DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 190: C190: Ánh mắt không có thiện ý

An Đào Đào chớp đôi mắt trong như nước Đương nhiên là thật rồi, bác sĩ như chúng tôi không nói dối đâu.”

Thẩm Họa Họa chau mày đối diện với ánh mắt của cô, cảm thấy khó chịu như đã nuốt phải một con ruồi.

Nhìn có vẻ vô tội nhưng trong đó có thể thấy được nhiều âm mưu quỷ kế, đúng là làm người ta ghê tởm.

Thẩm Họa Họa cắn môi, không được bao lâu lại gào lên, hoàn toàn không giữ được lễ tiết.

Cũng không qua bao lâu, An Đào Đào mới chịu dừng lạ: “Chỗ bị sưng đỏ đã được xoa bóp xong rồi, sao cô Thẩm không đứng lên đi vài bước để cảm nhận một chút?”

Thẩm Họa Họa đã đau đến mức chịu không nổi, cô ta nhìn An Đào Đào, trong chốc lát không thể nào nói chuyện.

An Đào Đào cất thuốc trị thương vào túi, lại cười nói: “Cô Thẩm, tốt nhất là cô nên đứng lên đi vài bước đi, cứ ngồi ở chỗ đó thì chỗ sưng kia không khá hơn được đâu.”

Vừa nghe thấy không phục hồi tốt thì Thẩm. Họa Họa đã vội vàng đứng lên.

Lúc vừa đứng lên thì sắc mặt trắng bệch của Thẩm Họa Họa đã chuyển thành vẻ kinh ngạc khó tin..

Thật sự hết đau rồi, đúng là gặp quỷ mà.

Chẳng lẽ cô ta đã thật sự hiểu lầm An Đào Đào?

Chỉ cần xoa bóp chỗ sưng đỏ thì sẽ không đau nữa? Cứ như trên phim ảnh vậy.

Thẩm Họa Họa dùng sức nhún nhảy trên đất, thật sự không đau chút nào nữa.

Vẻ kinh ngạc trong mắt cô ta càng thêm rõ ràng, y thuật của An Đào Đào tốt như vậy sao?


“Cảm giác thế nào?” An Đào Đào tươi cười ngọt ngào, nhìn qua như một con thỏ ngây thơ, âm mưu quỷ kế gì đó đều không liên quan tới cô.

Thẩm Họa Họa mím môi, trong lòng càng cảm thấy bối rối, thật sự cô ta đã nghĩ sai rồi sao?

“Không đau nữa, y thuật của chị đâu giỏi thật đấy.” Thẩm Họa Họa lại mỉm cười dịu đàng nói cảm ơn, cũng không biết có phải thật lòng hay không.

An Đào Đào cũng không quan tâm, chỉ đáp tượng trưng: “Không cần cảm ơn, bác sĩ như chúng tôi phải chữa bệnh cứu người mà.”

Thẩm Họa Họa mỉm cười không nói nhưng, trong lòng càng cảm thấy phức tạp.

Có chắc là trị bệnh cứu người không?

Nhưng rõ ràng ban nãy cô ta đứng trong đám người không hề có ý muốn ra mặt, bây giờ lại nói như vậy khiến cho người ta thấy rất giả dối, vô cùng khó chịu.

An Đào Đào đứng lên phủi phủi quần áo, vẫn cười hì hì nói: “Tuy cô Thẩm đã khỏi nhưng để đảm bảo an toàn thì cô vẫn nên đến bệnh viện chụp phim đi nhé.”

Thẩm Họa Họa phóng khoáng gật đầu: “Em biết rồi.”

“Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây.” An Đào Đào xoay người, theo thói quen di đến bên cạnh Lục Sóc.

Thẩm Họa Họa nhìn Lục Sóc, vừa muốn bước qua thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Sóc quét qua.

Máu trong người cô ta như ngừng chảy, chân tay cứng đờ không dám bước tiếp.

Lục Sóc nắm tay An Đào Đào rời đi, xem mọi người xung quanh như không khí, đi được nửa đường thì Lục Sóc bỗng nhiên dừng chân.

An Đào Đào cũng ngừng lại, nghỉ ngờ nhìn Lục Sóc.

Sao lại không đi nữa?

Dưới ánh mắt nghỉ ngờ của An Đào Đào, Lục Sóc bước tới trước mặt Thẩm Họa Họa.

Thẩm Họa Họa tròn mắt, trong lòng vô cùng vui sướng, chẳng lẽ Lục Sóc đã để ý cô ta rồi, nên muối

Không cho Thẩm Họa Họa vui mừng quá lâu, Lục Sóc nhếch môi mỏng, nhìn cô ta như nhìn một con chó con mèo, lạnh lùng mở miệng.

Anh nói: “Tiền.”

Thẩm Họa Họa còn chưa kịp bình tĩnh lại thì lột chữ này của anh làm cho ngây ngốc: "Tiền gì?”

