DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Chương 30: C30: Chương 30

Không chỉ Khương Cẩm Nguyệt nghe thấy mà bạn thân của cô ta cũng nghe thấy tiếng chị mà Khương Vân Hạo gọi.

Cô ta là bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt, đương nhiên biết sự kiện ôm sai của nhà họ Khương.

Mặc dù Khương Vân Hạo bị Nghiêm Ấu Sơ bức ép nhưng chắc hẳn Khương Cẩm Nguyệt cũng sẽ không vui.

Bạn thân thu điện thoại về, giảng hòa: “Đều do Ấu Sơ cứ khiêu khích Vân Hạo, con trai mới lớn mà, đều sĩ diện cả.”

Khương Cẩm Nguyệt đã lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ ban đầu, cô ta khôi phục dáng vẻ dịu dàng như cũ, mỉm cười giải thích với bạn thân.

“Không sao, em gái cũng là người Khương gia chúng tớ, chỉ ăn một bữa cơm rau dưa, rất bình thường.”

Sau khi giải thích một hồi Khương Cẩm Nguyệt mới cúp máy.

Khi gương mặt bạn thân biến mất trên màn hình điện thoại, Khương Cẩm Nguyệt lập tức giận tái mặt.

Khương Tự giỏi lắm.

Nãy nhìn, bản lĩnh lấy lòng của cô ta ngày càng tăng cấp, ngay cả Khương Vân Hạo cũng bị cô ta lừa gạt.

Nghiêm Ấu Sơ càng quá đáng, ở bên quạt gió thêm củi.

Khương Tự cho rằng lấy được lòng Nghiêm Ấu Sơ là có thể thay đổi cái nhìn của những người đó với bản thân sao?

Hiện tại Khương Tự cưỡng ép bắt Khương Vân Hạo gọi chị, chờ sau này Khương Vân Hạo xuất hiện tâm lý phản nghịch thì không phải cô ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Khương Cẩm Nguyệt không biết rằng, Khương Tự chỉ muốn quét giá trị thù hận từ những nhân vật số mệnh đó thôi.

Khương Cẩm Nguyệt cho rằng Khương Tự cũng giống mình, đang nỗ lực lấy lòng những người ghét mình.

Tuy rằng Khương Cẩm Nguyệt không quá để ý hai nhân vật nhỏ này nhưng cô ta cũng không muốn cho Khương Tự sống dễ chịu.

Suy tư vài giây, cô ta gọi điện thoại cho anh trai của Nghiêm Ấu Sơ.

Từ trước tới nay, Nghiêm Ấu Sơ đối với người nhà thì đều nói gì nghe nấy, chỉ cần anh trai nó ra tay ngăn cản hai người lui tới thì mối quan hệ giữa bọn họ coi như cắt đứt.

***

Hôm nay là ngày chiếu lại “Hoa trong gương, trăng trong nước”. Năm đó, khi bộ phim điện ảnh này công chiếu, nữ chính Hạ Mạn Ý giành được vô số giải thưởng lớn, bộ phim được khen ngợi nhiều không thể xiết.

Ảnh hậu Hạ Mạn Ý qua đời nhiều năm, nhưng bộ phim kinh điển của bà lại được chiếu lần nữa vào ngày hôm nay.

Khương Tự rất có hứng thú với bộ phim điện ảnh này, bởi vì nó là phim về Dân quốc, danh tiếng lại rất tốt, cho nên cô bảo quản gia Trịnh mua vé xem phim sớm.

7 giờ tối, Khương Tự tới rạp chiếu phim, rạp chiếu phim vắng hoe. Phim sắp chiếu rồi mà ngoại trừ cô lại không có một vị khách nào tới.

Khương Tự tùy tiện hỏi một câu: “Quản gia Trịnh, hôm nay chỉ có một mình tôi tới xem phim sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói tản mạn vang lên.

“Ngại quá cô Khương, hôm nay tôi đặt bao hết rạp chiếu phim này.”

Khương Tự quay đầu, lại thấy một đôi mắt đào hoa đẹp rạng ngời.

Kỳ Tầm mặc tây trang, cổ áo sơ mi lại lỏng lẻo, cả người mang cảm giác phong lưu không đứng đắn.

Khương Tự trừng mắt liếc Kỳ Tầm một cái, đang êm đang đẹp vì sao người này lại muốn bao hết? Tự dưng làm hỏng hứng thú của cô.

Cô nhìn quản gia Trịnh, oán giận nói: “Tôi không xem phim nữa đâu, không thú vị.”

