DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 48: C48: Tín hiệu không tốt sao

Sở Vũ Hiên xoa huyệt thái dương, không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Nhã Nam khởi động xe, liếc mắt nhìn ngực của Sở Vũ Hiên, hỏi: "Miệng vết thương của anh... không sao chứ?"

Sở Vũ Hiên mở mắt ra, con ngươi lộ vẻ hoài nghỉ: Áy náy hả? Hay là vẫn sợ hãi?"

Triệu Nhã Nam bĩu môi, hơi thẹn thùng nói: "Xin lỗi." Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Sở Vũ Hiên càng nghi ngờ hơn, nhìn phản ứng quá khích tối hôm qua của Triệu Nhã Nam, cảm giác như cô hận không thể giế.t chết anh thật nhanh, sao giờ lại chủ động nói xin lỗi vậy chứ? Đây cũng không phải là tính cách và tác phong của cô.

"Nếu sợ tôi làm ầm lên đến mức ly hôn thì không cần thiết đâu, tôi không nhỏ nhen đến vậy đâu."

Đôi môi đỏ mọng của Triệu Nhã Nam mấp máy: "Ý tôi không phải là vậy."

Sở Vũ Hiên khẽ nhếch đuôi lông mày: "Vậy thì sao?" "Chỉ đơn giản là xin lỗi mà thôi." "À... Không đáng, hai ta không thân quen đến vậy."

Triệu Nhã Nam:...

Chiếc xe chạy ra khỏi sơn trang Phượng Hoàng, Triệu Nhã Nam mới nhớ ra, hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?”

Sở Vũ Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, biếng nhác nói: “Đến ven hồ Phỉ Thúy."


Vừa dứt lời, dừng lại một lát, anh lại bổ sung thêm: “Nếu thấy phiền thì cứ tấp vào lề đường để tôi bắt taxi.”

Triệu Nhã Nam vẫn không lên tiếng.

Nếu là trước đây, cô đã không ngần ngại dừng xe ở bên đường, sau đó đuổi tên đàn ông khốn kiếp này ra khỏi xe.

Có thể thấy được những lời khuyên bảo tận tình vào tối hôm qua của Sở Trì Khanh đã có hiệu quả nhanh chóng.

€ó lẽ là xuất phát từ sự áy náy, Triệu Nhã Nam ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Mặt anh không sao chứ?”. Truyện Nữ Phụ

Vừa nói xong câu này, người đẹp đã cảm thấy hối hận.

Sở Vũ Hiên không nén được vẻ kinh ngạc, cau mày đánh giá Triệu Nhã Nam, nghỉ ngờ nói: "Cô... bị quỷ ám sao? Sao. hôm nay nói nhiều thế?"

Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói: "Tôi im miệng đây."

"À? Cô đang... thấy đau lòng cho tôi sao?"

"Sở Vũ Hiên, làm người cho thật tốt đi"

"Làm người không tốt nhưng mà lại rất am hiểu chuyện tình ái."

"Đi chết đi! Tên ghê tởm!" Ân tượng tốt đẹp mới mẻ đã bị giế.t chết từ trong nôi.

Ngay khi hai người đang đấu võ mồm, lão Nhị gọi điện đến cho Sở Vũ Hiên.

"Đã biết được chuyện của Trần Đình, hai tháng trước, cô ta bị trai tồi lừa tiền lừa sắc, mơ hồ đi vay một khoản tiền, người trong công ty cho vay xâm phạm cô ta, tổng cộng có bốn người, tối hôm trước đã bắt được hết tất cả, nhưng chứng cứ không đủ nên tối hôm qua đã thả hết ra."

Sở Vũ Hiên chép miệng nói: "Sao tối qua không nói cho tôi biết?"

“Đêm giao thừa khó tìm hiểu được tin tức."

Sở Vũ Hiên im lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Tôi cần tất cả thông tin về bốn người này, bao gồm cả công ty cho vay này.”


"Cho tôi nửa tiếng."

Kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt của Sở Vũ Hiên trở nên ảm đạm, nói: "Dừng xe."

Triệu Nhã Nam liếc nhìn anh một cái, dừng xe lại ở ven đường.

Sở Vũ Hiên xuống xe, vừa gọi điện cho Trần Cường, vừa nói với Triệu Nhã Nam: "Gô trở về đi, tôi gọi xe đi."

Triệu Nhã Nam không biết lúc nãy ai đã gọi cho anh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng theo “nguyên tắc không quen thân”, cô không hỏi thêm câu nào nữa, ném Sở Vũ Hiên đi một mình.

Gọi điện đến lần thứ hai thì Trần Cường mới bắt máy.

Sở Vũ Hiên giả vờ không biết nói: "Cường tử, quán ăn của cậu không mở cửa à? Tôi thèm ăn món xương dê hầm ở chỗ cậu quá."

Đầu dây bên kia điện thoại không trả lời lại.

"A lô? Cường tử?"

"Tín hiệu không tốt sao?"

"Cường tử?"

Sở Vũ Hiên gọi mấy tiếng, khi đang định kết thúc cuộc gọi để gọi lại lần nữa thì đầu bên kia truyền đến tiếng phụ nữ khóc nức nở: "Tôi là vợ của anh ấy, anh ấy... anh ấy đang ở trong bệnh viện, hu hu..."


Sở Vũ Hiên cảm thấy căng thẳng, không khó để đoán ra tên ngốc này chắc hẳn là tự mình đi báo thù, sau đó lại bị đánh, anh vội vàng hỏi: “Bệnh viện nào?”

Người phụ nữ khóc sướt mướt: “Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện thành phố số 2, anh ấy vẫn đang hôn mê..."

"Có nghiêm trọng lắm không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Hu hu... Họ bắt nạt người ta, họ bắt nạt người ta mà Bọn họ là một đám xã hội đen, coi trời bằng vung! Anh Sở, tôi biết anh không phải là người bình thường, anh có thể nể mặt Cường tử là bạn học cũ của anh, xin hãy giúp chúng tôi với!"

"Xã hội đen sao? Cường tử trung thực như vậy, sao lại trêu chọc loại người này? Trước hết cô đừng kích động... Chờ tôi, bây giờ tôi đến ngay đây!"

Sở Vũ Hiên diễn cũng trong vai, vừa giơ tay lên gọi xe, vừa gọi điện thoại cho Lão Tam: "Đưa Lão Ngũ đi theo, gặp mặt ở bệnh viện thành phố số 2I"

Lão Tam ở đầu dây bên kia đang mơ mơ màng màng, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ: "Bệnh viện thành phố số 2 hả?

Bệnh viện thành phố số 2 là cái gì?"

"Không biết sao? Không biết thì đêm nay cậu đến đây ở luôn nhé?" Giọng nói của Sở Vũ Hiên lạnh như băng.

Lão Tam chợt tỉnh táo: "Tôi đến đó ngay!"


Đọc truyện chữ Full