DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 83: C83: Chị dâu chị nên từ bỏ đi

An Đào Đào vui vẻ, lập tức giống như con khỉ nhanh chân nhảy từ cây đàn piano xuống dưới, ù chạy, nhưng khi cô chạy đến cửa thì bổng nghe giọng nói của Lục Sóc từ phía sau truyền đến: Thích quần áo kiểu nào thì bảo Hoàng Sâm đi mua, tôi cũng không phải là người thích ngược đãi người khác."

Bước chân của cô dừng lại một chút, sắc mặt của cô cũng theo lời nói mà thay đổi không ngừng.

Tiêu rồi, cái gì anh cũng biết hết, nhưng thật sự là cô không thích chiếc đầm màu hồng nhạt này.

An Đào Đào khẽ đáp lại rồi chạy nhanh hơn lúc nãy.

Sau khi An Đào Đào chạy xuống tầng, việc đầu tiên làm là đi kiểm tra xem trong phòng khách có camera theo dõi hay không, nếu thật sự có, vậy thì cái người tên Lục Sóc này cũng thật là bi3n thái, phòng khách là nơi để người khác tận hưởng và nghỉ ngơi thoải mái mà cũng đặt thiết bị theo dõi thì thật sự là đáng sợ.

Tìm một vòng, An Đào Đào cũng không phát. hiện ra được gì.

Chẳng lẽ không có camera theo đõi?

Vậy thì tại sao Lục Sóc lại biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh có thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ à?

Nhìn An Đào Đào đang nhón chân tìm đồ vật khắp nơi, má Trần đột nhiên có chút tò mò, hỏi: Mợ chủ, cô đang tìm cái gì vậy?"

"Má Trần, trong phòng khách của chúng ta có gắn thiết bị theo đõi hay không?" An Đào Đào phủi phủi bụi bảm trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, đặt câu hỏi.

Nghe được vấn để của cô, má Trần đột nhiên muốn cười: "Mợ chủ, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy, ngoài biệt thự là có camera theo dõi, nhưng bên trong biệt thự sao lại có gắn thiết bị theo đối?"

Cô thật sự cho rằng Lục Cửu Gia là người bi3n thái hay sao?


"Nhưng mà..." Đôi mày của An Đào Đào vẫn còn nhíu chặt, chưa hề giãn ra: "Vậy thì tại sao Cửu Gia lại biết người nhà họ An đến đây, còn biết rõ mấy lời tôi nói với người nhà họ An nữa, việc

Má Trần khẽ cười:"Có lẽ là có người đi ngang qua nghe được, cô đừng nhìn thấy biệt thự này. trống trải, nhưng thật ra người đến người đi trong nhà cũng rất nhiều đó, lời nói của cô bị họ nghe được trong lúc vô tình cũng bình thường thôi."

An Đào Đào nghe xong, trong phút chốc cảm thấy an tâm rất nhiều, không có thiết bị theo đõi là tốt rồi, nếu không, cô ở trong phòng khách cũng không thoải mái.

"Chị đâu, Cửu Gia bảo tôi hỏi chị thích kiểu quần áo gì?" Khi họ đang nói chuyện, thì thấy Hoàng Sâm bước tới, trên tay anh ta còn cầm một quyển sổ tay và một cây bút.

Sau một đêm ngủ thức đậy, An Đào Đào đã quên sạch chuyện quần áo, hiện giờ nghe Hoàng Sâm hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, đột nhiên cô cảm thấy được có gì đó không ổn cho lắm.

Nhưng mà thật sự là trong tủ quần áo đều là váy, không có trang phục đạo phố thì cũng không tốt.

"Tôi muốn mua vài bộ trang phục dạo phố, về phần váy áo thì mua mấy cái màu nhạt một chút là được." An Đào Đào nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng nghĩ ra mấy kiểu đáng chính mình đang cần.

Hoàng Sâm cầm bút, tay viết liến thoắt vào. quyển sổ tay.

