DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 53: C53: Rất thông minh

Nhoáng một cái đã đến mùng bảy Tết Nguyên Đán, chính thức tuyên bố kết thúc kì nghỉ đông, những người lao động lại bắt đầu mở ra một đợt di chuyển từ quê lên thành phố.

Mấy ngày qua, cảnh sát mai phục ở bệnh viện đã bắt được tên xăm mình kia, ngay lập tức bọn họ đã thành lập tổ hành động đặc biệt, do cảnh sát hoa khôi kia đảm nhận vị trí tổ trưởng, dẫn đội Lôi Đình xuất kích, một mẻ hốt gọn thế lực tổ chức cho vay độc ác kia. Còn điều tra ra được nhiều chứng cứ phạm tội quan trọng trong máy tính nội bộ công ty. Không thể không nói là có thu hoạch tương đối lớn, đã diệt trừ được mối họa lớn cho Giang Thành.

Thế nhưng lại không tìm thấy ông chủ công ty và ba tên tay sai đắc lực của hắn ta.

Trân Cường nằm trong phòng bệnh nặng vẫn chưa tỉnh, miễn cưỡng duy trì hơi thở. Nếu không phải Sở Vũ Hiên hào phóng giúp đỡ chuyện tiền nong, chỉ sợ tiền viện phí mấy hôm nay cũng đủ làm cho hai cô gái yếu đuối không thở được.

Ven hồ Phỉ Thúy, một buổi sáng sớm, vẫn chưa đến sáu giờ, Sở Vũ Hiên rời giường xuống lầu, lười biếng pha một chén trà, sau đó lững thững đi đến phòng làm việc, ngân giọng gọi một tiếng: “Lão Taml”

Chỉ chốc lát sau, một thân hình to con đã lao ra khỏi phòng, chỉ mặc độc một chiếc quần cộc, đôi mắt buồn ngủ


mông lung nhìn Sở Vũ Hiên nói: “Đại ca, sao vậy?”

Sở Vũ Hiên: “Muốn nhắc cậu chút thôi, thời gian vẫn còn sớm, cậu có thể ngủ thêm một lát, đi đi.”

Lão Tam: “???”

Anh có hiểu anh đang nói cái gì không hả? Bị trêu chọc như thế, Lão Tam cũng không còn buồn ngủ nữa, trở về phòng choàng áo ngủ, đi theo Sở Vũ Hiên đến phòng làm việc.

Mấy hôm nay mặt mày đại ca nhà mình cứ cau có ủ dột, tên mập đương nhiên biết nguyên nhân phía trong, líu ríu thì thâm nói: “Đại ca, anh cũng đừng lo lắng quá, ai cũng có số mệnh cả... Hơn nữa, Lão Ngũ luôn quan sát Trần Cường lâu như vậy cũng không thu hoạch được gì, theo tôi thấy, anh ta thật sự không biết hành tung của anh họ Trần Hoành của mình đâu.

Sở Vũ Hiên ngồi trên ghế, tiện tay kéo ngăn kéo phía trước ra, lấy ra một xấp ảnh, không thèm liếc nhìn, nói: “Ba anh em bọn họ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, cùng chịu khổ lớn lên, cùng chung hoạn nạn, tình nghĩa như vậy, thậm chí còn sâu nặng hơn cả mấy anh em chúng ta, làm sao có thể không liên lạc được chứ?”

Lão Tam nhìn đống ảnh chụp kia, ngoại trừ mấy tấm ảnh chụp chung cũ của ba anh em, còn lại đều là ảnh cá nhân của Trần Hoành.

Trên thực tế những hình ảnh này không chỉ mỗi Sở Vũ Hiên, ngay cả Lão Tam cũng đã xem không dưới chục lần.

“Đại ca, không phải tôi đả kích anh đâu, chuyện này thật sự là... Thế giới quá rộng lớn, muốn tìm được anh ta thì chẳng khác gì mò kim đáy biển cả.”

Sở Vũ Hiên híp mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi có dự cảm, anh ta đang ở trong nước, thậm chí, đang ở Giang Thành! Trước kia, mỗi lần tôi đề cập về anh ta với Trần Cường, ánh mắt của Trần Cường đều bất giác có chút tránh né, hoặc nói là hơi sợ tôi.


“Sợ anh ư? Trước kia anh ta không biết thân phận của anh mà, tại sao lại phải sợ anh chứ?” Lão Tam nghỉ ngờ.

“Trần Cường có thể không biết nhưng Trần Hoành lại biết rõ. Trước kia, anh ta là tài xế của mẹ tôi, đã từng gặp tôi không ít lần.”

Con ngươi Lão Tam sáng lên: “Như vậy thì chứng tỏ hai anh em bọn họ có liên lạc với nhaul Đại ca, tôi có thông minh không?”

Sở Vũ Hiên: “...”

Rất thông minh.

Đúng lúc này, trong phòng khách truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhẹ, nghe thì đang đi đến phòng bếp, chắc chắn là Tiểu Thanh.

Tròng mắt Lão Tam đảo vài vòng, ngượng ngùng cười nói: “Đại ca, anh cứ ở đây suy nghĩ công việc đi nhé, tôi không quấy rầy anh nữa, hì hì...”


Sở Vũ Hiên liếc xéo anh ta: “Lại đi trêu chọc Tiểu Thanh à?”

Lão Tam liên tục khoát tay: “Không không không, tôi chỉ... chỉ... Đi chào hỏi thôi.”

“Lão Tam, có phải cậu có ý tứ gì với cô nhóc đó không?” Khóe mắt Sở Vũ Hiên hiện lên ý cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm tên mập.

“Làm sao có thể chứ! Anh đừng có nói hươu nói vượn!” Lão Tam vò đầu bứt tai, gương mặt to béo đột nhiên đỏ bừng cả lên: “Tôi... Tôi còn chưa rơi vào bãy tình đâu!”

Sở Vũ Hiên cười cười, sắc mặt chợt sa sầm lại: “Tôi nghe Lão Ngũ nói, đêm giao thừa đó cậu uống say rồi nói dong dài với Tiểu Thanh chuyện ngày xưa của mấy anh em chúng ta có đúng không? Hửm?”

Gương mặt Lão Tam chợt cứng đờ, hơi có chút bối rối nói: “Đại ca, tôi... Đúng là tôi đã uống say, vô tình nhắc đến mấy câu...Tiểu Thanh cũng đâu phải người ngoài, không đúng à?”


Đọc truyện chữ Full