Kỳ Tầm bất đắc dĩ nói: “Cô Khương xin dừng bước.”

Phim của mẹ anh ta được chiếu lại, anh ta vốn dĩ định đến đây xem. Vừa khéo thư ký nói với anh là Khương Tự đặt vé xem phim nên anh ta thuận thế bao trọn rạp chiếu phim luôn.

“Cô Khương đừng hiểu lầm.” Kỳ Tầm nhẫn nại giải thích, “Tôi làm như vậy cũng không có ý gì xấu.”

Kỳ Tầm rũ mắt, lời nói có vài phần thật, vài phần giả.

“Bộ phim này là mẹ tôi diễn, hôm nay phim được chiếu lại, tôi bao cả rạp cũng vì tưởng nhớ mẹ tôi thôi.”

“Mong cô Khương thứ lỗi.”

Đương nhiên Khương Tự không tin lời Kỳ Tầm.

Cô click mở hệ thống, phát hiện Kỳ Tầm cung cấp 5 vạn giá trị số mệnh cho cô. Mới nói mấy câu mà giá trị số mệnh đã vào sổ sách.

Khương Tự gắng gượng nghĩ, nể mặt giá trị số mệnh, cô miễn cưỡng ở lại xem phim vậy.

Kỳ Tầm lặng lẽ nhìn Khương Tự.

Hôm nay Khương Tự mặc áo choàng gấm màu đỏ hạnh, mặt trên thêu mấy đóa hoa chớm nở, nhìn qua như những đóa hoa hồng và dây leo mọc từ cành khô trên mặt tuyết.

Kỳ Tầm hơi hốt hoảng.

Bỗng dưng, một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Kỳ Tầm.

“Đồ lưu manh, anh còn dám nhìn chằm chằm tôi lần nữa thì tôi sẽ cho vệ sĩ đánh anh ra ngoài.”

Kỳ Tầm hồi tỉnh, thấy gương mặt trắng như tuyết của Khương Tự banh lại.

Anh ta cười nói: “Thật xin lỗi, là tôi mạo phạm.”

Kỳ Tầm nghiêng người, theo lời nói của Khương Tự, tầm mắt của anh ta không đặt trên người cô nữa.

Lúc này, Kỳ Tầm nghe thấy thanh âm vừa yêu kiều vừa ngang ngược của Khương Tự vang lên lần nữa trong không khí: “Tí nữa anh ngồi chỗ cách tôi xa nhất, có nghe không?”

Tuy rằng Kỳ Tầm không nhìn Khương Tự nhưng có thể tưởng tượng ra thần thái kiêu căng lúc này của cô.

Anh ta cúi đầu nở nụ cười: “Được được, đều nghe cô Khương.”

Khương Tự nghe Kỳ Tầm đáp, cô thong thả ung dung đi trước, ra lệnh.

“Đợi lát nữa anh ngồi ở dãy này, nhìn chằm chằm tên lưu manh kia cho tôi.”

“Hai anh…” Khương Tự chỉ vào hai vệ sĩ, “Ngồi ở hai dãy sau…”

“Về phần anh…” Khương Tự ngẫm nghĩ, “Ngồi ở bên kia, bao vây tên lưu manh này lại.”

Kỳ Tầm: “…”

Cuối cùng, Khương Tự ngồi ở dãy thứ 3, Kỳ Tầm ngồi ở dãy cuối cùng.


Mấy dãy ở giữa là mười mấy vệ sĩ ngồi, ai cũng đều cảnh giác nhìn Kỳ Tầm, đề phòng anh ta.

Kỳ Tầm cười khổ.

Một lát sau, phim bắt đầu. Mở đầu phim là điệu hát dân gian quen thuộc thời Dân quốc, âm nhạc trầm thấp vang lên trong không khí.

Kỳ Tầm nhìn thẳng vào màn hình, bộ phim này anh ta đã xem rất nhiều lần rồi, mỗi một chi tiết đều nhớ kỹ.

Mẹ của anh ta, Hạ Mạn Ý, sống cả đời trong vai diễn, bà bị nhốt trong bức tường vây bởi hào quang ảo ảnh. Người bên ngoài không thể vào được, bà cũng không nguyện bước ra.

Kỳ Tầm chưa bao giờ nhận được tình thân gì đó, cho nên, anh ta khát vọng có một ai đó có thể trao cho mình tình yêu.

Trong số những cô gái anh ta chú ý, hoặc ít hoặc nhiều đều có vài phần bóng dáng của Hạ Mạn Ý.

Mà Khương Cẩm Nguyệt là người giống Hạ Mạn Ý nhất.

