DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Chương 32: C32: Chương 32

Đối với việc kiểm tra sức khỏe hàng tháng, Phó Hạo Nguyệt không thích lắm.

Anh cảm thấy không cần thiết, rốt cuộc tình trạng sức khỏe của mình ra sao, trong lòng anh hiểu rõ. Tốt hay xấu đều nát bên trong, chờ sau khi nát bấy, cát bụi trở về cát bụi, có gì không tốt sao?

Nhưng anh không chịu nổi ông Lý hay cằn nhằn này, bị ông ấy lải nhải đến mức không còn cách nào, lúc bấy giờ mới đồng ý với chuyện phiền toái này.

Bệnh viện tư nhân yên tĩnh hơn bệnh viện nhà nước một chút, bác sĩ chủ trị của Phó Hạo Huyệt là bác sĩ Trần đã đến từ sáng sớm, đang chờ trong phòng khám bệnh.

Hình như đã quen với việc Phó Hạo Nguyệt chậm trễ từ lâu, hơn ba giờ mới thấy người đến bác sĩ Trần cũng không giận, chỉ thản nhiên đẩy gọng kính trên mũi, mở miệng nói: “Tới rồi à.”

“Bác sĩ Trần thanh nhàn quá nhỉ, chờ từ hai giờ à?” Hình như vì gặp người quen cũ, nên giọng nói của Phó Hạo Nguyệt mang theo vài phần thân thuộc.

“Biết tính nết của cậu, nên mới tới được mười phút thôi.” Bác sĩ Trần nói, tay lật qua báo cáo kiểm tra lần trước của Phó Hạo Nguyệt: “Nhàn thì không hề nhàn, buổi tối còn một ca phẫu thuật nữa. Có điều tốt xấu gì cũng nhận tiền rồi, dù bận thế nào cũng phải tới kiểm tra cho cậu.”

“Nghe người ta nói, cậu thuê nhân viên điều dưỡng à?” Giống như nghĩ tới điều gì đó, bác sĩ Trần ngước mắt hỏi thăm, giọng điệu kia còn mang theo vài phần kinh ngạc.

“Là ý của ông Lý, tôi chỉ chọn người nhìn qua coi như thuận mắt.” Giọng Phó Hạo Nguyệt cực kỳ bình thản, lúc này anh đang ngồi trên ghế, tay xoay chiếc nhẫn ban chỉ theo thói quen, trong đầu không tự chủ được hiện lên gương mặt của Đường Thuần.

Bác sĩ Trần liếc mắt quan sát Phó Hạo Nguyệt từ trên xuống dưới một phen, hình như mơ hồ nhận ra điều gì đó, khóe miệng ông ấy hơi cong lên, khẽ cười một tiếng, nói: “Có vẻ béo lên chút rồi, xem ra năng lực của nhân viên điều dưỡng kia thật sự không ồi.”

Phó Hạo Nguyệt nhớ lại sắc mặt lộ vẻ căng thẳng của cô nhóc kia trên đường tới đây, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp chưa từng có.

Rõ ràng chỉ là người ngoài, vậy mà còn lo lắng cho sức khỏe của anh hơn cả chính anh.

Người đàn ông không phủ nhận lời bác sĩ Trần nói, anh ngồi yên tại chỗ trả lời thản nhiên, hình như cũng cực kỳ vừa lòng với Đường Thuần.


Kiểm tra sức khỏe hàng tháng theo thường lệ cần kiểm tra vài hạng mục, trước đây Phó Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy phiền toái, nhưng hôm nay có trùng theo đuôi đi sau mình, không hiểu sao anh lại không cảm thấy nhàm chán như trước.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Thuần được mở mang kiến thức về “sức mạnh của đồng tiền”, tất cả hạng mục kiểm tra đều không cần xếp hàng, cho nên cả quá trình kiểm tra, tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng của Đường Thuần rất nhiều, ngay cả báo cáo kiểm tra đa phần đều có thể lấy được đầu tiên.

Nhìn “Phiếu điểm” của mình, Đường Thuần vội vàng đảo mắt nhìn qua điểm các khoa, lại ưu tú hơn so với tưởng tượng của mình không ít, điều khó đoán được nhất chính là, vậy mà sau một tháng Phó Hạo Nguyệt béo lên tận sáu cân.

Cô buồn bực đảo mắt nhìn qua Phó Hạo Nguyệt trước mặt, thân hình vẫn cao lớn mảnh khảnh như cũ, không nhìn ra được rốt cuộc số thịt kia mọc thêm ở chỗ nào.

