DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 7: C7: Quân tử giấu vũ khí

Giãng co một lúc, có lẽ cũng cảm thấy mình đã đi quá xa, bấy giờ Sở Vũ Hiên mới chịu trao nhãn cho Triệu Nhã Nam. Mục sư đã cảm động đến mức mắt đỏ hoe, đám cưới kết thúc trong bầu không khí gượng gạo như vậy.

Sau đó, trong tiếng nhạc êm tai, tất cả quan khách lần lượt quay trở lại tòa nhà tiếp khách để khiêu vũ, ăn uống.

Dù sao cũng là cặp đôi chính trong buổi lễ hôm nay. Dưới sự khuyên bảo hết nước hết cái của Sở Trì Khanh, Sở Vũ Hiên và Triệu Nhã Nam đã cầm ly rượu, mang tính tượng trưng đi mời rượu với từng vị khách.

Từ đầu đến cuối Triệu Nhã Nam đều lạnh mặt, nếu không bị vướng mặt mũi của Sở Trì Khanh, cô ấy đã không còn tâm trạng để đi mời rượu.

Tuy nhiên cô ấy hơi nghỉ ngờ, tại sao thái độ vừa rồi của Sở Trì Khanh đối với Sở Vũ Hiên lại giống như... có chút sợ hãi?

Cô ấy cũng được xem là thân thiết với người bạn thân này của cha mình, bao nhiêu năm qua cô ấy chưa từng nhìn thấy Sở Trì Khanh thấp hèn như vậy.

Cách mời rượu của Sở Vũ Hiên thực sự có một không hai, khi gặp người không quen biết chỉ nói một câu “ăn uống no say" rồi phớt lờ, hoàn toàn không để tâm đến phép tắc xã giao. mà nhà quyền thế nên có.

Nếu gặp phải người mà anh từng quen hồi trước thì anh sẽ cởi mở hơn, hỏi một câu: "Uây? Ông vẫn còn sống à?"

Ngay cả lão quản gia của Sở Môn đã đi theo ông cụ mấy chục năm, địa vị rất cao cũng khó mà thoát khỏi lời nói độc địa của anh: "Chú Vương. Chú vẫn còn sống à? Tôi nhớ khi còn nhỏ, sức khỏe của chú không được tốt cho lä Bây giờ đi tiểu còn bị chẻ nhánh không? Đại tiện có khô không..."

Lão quản gia không có hứng thú so đo với đứa con riêng này, từ trước đến nay ông ta luôn thích giữ vẻ mặt nghiêm túc, truyền đạt mệnh lệnh của ông cụ Sở Tiếu Thiên trước mặt mọi người: “Ông cụ bảo tốt nhất cậu nên yên phận tí đi, bằng không. ông ấy sẽ đánh gấy chân của cậu."

Các vị khách xung quanh liếc nhìn nhau, trong lòng đã sáng tỏ: Xem ra người năm quyền của Sở Môn không ưa đứa con riêng này.

Sở Vũ Hiên cợt nhả, tuy không dám tùy tiện nói linh tinh với ông cụ nhưng lại không để quản gia Vương này vào mắt: “Chú Vương, chú có biết câu chuyện Câu Tiền nếm phân không? Ông nội tôi hiện đang bị bệnh, không băng chú cũng học theo Nhạc Vương kia nếm thử một miếng để thử xem rốt cuộc là bệnh gì? Ha ha... Dù sao thì chó cũng không thể nào đổi được tính ăn cứt, muốn làm chó thì phải có giác ngộ của loài chó."

Huyệt thái dương của Triệu Nhã Nam bỗng giật mạnh, thầm nghĩ: Rốt cuộc mình đã gả cho hạng người gì thế này? Đã vô lễ với bề trên, lại còn luôn mồm nói lời bẩn thỉu...

Đúng là một tên khốn vô liêm sỉ.

Lão quản gia mặt không đổi sắc, từ tốn đứng dậy, liếc nhìn Sở Trì Khanh đang giả vờ ngơ ngác ở bên cạnh nói: "Trì Khanh, ông thật sự đã nuôi dạy được một đứa con ngoan, chúc mừng ông."


