DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Chương 47: C47: Chương 47

Trấn Thanh là nơi Khương Tự lớn lên.

Bầu trời bắt đầu xuất hiện màn mưa phùn như tơ, không khí xung quanh trở nên ẩm ướt.

Một chiếc xe màu đen xuyên qua màn sương trắng đi đến, ngừng ở lối vào của trấn nhỏ.

Cửa xe mở ra, Lục Lẫm đi xuống xe.

Dáng người Lục Lẫm cao lớn, một thân tây trang, ngũ quan lạnh lùng.

Trong mưa, anh bung ô đen ra, mưa phùn rơi lác đác bên ngoài.

Lục Lẫm đã xong việc ở thành phố C, anh đi xe hơn một tiếng đồng hồ đến quê của Khương Tự.

Anh đã cố gắng lái một chiếc xe đời thấp nhất nhưng vẫn không hợp với trấn nhỏ này.

Trấn Thanh nói là trấn nhỏ, kỳ thật đúng là không lớn, thậm chí còn có chút rách nát.

Người dân khi nhìn thấy Lục Lẫm, ánh mắt đều hiện rõ sự đề phòng.

Có một ông cụ tò mò tới gần: “Cậu tên là gì?”

Lục Lẫm: “Cháu họ Lục.”

Ông cụ lại hỏi: “Cô Lục quyên tiền cho chúng tôi sửa đường tháng trước có quan hệ như thế nào với cậu?”

Lục Lẫm ngẩn ra: “Cô Lục?”

Ông cụ: “Chính là cô Lục ở thành phố A đó, cô ấy không cần báo đáp, cũng không để lại tên họ, giúp trấn nhỏ của chúng tôi sửa đường miễn phí.”

“Chúng tôi chỉ biết cô ấy là cô Lục.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lẫm hiện lên ý cười: “Đó là vợ của cháu.”

Vốn dĩ người trong trấn nhỏ đối với Lục Lẫm là một vị khách xa lạ tới từ bên ngoài còn có chút đề phòng, nhưng khi họ biết được anh là chồng của cô Lục, thái độ lập tức trở nên thân thiết hơn không ít, thậm chí còn chủ động giúp anh.

Lục Lẫm không ngờ ở chỗ này anh lại có thể hưởng ké danh tiếng của Khương Tự.

Mọi chuyện sau đó đều trở nên cực kỳ thuận lợi.

Một lát sau, Lục Lẫm mở miệng: “Cháu muốn tìm nơi Khương Tự từng ở.”

Ông cụ dẫn Lục Lẫm đi, ông vừa dẫn đường vừa lầm bầm làu bàu. Lục Lẫm ở bên cạnh im lặng lắng nghe.

“Tiểu Tự sau khi đi lạc lúc còn nhỏ đã vào viện phúc lợi, sau đó nó được mẹ nuôi nhận nuôi rồi mới dọn tới nơi này.”

“Cho đến khi mẹ nuôi qua đời, nhà họ Khương đưa nó về, lúc đó Tiểu Tự mới được ra khỏi Trấn Thanh lần đầu tiên, chúng ta cũng không biết hóa ra nó là con nhà giàu.”

Lục Lẫm nắm được trọng điểm trong câu nói của ông cụ: “Ông nói sau khi cô ấy vào Trấn Thanh thì chưa từng rời đi sao?”

Ông cụ nhớ rất rõ, bởi vì cuộc sống của mẹ nuôi không mấy suôn sẻ, khi Khương Tự còn nhỏ, chồng của bà ấy đã qua đời.

Vì thế bà rời khỏi nơi mang những hồi ức đau thương, dọn tới Trấn Thanh.

Hôm nay Lục Lẫm tới Trấn Thanh, chính là muốn tìm kiếm chân tướng.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Khương Tự, Lục Lẫm sinh ra một chút phản ứng khác thường.

Anh không tìm thấy bất kỳ lý do gì có thể giải thích được, vì thế anh đoán có lẽ trước kia bọn họ đã từng gặp nhau.

Thông qua lời nói của ông cụ, Lục Lẫm biết Khương Tự chưa bao giờ rời khỏi Trấn Thanh.