Kỳ Tầm nghiêng đầu nhìn Khương Tự, suy nghĩ của anh ta lại nhịn không được mà bay xa.

Khương Tự tự tin, kiêu căng, mà mẹ của anh ta thì hướng nội lạnh nhạt.

Khương Tự thích mặc những màu nổi bật, mẹ anh ta lại thích những màu đơn điệu.



Từ trên xuống dưới, Khương Tự chẳng có điểm nào tương tự mẹ anh ta. Nhưng không biết tại sao, Kỳ Tầm luôn không nhịn được mà nhìn Khương Tự.

Ngay cả khi Khương Tự giở thói xấu, đường cong khóe mắt gian xảo, đều làm Kỳ Tầm không thể kiềm chế, cứ nhìn lại nhìn.

Khương Tự và Khương Cẩm Nguyệt là hai người hoàn toàn khác nhau, cứ lặp đi lặp lại thoáng hiện trong đầu Kỳ Tầm.

Lần đầu tiên Kỳ Tầm nảy sinh nghi ngờ với chính bản thân mình.

Cho tới nay, tình cảm anh ta dành cho Khương Cẩm Nguyệt là thích thật sao?

Có lẽ người anh ta mê luyến vẫn luôn là Khương Cẩm Nguyệt trong ảo tưởng của mình.

Anh ta đã khát vọng Khương Cẩm Nguyệt có thể mang cho mình sự quan tâm mà mẹ chưa bao giờ cho, rồi lại sợ hãi sau khi biểu hiện giả dối bị vạch trần thì thế giới của anh ta sẽ sụp đổ theo.

Kỳ Tầm trầm mặc mím chặt môi.

Hiện tại, phim đã chiếu đến đoạn giữa, Hạ Mạn Ý và nam chính yêu nhau.

Nam chính trong phim là bố của Kỳ Tầm, Kỳ Chương Bình.

Hạ Mạn Ý diễn bộ phim này xong, bà với Kỳ Chương Tầm phim giả tình thật, sinh ra anh ta.

Cuộc tình đó oanh oanh liệt liệt, mọi người đều ngợi ca đây là cặp đôi xứng đôi nhất.

Khi cảm tình rời đi, trời cũng mưa tầm tã.

Mọi người không biết, sau khi Hạ Mạn Ý sinh Kỳ Tầm đã nhanh chóng tách ra với Kỳ Chương Bình.

Kỳ Tầm được nuôi ở nhà Kỳ Chương Bình, còn Hạ Mạn Ý dường như đã quên mất cậu con trai này, chưa từng liếc mắt nhìn Kỳ Tầm một lần.

Lúc Hạ Mạn Ý diễn phim thì hoàn toàn nhập tâm vào nữ chính, bà cho rằng mình yêu Kỳ Chương Bình, cho nên đã đi lên con đường yêu đương và kết hôn với Kỳ Chương Bình.

Nhưng khi diễn phim xong, Hạ Mạn Ý nhanh chóng thoát khỏi vai diễn, tình cảm của bọn họ hoàn toàn tan rã.

Nhưng lúc đó Kỳ Tầm chỉ cảm thấy công việc của mẹ quá bận rộn, chỉ cần mình nghe lời thì mẹ nhất định sẽ bằng lòng gặp mình.

Kỳ Tầm nhắm mắt lại, mí mắt run nhè nhẹ.

Suy nghĩ của anh ta bỗng bay về ngày hôm đó, ngày đó là sinh nhật Hạ Mạn Ý, thiếu niên Kỳ Tầm mang quà sinh nhật đi tìm mẹ.

Bí mật vốn nên bị anh ta lãng quên, giờ phút này lại mất khống chế đè anh ta xuống.

*

Kỳ Tầm đứng trước cửa, anh ta nhìn ánh sáng hoàng hôn trầm trầm, và cả gương mặt đẹp đẽ nhưng yếu ớt của Hạ Mạn Ý.

Tấm rèm nhung thiên nga dày nặng rũ xuống, chỉ xốc lên một cái khe hở rất nhỏ, cả căn phòng bị bao phủ bởi bóng tối.

Hạ Mạn Ý quay “Hoa trong gương, trăng trong nước” xong, cô liền yêu phong cách Dân quốc.

Sô pha nhung tơ màu vàng kim, ghế dựa màu xanh của hồ nước khắc hoa, trên bàn bày bình hoa bằng ngọc lưu ly màu hổ phách. Máy quay đĩa màu tro đen ê ê a a hát.