Sở Trì Khanh vội vàng xin lỗi, hời hợt nói sẽ dạy bảo Sở Vũ Hiên một trận.

Nhưng anh hoàn toàn thờ ơ, tìm kiếm trong đám người một hồi, nhìn thấy người quen cũ thì vui vẻ bước tới.

Triệu Nhã Nam vốn không muốn đi cùng anh, nhưng nhìn thấy người mà Sở Vũ Hiên đi tìm là Vương Long, đạo diễn vàng tiếng tăm lừng lẫy trong giới thì cũng bước tới.

Vương Long có vẻ mặt gian xảo, răng hô, thuộc loại người dù nạm vàng bạc cũng không giấu được chữ "xấu", nổi tiếng là nghiện rượu. Giờ phút này, ông ta đã bước tới ôm lấy Sở Vũ Hiên, hơi nói ngọng: "Cháu trai của tôi, diễm phúc không tệ nha, vừa mới bị một ngôi sao lớn đá, chớp mắt đã cưới một ngôi sao càng xinh đẹp hơn."

Sở Vũ Hiên cười nói: "Chú, tôi cũng được xem là lớn lên dưới mi mắt của chú, nên chú đừng ép tôi mắng chú."

Vương Long cười lớn, khóe mắt nhìn thấy Triệu Nhã Nam thì thu hồi nụ cười nói: "Sếp Triệu, chúc mừng nha."

Hiếm khi khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Nhã Nam nở nụ cười, giải thích hoàn hảo tại sao thời cổ đại lại có điển tích "Phong hỏa hí chư hầu"*: "Đạo diễn Vương, rất vui được gặp ông."

*Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến.

Chào hỏi xong, Triệu Nhã Nam bắt đầu nói về công việc: “Nghe nói gần đây đạo diễn Vương đang chuẩn bị quay một bộ phim lớn, không biết các vai diễn đã được quyết định chưa?”

Mặc dù lúc này nói chuyện công việc không được thích hợp cho lảm, nhưng có thể gặp được nhân vật lớn trong giới đạo diễn này thực sự rất hiếm, nên cô ấy không thể không trân trọng cơ hội.

Vương Long giả vờ bối rối, xua tay nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng được nhắc tới... Sếp Triệu, tôi có một số việc riêng muốn nói với Vũ Hiên, không biết cô có để bụng hay. không?"

Triệu Nhã Nam xấu hổ, hé đôi môi đỏ mọng nói: "Sao có. thể chứ? Hai người cứ trò chuyện trước đi."

Dứt lời, cô ấy lùi sang một bên, cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ tên địa chủ ngốc nghếch này cũng được đấy, ai nhìn thấy cũng phải nể tí mặt mũi.

"Cháu trai lớn, không phải tôi đã nói với cháu rồi sao, làm cậu ấm nhà quyền thế lại không chịu làm, suốt ngày lái chiếc xe tồi tàn kia? Hạ Trúc hiện đang là nữ ngôi sao tuyến một, chướng mắt với cháu cũng là chuyện rất đỗi bình thường... Cháu thật sự cho rằng Ngưu Lang Chức Nữ là hiện thực tươi đẹp à?" Vương Long nói đùa.


Sở Vũ Hiên khẽ mỉm cười: “Người nghèo không xứng có. tình yêu ư?”

"Phì! Đừng có mà nói nhảm với tôi. Tôi hỏi cháu, cháu có muốn gây sự với cô ta không? Nếu trước kia cháu không đích thân gọi điện cho tôi, liệu tôi có bị bệnh tâm thần mà đi nâng đỡ cô ta không? Hừ... Dù sao thì tôi có thể nâng đỡ cô ta lên thì cũng có thể đẩy cô ta xuống, ai bảo cô ta mắt chó coi thường người khác."

“Được rồi được rồi, chú dừng lại đi! Tôi đâu có nhỏ nhen đến thế, chú cứ coi như cô ta không quen tôi đi." Sở Vũ Hiên cười cay đẳng.