Phải biết rằng, trong những ngày Đường Thuần không có mặt, ngài Phó ăn cơm đều dựa theo tâm trạng, thi thoảng ăn một bữa, một bữa chỉ ăn vài miếng, cho nên cân nặng mỗi tháng đều sẽ nhẹ đi một chút, một năm cộng lại con số ấy cũng phải khiến người ta kinh hãi, nhưng hôm nay cuối cùng cân nặng đã tăng lên, từ số âm chuyển thành số dương rồi, nếu để ông Lý biết thì chắc chắn ông ấy sẽ kích động bật khóc vì vui mừng.

Phó Hạo Nguyệt đã nhận ra ánh mắt của Đường Thuần, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, một lát sau đỉnh mày hơi nhướng lên, giống như đang nói: Nhìn tôi làm gì?

“Mau đưa báo cáo kiểm tra vào trong cho ông ấy, sắp đến giờ về rồi.”

Thấy vừa rồi Đường Thuần lăn qua lộn lại xem mấy tờ báo cáo kiểm tra kia, tuy rằng trong lòng Phó Hạo Nguyệt cảm thấy không cần thiết, nhưng không mở miệng cắt ngang. Bây giờ thấy Đường Thuần ngẩng đầu mới không nhịn được nhắc nhở.

Đường Thuần nghe vậy, nhanh nhẹn vào phòng khám bệnh, sau khi sửa sang lại cho gọn gàng báo cáo kiểm tra trong tay, mới đưa tất cả cho bác sĩ Trần đang ngồi trên ghế khám bệnh.

“Bác sĩ Trần, báo cáo kiểm tra đều ở chỗ này.”

“Ừ.” Bác sĩ Trần khẽ đẩy mắt kính, sau đó buông bệnh án trong tay xuống, vừa nhận báo cáo kiểm tra đã đối mặt với biểu cảm nghiêm túc của cô gái.

“Bác sĩ Trần, là thế này, tôi nghiêm túc đề nghị làm kiểm tra về khả năng tính dục cho ngài Phó.”


Gần như chỉ trong chớp mắt khi cô vừa dứt lời, phòng khám bệnh đã rơi vào trong yên lặng chết chóc.

Mắt kính trên sống mũi bác sĩ Trần trượt xuống, trong khoảnh khắc mắt kính trượt xuống, tay cũng không nắm chắc, tất cả báo cáo kiểm tra trong tay lập tức rơi rụng đầy đất, hỗn loạn giống như cảm xúc của bác sĩ Trần vậy.

...

Phó Hạo Nguyệt không ngờ, Đường Thuần chỉ đưa báo cáo kiểm tra thôi cũng tốn nhiều thời gian như vậy. Thấy cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng khám bệnh, anh đang định xoay người rời đi thì lại nghe thấy cô gái chần chờ mở miệng: “Ngài Phó, chỗ bác sĩ Trần còn cần ngài kiểm tra một thứ nữa.”

Lông mày anh nhíu chặt, kiểm tra giống hôm nay anh đã làm đi làm lại mấy chục lần rồi, đã nhớ rõ trong lòng tất cả các hạng mục từ lâu, cũng biết rõ cuộc kiểm tra lần này nên dừng ở đây mới đúng.

Sao đột nhiên lại sinh ra một hạng mục mới?

Sắc mặt Phó Hạo Nguyệt lạnh lùng, nhưng anh không nhiều lời mà cất bước đi thẳng vào phòng khám bệnh.

Hình như bác sĩ Trần đang ngồi trên ghế vẫn chưa lấy lại tinh thần, hiện tại đối diện với ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt, ông ấy không nhịn được khẽ ho hai tiếng, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào báo cáo kiểm tra trong tay để che đi xấu hổ.

“Là thế này, trước đây do tôi sơ sót, không suy xét đến vấn đề này, hôm nay tới cũng tới rồi, đúng lúc kiểm tra bổ sung hạng mục này đi.”

“Cả người đều kiểm tra xong rồi, còn sót chỗ nào nữa?” Giọng Phó Hạo Nguyệt rất lạnh lùng.

Bác sĩ Trần không tiện nói rõ, chỉ đành dùng ánh mắt ý bảo “Cái kia” của Phó Hạo Nguyệt, sau đó mở miệng nói: “Không phải còn cái này vẫn chưa kiểm tra sao?”

Phó Hạo Nguyệt:...


Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt người đàn ông đã đen như đáy nồi.