Hạ Mạn Ý mặc sườn xám bằng lụa gấm, cô đang cúi đầu nghiêm túc đọc kịch bản.

Người đại diện bên cạnh hỏi một câu: “Đã lâu em không đi gặp Kỳ Tầm rồi, không muốn gặp thằng bé sao?”

Nghe vậy, Kỳ Tầm không khỏi nín thở.

Vài giây trầm mặc.

“Tự dưng nhắc tới nó làm gì?” Hạ Mạn Ý khẽ nhíu mi, “Nó có quan hệ gì với em?”

Người đại diện nói: “Kỳ Tầm tới tìm em rất nhiều lần, em cũng nên gặp nó một lần chứ.”

Kỳ Tầm nhìn chằm chằm Hạ Mạn Ý, tay nắm chặt.

Hạ Mạn Ý chậm rãi lật một tờ kịch bản, giọng nói vang trong không khí: “Nếu lúc trước em không quay bộ phim kia…”

Biểu cảm của cô vừa thản nhiên vừa lạnh nhạt.

“Có lẽ em sẽ không sinh nó ra.”

Trong khoảnh khắc đó, ngực Kỳ Tầm đau âm ỉ.

“Đúng rồi…” Hạ Mạn Ý nhìn người đại diện, đáy mắt cô bỗng cháy lên ánh sáng rực rỡ, “Lời kịch em vừa đọc anh cảm thấy sao?”

Bên trong vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Kỳ Tầm thì mờ mịt cúi đầu.

Sợi dây tơ tằm trên hộp bánh ngọt, không biết đã quấn chặt vào tay anh ta từ khi nào.

Hai tay thon dài sạch sẽ của anh ta bị ghì tạo thành rất nhiều vết máu.

Kỳ Tầm như hoảng loạn mà buông lỏng tay, hộp bánh kem rơi bộp xuống đất, cậu ngẩn ngơ nhìn về phía cửa. Cậu thấy cuối cùng Hạ Mạn Ý cũng nghiêng đầu, một cái nhìn lạnh nhạt nhìn sang.

Gương mặt yếu ớt kia xinh đẹp đến vô tâm.

Nhưng mà, Hạ Mạn Ý nhanh chóng rũ mắt, lại lật một tờ kịch bản.


Cuối cùng Kỳ Tầm cũng hiểu, đối với đứa con trai như anh ta, Hạ Mạn Ý không thích, càng không ghét, từ đầu tới cuối chỉ có coi thường.

*

Kỳ Tầm đắm chìm trong hồi ức rất lâu, máu trên mặt bị trút sạch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giữa trán.

Lúc này đôi mắt đào hoa thống khổ híp lại, bàn tay thon dài nắm chặt lưng ghế phía trước, cực kỳ tái nhợt.

Bỗng dưng, anh ta té lăn trên mặt đất, quỳ một gối xuống sàn.

Bóng tối vô biên vô tận bao lấy Kỳ Tầm, giống như xoáy nước, như muốn cắn nuốt cả người anh ta.

Đầu gối của anh ta quỳ trên mặt đất cứng rắn, cộm đến đau.

Nhưng Kỳ Tầm lại giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh ta túm chặt lưng ghế, móng tay suýt rỉ máu nhưng lại không chịu buông nỏng nửa phần.

Anh ta nhìn Hạ Mạn Ý trong trí nhớ xa xôi, khàn giọng cầu xin.

“Xin mẹ…”

Mẹ, xin mẹ quay đầu nhìn con một lần thôi.

Đúng lúc đó...

Một giọng nói yêu kiều ngang ngược vang lên, phá vỡ bóng tối bủa vây, chui thẳng vào tai Kỳ Tầm.

“Anh cầu tôi điều gì?”

Kỳ Tầm run rẩy mở mắt ra.

Anh ta giống như người vừa thoát khỏi chết đuối, dùng sức thở hổn hển.

Tầm mắt Kỳ Tầm vẫn có chút mơ hồ, anh ta híp mắt ngẩng đầu lên.

Không biết từ khi nào, đèn trong rạp chiếu phim đã sáng.

Khương Tự đứng ngược sáng, cằm nhỏ tinh xảo nâng lên, cô lười biếng khoanh tay, nhìn anh ta từ trên cao xuống.

Không biết vì sao, không khí khó thở vừa rồi đột nhiên tan biến.

Rạp chiếu phim.

Kỳ Tầm nửa quỳ trên mặt đất, nhìn lên Khương Tự.

Khương Tự như một nữ vương cao thượng, cúi đầu nhìn Kỳ Tầm.