Vương Long trầm ngâm một lát: “Thôi vậy, tôi cũng không. rảnh xử cô ta, nhưng sau này cô ta đừng hòng diễn được vai nào trong bộ phim của tôi... Ôi chao, suýt thì quên mất, cách đây không lâu tôi còn ký một vai với cô ta. Ữm... Vài ngày nữa tôi sẽ viện cớ để thay thế cô ta. Haizzz, giới giải trí đều là đạo lí đối nhân xử thế, người đến cầu xin tôi cho vai diễn xếp thành hàng dài đến tận lraq, làm sao đến lượt cô ta cơ chứ?"

"Tùy chú thôi." Sở Vũ Hiên ung dung nói.

Hai người lại hàn huyên một lúc, Sở Trì Khanh vẫy tay ra hiệu bảo Sở Vũ Hiên theo ông ta đi mời rượu.

Vương Long vỗ vai anh nói: "Đi đi... Cháu trai, mấy ngày nữa là tới tiệc sinh nhật của tôi. Cháu phải đến đấy, tôi có hai bình rượu ngon đã cất giữ được ba mươi năm rồi, cha cháu đòi uống mấy lần mà tôi đều không cho đấy."

“Chắc chản tôi sẽ tới." Sở Vũ Hiên đồng ý.

Cuộc đối thoại của hai người đều lọt hết vào tai Triệu Nhã Nam không sót một chữ, người đẹp động lòng người này bỗng. trở nên đăm chiêu.

Ồn ào đến tận chiều, khách khứa mới dần tản đi.

Triệu Nhã Nam trở lại phòng khách, thay quần áo và cầm túi xách, có lẽ định đi ra ngoài.

Khi bước đến phòng khách ở tầng một, cô ấy đã chạm mặt với Sở Vũ Hiên đang say khướt.

Sở Vũ Hiên không hề khách khí nắm lấy cổ tay cô ấy, trong nháy mắt, người đẹp Giang Thành này như bị điện giật, cả người bỗng run lên, hất mạnh bàn tay đang nằm lấy cổ tay mình.


Sở Vũ Hiên sửng sốt, không ngờ cô ấy lại có phản ứng dữ dội như vậy, nên khựng lại cười xấu xa: “Chúng ta còn chưa động phòng đâu, cô đi đâu đấy?”

Triệu Nhã Nam trừng mắt lườm anh: "Đừng chạm vào tôi."

Sở Vũ Hiên càng cười gian xảo, khuôn mặt vốn tuấn tú vô lại nở nụ cười như thế lại càng giống kẻ xấu: “Tôi đang hỏi cô, cô muốn đi đâu?”

Giọng điệu của Triệu Nhã Nam lạnh lếo: “Tôi có việc gấp. phải quay về công ty.

“Ngày vui như hôm nay cũng không được nghỉ ngơi à?” Sở Vũ Hiên nhìn chằm chằm cô ấy một lúc.

Triệu Nhã Nam không hề tỏ ra rụt rè: "Sở Vũ Hiên, chúng ta chỉ kết hôn giả, anh đừng có mà nhập vai."

"Cô không sợ tôi không vui à?" Khóe miệng của Sở Vũ Hiên khế cong lên: "Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, dù

sao cũng không phải là tôi vội vã muốn cưới cô."

"Nếu anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ đi tìm chú Trì Khanh."

"Ôi chao! Cô cảm thấy ông già đó quản được tôi chắc?"

Triệu Nhã Nam khẽ cắn môi, theo bản năng lùi về sau hai bước: "Tên khốn!"

Sở Vũ Hiên không tức giận, mà vô lại nói: "Cục cưng à, tôi chính là tên khốn vô liêm sỉ từ đầu đến cuối. Cô có sợ không?"

Khi hai người đang giằng co, Sở Trì Khanh sải bước đi xuống lầu: “Nam Nam, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, hai đứa hãy đi đăng ký kết hôn đi. Diễn kịch cũng phải diễn cho tròn vai... Nếu cháu có việc thì cứ đi làm việc của cháu trước đi, chú sẽ trừng trị nó.”

Cuối cùng Triệu Nhã Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên đáp lại một tiếng rồi vội vã ra khỏi cửa.

Sở Vũ Hiên vươn người, mất hứng nói: Nhàm chán, không có gì vui..."