An Đào Đào nhìn thoáng qua, nếu ai không biết sẽ nghĩ rằng anh ta đang ghi chép tốc ký vào quyển sổ đó.

Tốc độ làm việc của Hoàng Sâm rất nhanh, vừa mới qua giờ cơm trưa một chút, anh ta đã mua về toàn bộ trang phục mà An Đào Đào muốn, tất cả đều dựa theo số đo của cô, mỗi một bộ đều vô cùng vừa người, giống như là được may theo kích cỡ yêu cầu vậy.

An Đào Đào cầm quần áo lên nhìn vài lần, đúng là không thể không khen ánh mắt của Hoàng Sâm rất là có thẩm mỹ, màu sắc của những. bộ quần áo này cô đều thấy thích, kiểu đáng cũng, rất đẹp, đều là các mẫu mã bắt kịp xu hướng thời đại.


Chị đâu, chị có vừa ý về mấy bộ quần áo này không?" Hoàng Sâm cười hì hì hỏi một câu.

An Đào Đào cầm quần áo bỏ vào trong tủ nhỏ: "Cảm ơn anh nhé, những bộ quần áo này bộ nào. tôi cũng thích."

Dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động trong, tay cô vang lên.

Cô mở di động liền thấy người gọi là Chu Mễ.

An Đào Đào bắt điện thoại đưới sự tò mò và quan sát của Hoàng Sâm, đầu dây bên kia đột ngột truyền đến giọng nói của Chu Mễ, giọng có chút vội vàng: "An Đào Đào, giang hồ cứu nguy!"

An Đào Đào nghe ra được trong giọng nói của.

cô ấy có chút vội vàng, cho nên trong lòng của cô

cũng rối loạn theo: "Chu Mễ, cậu bình tĩnh, nói chậm lại, đừng có gấp, cậu cần tôi giúp cái gì?"

Qua cuộc điện thoại, Chu Mễ kể hết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối. Thì ra là, bác sĩ già chuyên về Đông y của bệnh viện họ gần đây đã bị bệnh viện khác đào người đi rồi, nhưng bọn họ đăng thông báo tuyển dụng đã lâu cũng không có tìm được người nào tốt hơn ông ta cả, hơn nữa, chuyên khoa Đông y của bệnh viện bọn họ rất nổi tiếng, nếu vị trí này cứ luôn trống thì chắc chắn sẽ mất đi một số lượng lớn khách hàng, nói theo ngôn ngữ hiện giờ tức là mất đi rất nhiều bác Mao.

Vừa nói xong câu cuối cùng, Chu Mễ tức giận: "An Đào Đào, cậu nói xem có tức chết người hay không chứ, đầm đào góc tường nhà người khác. như vậy, thật ghê tởm."


"Công chúa nhỏ của tôi, cậu đừng giận, cẩn thận tức giận hại thân đó." An Đào Đào nói nhỏ nhẹ an ủi cô ấy.

"Cậu đừng dùng giọng điệu này để nói chuyệ với tôi, tôi sẽ bị bẻ cong đó!" Chu Mễ đúng là không tức giận nữa, nhưng lại có chút xíu không được tự nhiên cho lắm.

An Đào Đào bị câu nói đó làm cho hoảng sợ, có chút run lên.

Bẻ cong? Cô không nhận nổi này tội danh này đầu nha.

Chu Mễ tạm dừng một chút, lại nói: "An Đào Đào, tôi nghĩ thế này nhé, cậu có thể thay thế vị trí bác sĩ Đông y tạm thời hay không, chỉ cần làm đến lúc bệnh viện tìm được bác sĩ Đông y là được rồi."

An Đào Đào vừa định đồng ý, nhưng đột nhiên cô nghĩ tới Lục Sóc.

