỷ dị.

An Đào Đào không biết tâm tư của Lục Sóc, nếu như biết rõ, chắc chắn sẽ la lớn là bi3n thái!

Trở lại biệt thự, An Đào Đào yên lặng quay về phòng. Điều khiến cho cô không ngờ là Lục Sóc không gọi cô ở lại, cũng không xuất hiện trong. phòng cô một cách thoắt ẩn thoắt hi:

Lễ nào Lục Sóc cảm thấy đáng vẻ ăn cơm của cô rất xấu, không hề có chút xíu đáng vẻ của con gái nhà quyền quý, nên đã nảy sinh lòng căm ghét cô.

Vậy nên, chẳng bao lâu sau sẽ muốn đuổi cô ra khỏi biệt thự nhỉ?

An Đào Đào li3m môi, trong lòng có một cảm. giác hưng phấn không tên. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến việc Lục Sóc kêu cô đánh đàn, trong tâm. trí cô bèn trống rồng, nếu thật sự chán ghét, vậy. thì sẽ không thể nào hẹn hai tuần sau!

A, phiển quá đi!

An Đào Đào buồn bực, nằm nhoài trên giường, khuôn mặt nhỏ vẫn trắng bệch.

Cùng lúc đó, trong phòng sách.

Lục Sóc vắt chéo hai chân, ngồi trên ghế gỗ.

Phòng sách của anh giống hệt như con người anh, âm u chết chóc, vô cùng lạnh lẽo.


Hoàng Sâm đứng trong phòng sách, lẳng lặng chờ Lục Sóc dặn đò.

Lục Sóc gỗ nhẹ vào bàn, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy bố Triệu cầu xin trước mặt anh, không kìm được mà cười nhạo: “Nhà họ Triệu! Miếng đất ở trung tâm thành phố của nhà họ Triệu cũng không tệ lắm. Cậu lấy nó về đây cho tôi, dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng được!”

“Hả?” Hoàng Sâm ngây người.

Nhàhọ Triệu?

Có phải là nhà họ Triệu có chút tiếng tăm ở thành phố A không?

Cho dù là như vậy, bọn họ cũng không có tư cách nhìn thấy Cửu Gia, càng không thể đắc tội với Cửu Gia. Vậy sao đột nhiên Cửu Gia nhà mình lại có ý đồ muốn khiến nhà họ Triệu sụp đổ?

Phải biết rằng, gần đây nhà họ Triệu định triển khai một dự án. Miếng đất ở trung tâm. thành phố là thứ mà bọn họ phải bỏ ra mấy trăm triệu tệ mới giành được. Nếu như bị cướp đi, mấy trăm triệu tệ cũng coi như đổ sông đổ bể. Chuyện này đối với một nhà họ Triệu nhỏ bé mà nói là sự đã kích chí mạng.

Ha ha, xong đời rồi!

Sau khi Hoàng Sâm nhận lệnh xong, khép cửa đi ra ngoài.

Chờ sau khi Hoàng Sâm rời đi, Lục Sóc mới gõ nhẹ bàn một lần nữa, nhưng âm thanh này có hơi lộn xộn, tựa hồ như trái tim của anh vậy, vô cùng. phức tạp.

*


Hôm nay là cuối tuần, lớp đại học không có tiết học.

An Đào Đào hệt như cá ướp muối, nằm ườn trên ghế sofa xem tivi. Lục Sóc vẫn xuất quỷ nhập thần, mới sáng đã không thấy bóng đáng của anh.

Nhưng mà, như này cũng tốt, cô cũng vui vẻ tự tại. Nếu không, cô lại phải phí hết tâm tư tìm cách sinh tồn, cảm giác rất không có tôn nghiêm, cực kỳ đáng thương.

Giờ phút này, tivi đang phát chương trình giải trí vui nhộn, An Đào Đào coi tới khúc mắc cười nên bật cười ha ha. Đột nhiên, cửa ra vào vọng tới một

âm thanh huyên náo, lấn át tiếng cười của cô.

An Đào Đào sửng sốt, lập tức nhìn về phía cửa chính.