Sở Trì Khanh cười nói: “Quả thật không vui chút nào, diễn nghiêm túc như vậy, nhưng khán giả lẽ ra phải đến lại không đến

Sở Vũ Hiên dựa vào ghế sofa, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước chuyện cha đã nhìn thấu anh đang diễn kịch: “Ai nói không có? Ông cụ không đến là năm trong dự tính, nhưng lão quản gia đã tới, hiệu quả cũng y như nhau. Anh chị của ông đều đang ở nơi khác, nên không đến còn nghe được, nhưng mấy anh chị em họ của tôi... và cả những chị em gái mà ông tạo cho tôi, tại sao đều không có một ai vậy?”


“Ai bảo con là con riêng” Sở Trì Khanh khoanh tay nói. Sở Vũ Hiên:...

"Chết tiệt, chuyện này là lỗi của tôi à? Ông nói hùng hồn quá nhỉ?"

"Được rồi được rồi..." Sở Trì Khanh thở dài, bỗng nói một cách sâu xa: "Nếu con muốn giả vờ thành một cậu ấm vô dụng, vậy thì từ nay về sau cứ giả vờ tiếp đi... Con trai, thứ con đang đối mặt là giang hồ, mà giang hồ này không chỉ là đạo lí đối nhân xử thế và chém giết, mà nó càng bạc tình bạc nghĩa và tranh giành cấu xé lẫn nhau. Chỉ cần bất cẩn một tí, con sẽ mất đi tất cả... Mà điều đó sẽ lấy đầu con. Con phải nhớ cho kỹ, quân tử giấu vũ khí bên mình, chờ thời cơ hành động."

Sở Vũ Hiên nhìn bốn chữ khải: Quân tử tàng khí* được đóng khung bằng gấm vàng trục ngọc treo trên tường phòng khách mà anh đã viết trong kỳ nghỉ hè cấp hai. Anh im lặng một lúc rồi bĩu môi nói: "Nói nhảm cũng vô ích, không bằng. thực tế hơn một chút, cho ít tiền để tiêu xài đi. Làm cậu ấm cũng cần có vốn liếng."

*Quân tử giấu vũ khí.

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ..” Sở Trì Khanh lấy thẻ ngân hàng đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho anh: “Con cứ việc tiêu thỏa thích”

Sở Vũ Hiên hờ hững nhận lấy thẻ ngân hàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sở Trì Khanh, thật ra ngoại trừ háo sắc, trông ông rất giống một con người."

Sở Trì Khanh nghiêng đầu lườm con trai, không biết xấu hổ nói: “Đàn ông mà, luôn có một số sở thích chứ”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một lolita tóc vàng mắt xanh vui vẻ chạy vào cửa chính, nữ giúp việc theo sát phía sau, chỉ sợ cô bé va phải đồ đạc.

“Daddy” Lolita nhào vào lòng Sở Trì Khanh, nói bằng tiếng Trung bập bẹ: “Mau chơi với con đi.”

Sở Vũ Hiên nhìn bé gái nước ngoài năm sáu tuổi này, nhất thời trợn mắt há mồm: "Sở Trì Khanh, có phải ông nên giải thích với tôi rồi không?

Sở Trì Khanh cười ha hả nói: “Mấy năm trước cha đi công tác ở Mỹ, nhất thời không nhịn được... Sau đó mẹ cô bé sợ mình không lấy được chồng nên đã đóng gói đứa bé này mang đến cho cha... Con bé tên là Sở Ly, năm nay năm tuổi... Ơ, con trai, con đang tìm cái gì vậy?"

Sở Vũ Hiên tìm kiếm xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tìm dao đấy. Tôi phải thiến ông. Sở thích của ông cũng rộng quá nhỉ. Dê đực cũng không sản xuất nhanh bằng ông đâu. Năm nay tôi 28 tuổi, con bé có thể làm con gái của tôi đấy. Súc sinh, ông đúng là một tên súc sinh”

"Lily, mau ôm chặt cha. Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò Escape. Con có thích không?"

Lolita phát ra tiếng cười trong trẻo: "Daddy, run. Ông chú quái lạ kia đã đuổi theo rồi."

"Tôi mà là chú thì ông phải là ông nội."


Đọc truyện chữ Full