Khoảnh khắc này, Kỳ Tầm bỗng nhiên cảm thấy, hình như mình đang quỳ rạp dưới chân Khương Tự, như một tên tôi tớ hèn mọn.

Nhưng trong lòng anh ta vẫn nảy sinh cảm giác vui mừng không thể tả nổi.

Khẩn cầu Khương Tự bố thí cho mình một cái nhìn.

Khương Tự thấy Kỳ Tầm không nói gì, nhíu mi. Người này lại sao nữa?

Cô xem phim xong vốn định rời đi, lúc đi tới lối nhỏ thì Kỳ Tầm bỗng nhiên quỳ xuống, trong miệng còn lẩm bẩm mấy lời kỳ lạ.

Bây giờ còn ì tại đây, dây dưa không xong?

Khương Tự không vui cầm chiếc ô chọc nhẹ Kỳ Tầm, có chút mất kiên nhẫn.

“Anh đứng dậy đi, đừng cản đường tôi.”

Lông mi Kỳ Tầm run rẩy, tạo thành cái bóng ở đầu mũi.

Lúc này, Khương Tự liếc anh ta, môi hồng bất mãn cong lên.

Kỳ Tầm rũ mắt, nhìn chằm chằm chiếc ô không chớp.

Nhìn từ phần đỉnh ô xuống là mảng thêu lớn màu vàng.

Kỳ Tầm nâng tay lên, anh ta cẩn thận chạm nhẹ lên mặt ô, anh ta có thể cảm nhận được hoa văn rõ ràng dưới đầu ngón tay.

Trong chớp mắt đó, phần thêu màu vàng gần như nằm gọn trong bàn tay anh ta.

Bóng trăng chiếu xuống đất.

Trông anh ta như đang cầm ánh trăng vậy.

Khương Tự thoáng nhìn động tác của Kỳ Tầm, lập tức nổi giận, hung dữ nói: “Khốn nạn, ai cho phép anh chạm vào ô của tôi?”

Khương Tự ghét bỏ buông lỏng tay: “Ô này tôi bỏ.”

Cô vốn đang rất thích chiếc ô này, đều tại anh ta.

Chiếc ô được thả, rơi thẳng xuống đất. Kỳ Tầm theo bản năng vươn tay, thân ô vừa khéo nằm trong lòng bàn tay anh ta, anh ta cẩn thận, nâng niu chạm vào ô.

Kỳ Tầm đột nhiên cười, đôi mắt đào hoa hiện lên ánh sáng ẩn ý không rõ. Anh ta tùy tiện đứng lên, sắc mặt đã khôi phục vẻ lười biếng ngày thường.

“Vừa rồi cô Khương hỏi tôi cầu cô điều gì đúng không?”

Kỳ Tầm nhìn chằm chằm Khương Tự, môi mỏng ngả ngớn nhếch: “Nếu cô Khương không định cần chiếc ô này nữa thì tôi có thể cầu cô một chuyện không?”

“Chiếc ô cô Khương không cần này…” Kỳ Tầm nhướng mày, “Có thể tặng cho tôi không?”

Khương Tự cạn lời nhìn Kỳ Tầm, cô thật sự không hiểu nổi mạch não của người này.

Hôm nay, đầu tiên là anh ta bao hết rạp, hiện tại lại xin cô chiếc ô.

Thứ cô vứt bỏ không cần, Kỳ Tầm lại cầm chặt trong tay.

Khương Tự mím môi, cô bỗng nhiên nghĩ tới một phỏng đoán kỳ quái.

Tên lãng tử ăn chơi thích đùa bỡn người này chỉ dịu dàng với một mình Khương Cẩm Nguyệt. Hiện tại Khương Cẩm Nguyệt không ở trong nước, chẳng lẽ Kỳ Tâm lại xiêu lòng với một người khác?

Khương Tự cười châm chọc, cô bước lên trước vài bước.


Trong tối, cô nhẹ nhàng mở miệng.

“Kỳ Tầm.”

Con ngươi của Kỳ Tâm bỗng dưng phóng đại.

Đây là lần đầu tiên Khương Tự gọi tên của anh ta, anh ta nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập mạnh như sấm.

Từng câu từng chữ mềm mại của Khương Tự vang lên: “Hôm nay anh bao toàn bộ rạp chiếu phim, hiện tại còn muốn ô của tôi...”

Khương Tự vô cảm nhìn Kỳ Tầm, châm chọc cong môi.

“Anh biết người hiện tại đứng trước mặt anh là ai không?”

Ánh mắt Kỳ Tầm nhìn Khương Tự hơi sâu.

