DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 46: C46: Thuốc đẳng thì hôn cô

Chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi ấm giường mà nhà họ An gửi tới thôi, ai cũng tưởng người phụ nữ này sẽ không sống quá ba ngày nhưng cô không chỉ sống được qua ba ngày mà còn sống rất tốt.

Tối hôm qua Cửu Gia bị đâm, bọn họ cũng đều biết, mặc dù không nói rõ là ai đâm nhưng bọn họ cũng không ngốc, thoáng cái đã đoán ra là bút tích của An Đào Đào.

Ai nấy đều cho rằng nhất định cô sẽ chết rất thảm, đều muốn ở đó xem trò hay của cô, ai ngờ chẳng những cô còn sống mà trên người cũng, không có bất kỳ vết thương nào, Cửu Gia cũng. giống như không bị gì, vẫn tốt với cô như trước.

Trước kia, ai đám đâm Cửu Gia một đao, Cửu Gia nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết, bây giờ...

Nói cách khác, Cửu Gia thực sự quan tâm đ ến người phụ nữ này, rất có thể cô ấy sẽ là nữ chủ

nhân tương lai của căn biệt thự này!

May mà con Becgie không có nhào tới, nếu không...

Nhân viên chẩm sóc Becgie căn bản không dám nghĩ tiếp, anh ta bị dọa sợ gần chết: “Tôi xin lỗi, khi đang cho nó ăn tôi đã không chăm nom nó hẳn hoi.”

Anh ta bước tới, kéo lấy sợi dây quanh cổ Becgie.

Nhìn thấy Becgie bị giữ chặt, An Đào Đào thả lỏng đi nhiều: “Con Becgie này từ đâu tới vậy?

“Là do Cửu Gia nuôi.” Nhân viên chăm sóc Becgie cung kính nói.

An Đào Đào mím môi, biệt thự đã có nhiều bảo. vệ như vậy rồi, vậy mà anh còn nuôi một con chó hung dữ như vậy để trông nhà, đúng là đáng sợ.

“Nuôi ở đâu vậy? Tại sao tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ?” An Đào Đào nhìn chằm chằm vào con Becgie.

Con Becgie kia cũng hùng hổ nhìn lại cô.


“Nó được nuôi trong lồ ng sắt ở sân sau.”

Nhân viên chăm sóc Becgie thành thật nói An Đào Đào đáp một tiếng, sau này cô vẫn nên tránh lang thang ở sân sau đi, Lục Sóc hung dữ, chó của Lục Sóc cũng hung dữ như vậy. Nhân viên chăm sóc Becgie thấy An Đào Đào. tức dẫn Becgie đi.

Mãi cho đến khi bóng lưng con Becgie biến mất, An Đào Đào mới hoàn toàn thả lỏng.

Hoàng Sâm lấy điện thoại di động ra, đột nhiên chạy đến trước mặt An Đào Đào nói: “Chị dâu, Cửu Gia bảo chị đưa thuốc cho anh ấy”.

Nghe xong, An Đào Đào vẫn chưa kịp phản. ứng lại, hai mắt mờ mịt: “Thuốc gì?”

“Là thuốc Đông y mà chị nấu tối qua.” Hoàng Sâm nhắc nhở một câu.

Lúc này An Đào Đào mới phản ứng lại, buổi trưa quả thật phải uống thuốc, cô còn tưởng Lục Sóc quên rồi, không ngờ là anh muốn cô đưa thuốc qua.

“Cửu Gia muốn tôi đưa qua à?” An Đào Đào nhíu mày, có chút không tin.

Hoàng Sâm đưa tin nhắn cho cô xem, trong, tin nhắn vẫn là giọng điệu ra lệnh.

An Đào Đào nhìn xong thở đài một hơi, sau đó mới cam chịu gật đầu: “Được rồi, tôi đưa qua đó nhưng tôi không biết công ty của Cửu Gia ở đâu.”

Hoàng Sâm cợt nhả: “Tôi sẽ đưa chị dâu qua.”

An Đào Đào nhún vai, cũng không nói gì nữa.

Thời tiết hôm nay có chút oi bức, trong xe đã bật điều hòa, lúc An Đào Đào ngồi vào đã cảm thấy sảng khoái không thôi.

Cô cho thuốc đã sắc vào một chiếc chén lớn, đậy kín bằng hộp đựng thức ăn, như vậy thì hơi nóng sẽ không thoát ra ngoài.

An Đào Đào ôm hộp thức ăn, tựa đầu vào đệm xe ở ghế sau, như tán gẫu mà hỏi một câu: “Hoàng

Sâm, nếu Cửu Gia các anh chán ghét một người phụ nữ thì sẽ làm như thế nào?"

“Có phải là kiểu đuổi thẳng ra ngoài hay không?”

Vậy cô có thể làm chút chuyện khiến Lục Sóc chán ghét để bị đuổi đi được không nhỉ?

An Đào Đào nghĩ đến mà vui sướng.

Nhưng Hoàng Sâm lại giội cho cô một gáo nước lạnh: “Một người phụ nữ có thể khiến Cửu. Gia chán ghét, e rằng ngọn cỏ trên mộ còn cao hơn cả chị dâu của rồi đấy.”