Con người này, mặc dù anh cho cô không gian tùy tiện đi ra ngoài đạo chơi, nhưng ai mà biết sẽ có người ải theo sau lưng cô để giám sát hay không, nếu anh mà phát hiện cô vợ nhỏ của chính mình lộ mặt ở bệnh viện, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

Thấy An Đào Đào có vẻ chẩn chờ, Chu Mễ hơi thất vọng một chút: "Không được sao?"

Không phải không được." Tay An Đào Đào cầm di động, khẽ mím môi, nói: "Chuyện này, tôi phải nói với Cửu Gia trước một tiếng, cậu cũng. biết tính cách của anh ta rồi đấy."

Chu Mễ nghe xong cũng có chút run sợ, lúc này cô ấy mới nghe ra giọng điệu trong lời nói của An Đào Đào, cô chính là vợ của Lục Cửu Gia, anh ta sẽ cho cô ra ngoài lộ mặt sao?

"Cửu Gia? Người đó thật đáng sợ, nếu không. được thì cũng đừng miễn cưỡng nha." Đột nhiên Chu Mễ đổi giọng khuyên bảo ngược lại An Đào Đào, cô ấy có chút lo lắng cho người bạn tốt của mình.

An Đào Đào khẽ cong môi mỉm cười, nói với đầu dây điện thoại bên kia: "Yên tâm, chỉ là hỏi một chút để khẳng định sẽ không có việc gì mà thôi, khi nào có tin tức tốt tôi gọi điện thoại báo cho cậu biết."

Hai người còn nói vài câu nữa mới cúp điện thoại.


Sau khi cúp điện thoại, An Đào Đào lại có chút ngơ ngác mà nhìn màn hình màu đen, tất nhiên, cô rất muốn đến bệnh viện trị bệnh cứu người, như vậy cũng có nhiều cơ hội thực hành thực tế, nhưng cô lại sợ Lục Sóc không đồng ý, người kia tính tình lúc vậy lúc khác, cô cũng không đám làm mà không báo trước.

Hơn nữa, đến bệnh viện làm bác sĩ, cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt mà nhỉ?

Chị đâu à, Cửu Gia không thích người phụ nữ của mình đi ra ngoài lộ mặt đâu." Hoàng Sâm thông qua cuộc trò chuyện của các cô, phân tích tình huống một chút, người cố chấp như Cửu Gia nhà bọn họ sao có thể để chị dâu đi ra ngoài?

Không có khả năng!

Làm bác sĩ Đông y, khi bắt mạch còn phải chạm vào cổ tay sờ tới sờ lui, việc này nếu Cửu Gia mà phát hiện được, nói không chừng còn sẽ nổi điên, lúc đó sẽ rất đáng sợ.

“Thật sự không thích sao?" Đôi lông mày thanh tú và xinh đẹp của An Đào Đào nhăn chặt lại.

Hoàng Sâm lắc đầu, anh ta không muốn cho. cô có được hy vọng nào.

"Vậy những người phụ nữ trước kia của Cửu Gia thì sao, các cô ấy cũng không làm việc ở chỗ nào hết à?" An Đào Đào có chút tò mò, hỏi.

Không biết tại sao đột nhiên cô lại có chút tò mò về chuyện tình cảm của Lục Sóc.

Nghe cô hỏi về cái vấn để này, trong nụ cười của Hoàng Sâm có chút ý tứ nào đó khó thể nắm. bắt được: "Đúng vậy, không có ai đi làm việc cả."

Làm sao còn có cơ hội đi làm việc chứ?

Những người phụ nữ này nếu không phải là gián điệp do người khác phái tới thì chính là sát thủ đo người khác phái tới, hiện tại cỏ mọc trên nấm mồ của những người đó đều cao bằng An Đào. Đào nữa kìa, làm sao có thể đi nơi nào làm việc, xuống âm tào địa phủ làm à?

Mày của An Đào Đào nhíu lại, cô cảm thấy vẻ mặt của Hoàng Sâm có chút kỳ quái.


Đọc truyện chữ Full