Sao anh ta không biết Khương Tự đang nói gì, thông minh như Khương Tự đương nhiên đã nhận ra tâm tư của anh ta. Lần đầu tiên anh ta có cảm giác xấu hổ và bối rối khi tâm tư bị vạch trần.

Kỳ Tầm lặng yên nhìn Khương Tự, anh ta thu lại vẻ mặt không đứng đắn trước kia, nghiêm túc nói.

“Tôi biết...”

Kỳ Tầm nhả từng câu từng chữ.

“Cô là Khương Tự.”

Rạp chiếu phim lặng thinh, chỉ có tiếng hít thở rối loạn của Kỳ Tầm.

“Sai rồi.”

Khương Tự bỗng nói.

Thậm chí cô còn không nhìn Kỳ Tầm, chỉ cúi đầu thưởng thức sợi tóc của mình, tiếng nói trong trẻo rơi xuống.

“Tôi là cô chủ nhà họ Lục.”

Nghe vậy, một chậu nước lạnh đổ vào đầu Kỳ Tầm, cả người anh ta phát lạnh.

Hôm nay anh ta biết rõ một chuyện.

Cảm tình của anh ta với Khương Cẩm Nguyệt, cho tới bây giờ không hẳn là thích.

Nhưng khi anh ta nhận ra điều này.

Khương Tự lại sớm là cô chủ Lục.

Kỳ Tầm sững người đứng tại chỗ, khi anh ta lấy lại tinh thần thì Khương Tự đã sớm rời đi, mang theo đoàn vệ sĩ của cô.

Chỉ để lại một mình anh ta đứng trong rạp chiếu phim to như này.

Khương Tự ngồi trên xe, xe chạy về biệt thự nhà họ Lục, cô nửa híp mắt.

Một lát sau, xe dừng lại.

Quản gia Trịnh nhìn Khương Tự, “Cô chủ, có một chiếc xe cản trước chúng ta.”

Vốn dĩ bọn họ đã sắp đến nhà họ Lục rồi, kết quả có một chiếc xe bỗng nhiên chạy từ hướng ngược lại, chặn trước mặt bọn họ.

Tài xế ấn còi rất nhiều lần, đèn xe sáng chói mắt nhưng chiếc xe kia vẫn không đi, trầm mặc dừng ở đó như tượng.

Hình như đang đợi điều gì đó.

Khương Tự mở mắt ra, nhìn chiếc xe kia.

Ánh mắt cô hơi rét run.

Kỳ Tầm, anh ta tới nhà họ Lục làm gì?

Lúc này, Khương Tự nhận được lời nhắc từ hệ thống, Kỳ Tầm vừa góp 100 vạn giá trị số mệnh vào sổ.

Hơn nữa, hiện tại giá trị số mệnh còn đang không ngừng tăng lên, không có dấu hiệu dừng lại.

100 vạn à.

Khương Tự đột nhiên cười, cô kéo áo choàng, yêu kiều nói: “Tôi muốn xuống xe.”

Cô ngược lại muốn nhìn xem đêm nay Kỳ Tầm sẽ còn cung cấp bao nhiêu giá trị số mệnh cho cô.

Quản gia Trịnh lo lắng nói: “Cô chủ, đợi lát nữa cô hãy đứng sau nhóm vệ sĩ nhé, đừng cách người này quá gần.”

“Không sao hết, nơi này là nhà họ Lục.”

Khương Tự xuống xe, cô nháy mắt, “Ai dám giở trò trước cửa nhà họ Lục?”

Khương Tự đi đằng trước, nhóm vệ sĩ theo sau cô.

Khương Tự vừa mới xuống xe, gần như cùng lúc đó, Kỳ Tầm cũng mở cửa xe. Anh ta đứng trong đêm tối, cách một khoảng vừa phải, nhìn Khương Tự.

Ban đêm tiêu điều giá lạnh, Kỳ Tầm nâng bước chân đi về phía Khương Tự.

Anh ta đi không nhanh, hình như đang đánh giá sắc mặt Khương Tự. Để ý thấy mặt Khương Tự không bởi vậy mà bực bội thì anh ta bước nhanh hơn.

Khương Tự đứng tại chỗ, cô click mở hệ thống xem giá trị số mệnh.

Kỳ Tầm cách cô 300m.

Giá trị số mệnh tăng 102 vạn.

Kỳ Tầm cách cô 200m.

Giá trị số mệnh đạt 106 vạn.

100m.

Giá trị số mệnh 111 vạn.

Khi Kỳ Tầm đứng trước mặt Khương Tự.