An Đào Đào:".."

Cô nghe xong có chút kinh hãi, cỏ trên mộ?

Có phải tất cả họ đều bị giết không?

“Tất cả bọn họ đều chết rồi?” An Đào Đào cắn. môi, thấp giọng hỏi.


Hoàng Sâm cho cô một ánh mắt bí hiểm, để cô tựhiểu.

An Đào Đào lại cảm thấy ánh mắt này tràn ngập chiều sâu, cũng khiến cô càng thêm tin tưởng hơn lời Hoàng Sâm nói.

Lục Sóc đó là một kẻ điên, bị thần kinh, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Cô vốn muốn để cho Lục Sóc chán ghét, sau đó thả cô đi, xem ra chỉ là mơ tưởng mà thôi, muốn rời khỏi biệt thự nhất định phải trải qua rất nhiều gian khổ, hiện tại cô còn non quá, hoàn toàn không thể làm được gì cả.

Ngay khi cô đang miên man suy nghĩ, chiếc xe dừng trước cửa một công ty.

Xuyên qua cửa kính xe, An Đào Đào phát hiện công ty trước mặt rất lớ giác cao ngất trời, bức tường kính phía trên dường như có thể phản chiếu bóng người, sáng cực kỳ, còn phát ra những tia sáng trong trẻo.

ũng rất cao, có cảm

Tập đoàn Lục thị, đây là công ty của Lục Sóc, còn khí thế hơn so với tưởng tượng.

"Chị dâu, chúng ta tới rồi.” Hoàng Sâm giúp cô mở cửa xe, trong chốc lát từ tiểu lưu manh biến thành người ga lăng.

An Đào Đào đi xuống xe, chỉ cảm thấy rất không ngượng nghịu và không thoải mái.

Xem ra thật sự là bị trúng tà rồi.

Trong công ty cũng bật điều hòa, An Đào Đào vừa bước vào liền cảm thấy rất sảng khoái.

Cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân quen biết Hoàng, Sâm, vừa nhìn thấy Hoàng Sâm dẫn theo một cô gái đặc biệt xinh đẹp đi vào, cô ấy đã rất tò mò. Cô gái này là ai, có thể đi theo cánh tay phải của Cửu Gia, chắc chắn thân phận không bình thường.

Không lâu sau, nhân viên lễ tân nhìn thấy Hoàng Sâm dẫn cô gái đó vào thang máy.

Trời ạ, đây chính là thang máy chuyên dụng. của Cửu Gia, cô gái đó sao có thể vào được.

Chị gái lễ tân tái mặt trong giây lát, cự kỳ kinh hãi.

Vừa vào thang máy, An Đào Đào chú ý tới sắc mặt tái nhợt của lễ tân, giống như nhìn thấy ma vậy.


“Vừa rồi chị gái ở quầy lễ tân kia làm sao vậy, tôi không được vào thang máy này sao?” An Đào Đào khó hiểu hỏi.

Hoàng Sâm giải thích: “Đây là thang máy riêng của Cửu Gia, người bình thường không thể vào nhưng chị thì khác, chị là chị dâu của chúng. tôi!"

Chị đâu?

An Đào Đào siết chặt hộp thức ăn trong tay, luôn cảm thấy cách xưng hô chị dâu này có chút châm chọc.

Cô không nói chuyện, biểu cảm có chút mất tự nhiên, đối với thang máy chuyên dụng cùng cái danh hiệu chị dâu này, cô không thèm để ý, ai muốn thì cứ lấy.

Thang máy nhanh chóng đi tới tầng cao nhất, tầng cao nhất là văn phòng của Lục Sóc, trên đó vắng ngắt không có một bóng người, An Đào Đào cũng không cần lo lắng sẽ bị người nào phát hiện.

“Chị dâu, Cửu Gia đang ở văn phòng chờ chị." Hoàng Sâm cười nói, vẻ mặt mập mờ không thể miêu tả.

Nhìn ánh mắt của anh ta, đột nhiên An Đào Đào nghĩ đến cảnh mập mờ ở văn phòng trong phim truyền hình, suýt nữa thì bị đọa chết khiếp.

Nơi này không có ai, nếu Lục Sóc thật sự muốn làm gì cô, cũng sẽ không có người tới cứu cô.

Ánh mắt An Đào Đào khẽ lóe lên, bước vào văn phòng với tâm trạng căng thẳng.

Trong văn phòng có loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, còn thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh, An Đào Đào nghiêng đầu, phát hiện Lục Sóc đang ngồi ở bên cạnh bàn xử lý tài liệu.

Lúc anh xử lý tài liệu trông rất nghiêm túc, tản ra sự quyến rũ mê người, khiến người ta không thể nhìn ra anh là loại tâm thần giết người không sót giọt máu, âm tình bất định.

Lúc này, Hoàng Sâm đã đi ra ngoài, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô và Lục Sóc.

Anh vẫn đang xử lý tài liệu, không hề ngẩng, đầu lên, An Đào Đào không dám quấy rầy ai kia, lo lắng cầm hộp thức ăn đứng ở giữa văn phòng.


Đọc truyện chữ Full