Bầu không khí trở nên cứng đờ, sau đó Phó Hạo Nguyệt mở miệng trước, mỗi câu mỗi chữ đều như rặn ra từ kẽ răng: “Cái này không cần.”

Ban đầu bác sĩ Trần cũng cảm thấy không cần, nhưng những lời nói chân thành của cô gái nhỏ kia đã thuyết phục được ông ấy. Người thanh niên này đã ba mươi mấy rồi, chỗ nào đó cũng nên kiểm tra một chút.

“Sao lại không cần? Cậu từng thử với phụ nữ rồi à?”

Huyệt Thái Dương lập tức co giật, huyết áp bắt đầu tăng nhanh, Phó Hạo Nguyệt giơ tay xoa giữa mày đau đớn, sắc mặt mệt mỏi mở miệng:

“Tôi không hứng thú với chuyện kiểu này.”

“Chậc! Vậy thì càng phải kiểm tra cẩn thận, dù sao cũng phải kiểm tra cho rõ, rốt cuộc cậu không có hứng thú là vì s1nh lý, hay vì tâm lý.” Bác sĩ Trần nói. Nhìn biểu cảm chưa từng thấy trên mặt Phó Hạo Nguyệt lúc này, nhất thời ông ấy cảm thấy hơi mới lạ: “Nếu vì s1nh lý tôi còn có thể chữa trị cho cậu, nhưng nếu vì tâm lý, vậy thì tôi cũng không có cách nào.”

“Cậu xem cậu đi, đã bằng này tuổi rồi, chẳng lẽ định để trước khi vào quan tài ngay cả phụ nữ cũng chưa chạm vào?”

Phó Hạo Nguyệt: “...”

Vì tự dưng lại nhiều thêm một hạng mục kiểm tra, Phó Hạo Nguyệt phải lăn lộn thêm nửa tiếng đồng hồ, làm kiểm tra mấy hạng mục mà ba mươi năm qua anh chưa từng làm lần nào.

Mà hơn ba mươi năm qua, đây cũng là lần đầu tiên có người nói với anh, có thể phương diện kia của anh có vấn đề.

Vớ vẩn, quá đáng.

Đây là cảm tưởng sau buổi chiều hôm đó của Phó Hạo Nguyệt.

Mà nhớ lại vẻ mặt của Đường Thuần khi gọi anh vào phòng khám bệnh, không khó để Phó Hạo Nguyệt đoán ra, nhất định con nhóc này biết thứ gì đó, có lẽ vì cô nói gì đó trước mặt bác sĩ Trần nên mới đột nhiên nhiều thêm vài hạng mục mà anh chưa bao giờ kiểm tra thế này.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong đời Phó Hạo Nguyệt cảm nhận được cảm xúc nghiến răng nghiến lợi…


Ấm ức.

Sau khi ra khỏi phòng siêu âm màu, Phó Hạo Nguyệt cau mày, người đàn ông từ trước đến nay không dễ tức giận lúc này lại mây đen giăng đầy mặt.

“Sao rồi? Đã xong hết chưa? Hiện tại có thể lấy luôn báo cáo kiểm tra không?”

Ngoài cửa, thấy Phó Hạo Nguyệt ra khỏi phòng, Đường Thuần đã “quan tâm săn sóc” hỏi thăm.

“Còn một mục nữa.” Phó Hạo Nguyệt mở miệng, giọng nói lạnh lẽo.

Bởi vì Phó Hạo Nguyệt đã làm kiểm tra, nên Đường Thuần cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, gánh nặng trong lòng đã buông xuống, khả năng vì thả lỏng quá, cho nên lúc này cô không chú ý tới vẻ mặt khác thường của người đàn ông.

“Vậy hả? Còn một mục nữa là mục nào...”

Đường Thuần âm thầm nhớ lại những mục cần kiểm tra, lúc cô dò tìm đến mục cuối cùng, người đàn ông trước mắt đã mở miệng trước, trả lời giúp cô: “Kiểm tra t1nh dịch.”

Sắc mặt cô gái lập tức cứng đờ, đầu óc giống như người máy bị rỉ sắt, cô chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt âm u sâu thẳm của người đàn ông.

Sau đó, Đường Thuần lại nghe thấy anh mở miệng thêm lần nữa:

“Là sinh viên khoa điều dưỡng, chắc cô biết, hạng mục kiểm tra này nên làm thế nào nhỉ?”

Đường Thuần:...

Cô biết chứ, biết đến mức không thể biết hơn.

Hơn nữa cô cũng biết, khả năng công việc của mình, sắp chấm dứt rồi.


Đọc truyện chữ Full