Giá trị số mệnh đã tăng tới 120 vạn.

Hơn nữa, giá trị số mệnh vẫn tăng mạnh.

Khương Tự hài lòng cười, cách cô càng gần thì giá trị số mệnh vào sổ càng nhiều.

Thật thú vị.

Khương Tự ngẩng đầu, nhìn vào mắt Kỳ Tầm. Có vẻ vừa rồi anh ta đang nhìn cô ngây người, thấy cô nhìn qua thì mới bừng tỉnh, hoàn hồn.

Kỳ Tầm chăm chú liếc nhìn Khương Tự một cái, lười nhác cười: “Cô chủ Lục, chúng ta lại gặp mặt.”

Xưng hô của Kỳ Tầm với Khương Tự từ “cô Khương” biến thành “cô chủ Lục”.

Anh ta nở nụ cười tươi rói, thu hồi tất cả tình cảm không nên có.

Khương Tự hừ nhẹ một tiếng: “Ai cho phép anh tới nhà họ Lục? Anh lập tức rời đi cho tôi, nếu không tôi cho vệ sĩ đánh anh một trận đấy.”

Cô cực kỳ mang thù, nếu hiện tại Kỳ Tầm không đi thì chắc có lẽ cô sẽ nhớ kỹ thù này.


Kỳ Tầm nhìn Khương Tự, nếp nhăn tại đôi mắt đào hoa có chút sâu: “Tôi thì lại rất nguyện ý nghe lời cô chủ Lục, lập tức đi đây.”

“Nhưng đêm nay tôi nhận ô của cô chủ Lục.”

“Nếu không đáp lễ cô chủ Lục thì…” Kỳ Tầm liếm môi cười, “Tôi sẽ ngại.”

Khương Tự khó tin nói: “Ai thèm anh đáp lễ? Anh nói nhiều rồi đấy, giờ có thể đi rồi đó, da mặt dày thật.”

Kỳ Tầm bị Khương Tự mắng, anh ta lại thầm cười.

Anh ta gọi điện thoại, giọng nói lười nhác vang lên trong đêm tối.

“Các người lái xe tới đây.”

Một lát sau, trong đêm tối vang lên tiếng chạy xe, mọi người nhìn ra sau, ngơ ngẩn.

Vào buổi tối mùa đông, từng chiếc xe chạy thẳng đến nhà họ Lục, xe lục tục dừng lại, một dãy xe đỗ thẳng hàng trước cửa nhà họ Lục.

Cửa xe mở ra, có mấy người xuống xe, bọn họ nhấc một loạt giá cao từ trên xe xuống.

Hình như trên giá được treo rất nhiều đồ, lại dùng một lớp vải đen che kín nên không nhìn rõ bên trong là cái gì.

Dưới cái giá có bánh xe, mấy người đẩy giá đồ đi tới.

Nghe tiếng bánh xe lăn trên mặt đất kêu kẽo kẹt, Khương Tự nhíu mày.

“Động tác nhẹ chút.” Kỳ Tầm nhìn Khương Tự với vẻ mặt ẩn ý, “Đừng làm ồn tới cô chủ Lục.”

Những người đó giảm bớt tiếng ồn, lúc này Khương Tự mới giãn mày.

Cái giá đầu tiên được đẩy đến trước mặt.

Kỳ Tầm nâng bàn tay thon dài lên, cầm một góc vải đen. Anh ta vừa nhìn thẳng Khương Tự, vừa xốc tấm vải lên, giọng điệu ngả ngớn truyền tới.

“Cô chủ Lục, đây là quà đáp lại của tôi, cô thích chứ?”

Khương Tự nhìn qua, trên giá treo từng bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, mỗi bộ trang phục cưỡi ngựa đều là một tông màu đỏ khác nhau.

Màu đỏ của rượu, đỏ của hoa hồng, đỏ nhạt của hoa hạnh…

Tông màu đỏ ướt át khác nhau được xếp lần lượt trong đêm tối, giống như lớp lớp biển hoa.

Kỳ Tầm hàm súc mở miệng: “Cô chủ Lục, đây là 100 bộ đồ cưỡi ngựa tôi đặt làm riêng cho cô.”

Lúc này, cái giá thứ hai đã tới trước mặt, Kỳ Tầm xốc tấm vải lên.

“Cô chủ Lục, đây là 100 chiếc dây cương màu đỏ tôi đặt làm cho cô.”

Trên cái giá thứ ba treo đầy súng ngắn màu đỏ.

