DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu
Chương 13: Chương 13


Lâm Hải Âm trực tiếp đáp trả: “Ít ra tôi còn có đồ cưới, còn cậu kết hôn để xem mẹ cậu có nỡ cho cậu miếng vải đỏ nào không?”
“Cậu!”
Đều từ Bắc Đô tới, trên đường không có gì tiêu khiển, cũng không thể tâm sự chuyện nhà mình.

Ngoại trừ Cố Tùy ít nói không tham dự, Vương Lộ tự giữ thân phận ra, ba người bọn họ đều đã trao đổi qua lại.

Cố Tùy nhíu mày: "Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.


Cố Tùy từ trong phòng đi ra ngoài, đứng ở trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, không biết ba mẹ phương xa có khoẻ hay không.

Ban đêm ở nông thôn đặc biệt yên tĩnh, sâu bọ trong bụi cỏ, ve dại ở trên cây, còn có ếch trong dòng suối cách đó không xa, cao thấp xa gần, tấu ra một khúc nhạc đêm mùa hè không thể hài hòa hơn.

Đáng tiếc, người đang ở trong đó lại tâm phiền ý loạn, không có lòng dạ thưởng thức.


Vương Lộ theo bước chân Cố Tùy ra ngoài, cô đứng ở bên cạnh anh, do dự một lát mới nói: "Nếu anh không hợp, em sẽ nói với ba em, bảo ông ấy nghĩ biện pháp để chúng ta trở về.

"
Nhà Vương Lộ và Cố Tùy là hàng xóm, hai người bọn họ cũng quen biết từ nhỏ.

Nhưng hai nhà bọn họ, một nhà theo chính trị, một nhà là bác sĩ.

Cố Tùy lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của em, anh cảm thấy nơi này rất tốt.

Ngược lại anh muốn khuyên em, em không cần phải tới nơi này, về sớm một chút đi.


Vương Lộ cho rằng Cố Tùy quan tâm cô, cô ta cúi đầu che giấu nội tâm vui sướng, nắm ngón tay: "Anh có thể đợi, em cũng có thể đợi, em sẽ không trở về.



“Tùy em thôi.


Nhìn trăng, không nói gì nữa.

Vương Lộ hỏi anh: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Tùy thản nhiên nói: "Anh đang suy nghĩ, rõ ràng anh đã xin đi Đông Bắc cùng ba mẹ, rốt cuộc là ai gửi đơn của anh về, còn đưa anh đến nơi xa như vậy.

"
Động Bắc kỳ thật đang rất loạn, cha anh làm bác sĩ nhiều năm như vậy đã cứu không ít người, luôn có người nhớ kỹ lòng tốt của cha anh, chuyển tin cho nhà bọn họ.

Vốn đã sắp xếp rất tốt, sao lại xảy ra vấn đề?
Vương Lộ bị dọa đến mức run rẩy, không dám hỏi nữa, tìm cái cớ trở về phòng.




Đọc truyện chữ Full