Bèn thấy, cửa ra vào có bóng đáng của vài người công nhân đang di chuyển một vật gì đó rất lớn. An Đào Đào không thấy được đó là vật gì, bởi vì vật kia bị một tấm vải che kín, hình như dáng vẻ vô cùng thần bí.

Hơn nữa, những công nhân kia còn vô cùng cẩn thận từng li từng tí, lo sợ làm hỏng món đổi kích thước lớn này.

“Mọi người cẩn trọng một chút! Đây là đồ Cửu Gia đặt, làm hư là không ai đền nổi đâu!”

“Đúng đúng! Phải cẩn thận một chút, thứ này hơn cả triệu tệ, nếu như hỏng rồi, có bán chúng ta cũng không thể trả đủ số tiền này!”

An Đào Đào vừa nghe, hai mắt không khỏi mở to, đồ hơn cả triệu tệ?

Món đồ to lớn kia rốt cuộc là cái gì vậy, sao mà lại đắt như thế?

“Đồ mọi người chuyển đến là gì vậy?” An Đào Đào đặt điều khiển tivi xuống, chạy ngay đến bên cạnh món đồ to lớn kia, muốn nhìn thấy hình dáng của nó: “Là Cửu Gia mua à?”

Các công nhân nhìn cô gái xinh đẹp diễm lệ trước mặt, có thể xuất hiện trong biệt thự của Cửu Gia thì chắc chắn không phải người bình thường, có thể là người tình bé nhỏ của Cửu Gia, hoặc là rất được cưng chiều.


“Thưa mợ chủ! Đây là đàn piano mà Cửu Gia mua” Các công nhân lật miếng vải lên. Trong chớp mắt, một chiếc đàn piano trắng không tỳ vết, trắng như tuyết đập thẳng vào mắt An Đào. Đào.

An Đào Đào nhìn đàn piano trước mặt, khóe miệng không khỏi giật một cái. Xem ra, Lục Sóc đã tự quyết định mua đàn piano cho cô, hơn nữa ra tay vô cùng nhanh lẹ, hôm qua vừa mới nói, hôm nay đã mua xong.

Đã vậy còn là loại hơn triệu t

Nói cách khác, nếu như cô đàn chiếc piano này, chẳng khác nào đang đàn trên một triệu bác Mao, mùi vị này quả thực vừa chua chát vừa sảng, khoái!

“Mợ chủ! Bộ đàn piano này để ở đâu?” Các công nhân không đám tùy tiện để bừa, đành hỏi nịnh hót An Đào Đào.

Trong lúc nhất thời, An Đào Đào không biết trả lời sao. Nhưng đột nhiên cô nghĩ đến tầng trên có một căn phòng trống không, chắc có thể để piano ở đấy: “Mọi người đi theo tôi!”

Ở tầng hai có một căn phòng trống, có thể là đo rất lâu không mở ra nên bên trong đã bám một lớp bụi. An Đào Đào lập tức mở cửa sổ ra, để cho toàn bộ bụi bặm ở bên trong bay ra ngoài.

“Để ở giữa phòng này đi!” An Đào Đào tùy tiện chỉ một vị trí.

Rất nhanh, đàn piano đã được bày biện xong. xuôi, các công nhân thử bấm một phím đàn, phát hiện âm sắc rất tốt, nên cũng không dám lộn xộn nữa.

An Đào Đào nhìn chiếc đàn piano cực kỳ quý giá kia, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp. Mặc dù cây đàn piano này rất đẹp, nhưng cô không hề thích một chút nào cả, ngược lại còn thấy rất căm ghét.

“Ring ring ring!

Điện thoại của cô reo lên, sau đó một tin nhắn hiện lên.

An Đào Đào đưa tay mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Chu Mễ gửi tới. Hôm qua, các cô bám. lấy nhau, thân đến mức có thể trao đổi số điện thoại.

An Đào Đào bấm mở tin nhắn, là Chu Mễ rủ cô đi đạo phố. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại đẹp, quả thật rất thích hợp để đi dạo.


Đọc truyện chữ Full