Kỳ Tầm cười khẽ: “Cô chủ Lục, đây là súng ngắn màu đỏ được làm riêng cho cô, không biết có hợp ý cô chủ Lục không?”

Một hàng giá đẩy tới khiến người ta hoa cả mắt. Trên cái giá cuối cùng chỉ treo một bộ trang phục.

Kỳ Tầm nhìn Khương Tự: “Lần trước gặp mặt, cô chủ Lục mặc áo choàng màu xanh lá cây…”

Anh ta đè cảm xúc xuống, cười thoải mái như ngày thường: “Cho nên, tôi đặt làm một chiếc áo choàng bằng gấm nhung thiên nga màu đỏ dành riêng cho cô.”

Anh ta nhìn vào mắt Khương Tự, khẽ cười nói.

“Còn mong cô chủ Lục vui lòng nhận cho.”

Khương Tự vẫn luôn im lặng, cô để ý thấy hiện tại giá trị số mệnh Kỳ Tầm cung cấp đã tăng lên 135 vạn.

Khương Tự cực kỳ hài lòng, trong đêm tối, cô nhìn Kỳ Tầm, giọng nói yêu kiều giòn giã vang lên:

“Những thứ này tôi đều muốn.”

Kỳ Tầm ngơ ngẩn, sau đó cười sung sướng.

Giây tiếp theo, Khương Tự quay đầu nhìn quản gia Trịnh: “Gọi tất cả mọi người trong nhà ra đây.”

Quản gia Trịnh không hiểu ra sao, nhưng ông tận chức tận trách đi thông báo cho mọi người. Rất nhanh, người hầu trong nhà đều tập trung ở cửa nhà họ Lục, mọi người nhìn Khương Tự.

Tay Khương Tự chỉ chỉ những cái giá đó, mềm mại nói.

“Ở đây có rất nhiều đồ, các người thích cái gì thì cầm cái đó, tùy các người chọn.”

Đám người hầu khiếp sợ, ngay sau đó là ấm lòng.

Phu nhân tốt với bọn họ quá, chuyện gì cũng nghĩ tới bọn họ trước. Nhất định bọn họ sẽ nỗ lực làm việc để báo đáp phu nhân.

Khương Tự không biết sóng gió trong lòng nhóm người hầu đã bắt đầu ào ào nổi lên rồi.

Kỳ Tầm: “…”

Anh ta thấy rõ ý giảo hoạt trong đáy mắt Khương Tự, nhưng Khương Tự chịu thu quà của anh ta, anh ta lại cảm thấy tâm tình rất tốt.

Lúc này, có một người đang đi về phía nhà họ Lục, tầm nhìn của Khương Tự quét qua.

Người nọ đi không nhanh không chậm, chiếc cằm xinh đẹp quá đỗi, gương mặt đẹp phi giới tính.

Lục Phù Sênh.

Khương Tự nhìn Lục Phù Sênh đang đi tới gần, cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, “phụt” cười.

Trong đêm tối, Khương Tự gọi một tiếng, giọng nói trong trẻo.

“Lục Phù Sênh.”

Bước chân của Lục Phù Sênh khựng lại, anh nâng cặp mắt tinh xảo lên.

Khương Tự đang gọi mình?

Lục Phù Sênh không ở nhà họ Lục, đêm nay anh tới nhà họ Lục chỉ vì lấy vài món đồ, vô tình ở lâu chút thôi.

Anh ghét bỏ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước cửa nhà họ Lục.

Rốt cuộc những người này đang làm gì đấy?

Lục Phù Sênh lười quản đám người này, mắt anh nhìn Khương Tự. Nghĩ đến Khương Tự là anh lại nghĩ ngay đến cảnh mình bị bắt mặc đồ nữ.

Anh trầm mắt, cười: “Có việc gì sao, Khương Tự.”

Khương Tự cười tủm tỉm nói: “Lại đây nha, cậu không muốn nhận quà sao?”

Quà?

Lục Phù Sênh ngẩn ra, anh còn chưa kịp nói.

Lúc này, một chiếc áo choàng màu đỏ bay về phía Lục Phù Sênh, Lục Phù Sênh giật mình chôn chân tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to.

Sau đó, chiếc áo choàng màu đỏ kia trùm thẳng lên đầu anh.

Lục Phù Sênh tức hộc máu, muốn kéo áo choàng xuống, đúng lúc này, cách áo choàng vang lên giọng nói nũng nịu của Khương Tự.

“Em hai mỹ nhân…”

“Cái áo choàng đỏ này rất hợp với em đấy, em mau mặc vào cho chị dâu ngắm nào.”


Đọc truyện chữ Full