Lục Sóc nhướng mày, cười nhạo nói: “Cô chữa bệnh không trả tiền hả?”

Thẩm Họa Họa lại càng nghệch ra, từ khi nào. mà Lục Cửu Gia lại đòi tiền người khác?

An Đào Đào cũng hơi sửng sốt, Lục Sóc lại đòi tiền cho cô, chuyện này...

Lục Sóc nhìn cô ta chằm chằm, sự mỉa mai trong mắt càng ngày càng nồng đậm, lại sâu không lường được, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Thẩm Họa Họa bị anh nhìn chằm chằm tới mức cảm thấy da đầu tê dại, giống như giây tiếp theo cô ta sẽ bị xé xác, cô ta nhanh chóng lấy thẻ đưa cho Lục Sóc: "Tiền thuốc men.”


Dù cô ta không cam lòng cũng phải hào phóng mỉm cười.

Lục Sóc cầm thẻ rồi xoay người bỏ đi, không muốn đứng bên cạnh cô ta thêm một giây nào. Thẩm Họa Họa nhìn theo bóng đáng của anh, nét mặt lập tức thay đổi, cảm thấy rất khó chịu.

Trong thẻ có năm trăm ngàn tệ, cô ta tới bệnh khám cũng không tốn nhiều tiền như vậy!!!

Lục Sóc đi đến chỗ An Đào Đào, không thèm nhìn cái thẻ mà đã đưa cho cô rồi nói: “Cầm lấy tiêu vặt đi.”

Vốn là tiền trị bệnh mình kiếm được nên An Đào Đào cũng thoải mái nhận lấy: “Được.”

Dù là tiết kiệm hay tiêu xài thì đây cũng là tiền của cô.

An Đào Đào nhét thẻ vào túi, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.

“Trái ngược với An Đào Đào vui vẻ, Thẩm Họa Họa lại rất ưu sầu, vừa nghe thấy tiếng xe cứu. thương ở bên ngoài cô ta đã xoay người bỏ đi, không muốn tiếp tục ở lại nơi này.

Đưa được nửa đường thì đi động của Thẩm Họa Họa rung lên.

Có một tin nhắn, cô ta nhấn vào xem thì lập tức tươi cười, còn có chút không thể nhìn thấu.

Cô ta xoay đầu nhìn về phía An Đào Đào, nụ cười ngày càng tươi lại có chút kỳ lạ, giống như đã biết được một bí mật thú vị nào đó.

An Đào Đào nhạy cảm phát hiện được một ánh nhìn kỳ quái, cô quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt của Thẩm Họa Họa.

Thẩm Họa Họa đang cười, cười đến mức khiến người ta cảm thấy kỳ dị, sởn cả tóc gáy.

Không lâu sau Thẩm Họa Họa đã thu lại ánh mắt, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt của cô.

An Đào Đào nắm chặt ngón tay, nụ cười của "Thẩm Họa Họa lúc rời đi vô cùng kỳ quái, không, phải cô ta lại nghĩ ra kế hoạch gì đó chứ?

Nhưng mà cho dù cô ta có bày trò gì thì chắc chắn cô cũng hóa giải được, không có vấn đề gì.

An Đào Đào vuốt ngực, cũng không còn bối rối như lúc nãy.


“Về thôi.” Lục Sóc đột nhiên mở miệng, anh cũng không muốn lại ở đây, tâm trạng đang tốt lại bị Thẩm Họa Họa phá hư.

An Đào Đào gật đầu, cô cũng không muốn ở đây đâu, vốn dĩ đã không thích đánh golf bây giờ còn bị Thẩm Họa Họa phá đám nên càng không muốn ở lại.

Sau khi ngồi lên xe An Đào Đào nhìn thấy một tấm thiệp mời màu vàng.

An Đào Đào chỉ vào thiệp mời, hỏi: “Cửu Gia, thiệp mời này mời anh đến buổi tiệc nào vậy?”

“Muốn đi à?” Lục Sóc quay đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

An Đào Đào chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải là muốn, chỉ có chút tò mò thôi.”

Lục Sóc cũng không liếc qua thiệp mời đã nói: “Là một buổi tiệc bình thường thôi, người đông ồn ào, không cần phải đi.”

An Đào Đào gật đầu theo bản năng.

Lục Sóc bắt chéo hai chân, chuông điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm như hồ nước khi mở điện thoại ra, trông vô cùng thần bí.

Đặt điện thoại xuống thì anh lại đổi ý: “Hay là cứ tới buổi tiệc đi, chắc sẽ rất thú vị đó.”

An Đào Đào cảm thấy kỳ lạ nhìn anh, vừa nãy còn nói ồn ào không muốn đi, bây giờ lại đổi ý rồi?

Vì tin nhắn vừa rồi sao?

An Đào Đào thoáng liếc qua di động của anh.

Rốt cuộc nội dung tin nhắn là gì Lại có thể khiến cho tên ma vương này sửa miệng.


Đọc truyện chữ Full