Anh cũng nhớ rất rõ từ trước tới nay mình chưa tới Trấn Thanh lần nào.

Nói cách khác, trước khi anh và Khương Tự kết hôn, hai người không có khả năng từng chạm mặt nhau.

Sau khi bọn họ kết hôn, dường như cũng không gặp nhau.

Mọi chuyện chuyển biến từ khi nào?


Tính tình của Khương Tự thay đổi rất nhiều, bắt đầu thích sườn xám và các đồ dân quốc.

Bắt đầu từ khi đó, Lục Lẫm cũng thay đổi.

Ngoại trừ bên ngoài lạnh nhạt bình tĩnh, anh đã bắt đầu sinh ra cảm xúc khác.

Quan tâm, lo lắng, thậm chí sau đó còn sợ hãi… Những cảm xúc đó, Lục Lẫm chưa bao giờ có.

Anh cũng hy vọng mình có cảm xúc mãnh liệt giống như những người khác.

Chẳng lẽ Khương Tự có thể cho anh sao?

Lục Lẫm nghĩ, có lẽ sau khi anh trở về, anh sẽ lập thỏa thuận cùng Khương Tự.

-

Trường trung học Văn Lễ.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, công bố thành tích thi giữa kỳ lần này: “Tôi muốn đặc biệt gửi lời khen ngợi một chút đến bạn học Lục Tinh Trầm của lớp chúng ta.”

“Lần thi tháng này, bạn ấy đã có tiến bộ rất lớn, thành tích nằm trong top hai trăm của trường.”

Thành tích như vậy, đặt ở trên người khác có lẽ không quá hiếm lạ.

Nhưng Lục Tinh Trầm từ trước đến nay không thích đọc sách, càng không nghiêm túc học hành, tính tình nóng nảy khiến các thầy cô không quản được cậu.

Không ngờ, Lục Tinh Trầm chẳng những bắt đầu đọc sách mà còn đến lớp bổ túc.

Thành công lội ngược dòng từ học sinh đứng đầu từ dưới lên thành người có thành tích trong top hai trăm.

Trong lòng Lục Tinh Trầm rất phấn khích, nhưng ngoài mặt không lộ nửa phần, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo.

Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói một việc: “Cuối tuần này sẽ họp phụ huynh, sau khi các bạn về nhà thì hãy báo cho người lớn nhé.”

Trường trung học Văn Lễ rất chú ý tới việc giao lưu với phụ huynh, mỗi học kỳ sẽ gặp mặt phụ huynh hai lần. Một lần sau kỳ thi giữa kỳ, một lần vào trước kỳ thi cuối kỳ.

Niềm vui sướng của Lục Tinh Trầm tan biến trong phút chốc.

Anh cả công tác bận rộn cả năm, anh ba thường xuyên ra ngoài đi diễn.

Quan hệ giữa anh hai và nhà họ Lục không tốt, chứ đừng nói đến việc họp phụ huynh.

Lục Tinh Trầm mang theo bài thi, vẻ mặt uể oải đi về nhà.

Cậu vừa tới tầng hai thì đột nhiên nhận được điện thoại của Khương Cẩm Nguyệt.

Lục Tinh Trầm tìm một góc riêng rồi mới nhận điện thoại.

“Alo, có chuyện gì vậy?”

Lục Tinh Trầm sợ Khương Tự nghe được, cố tình đè thấp giọng xuống.

Không ngờ, Khương Tự đúng lúc thấy dáng vẻ lén lút của Lục Tinh Trầm, vừa vặn cô đang nhàm chán, nhẹ chân đi lên theo.

Khương Tự mới vừa tới gần nghe thấy Lục Tinh Trầm đè thấp giọng nói chuyện với đối phương.

Khương Tự nhíu mày, xem ra đó là điện thoại của Khương Cẩm Nguyệt.

Hành động của Lục Tinh Trầm rất kỳ quái, Khương Cẩm Nguyệt ngẩn người.

Giọng nói của cô ta vẫn dịu dàng như cũ: “Chị chợt nhớ, lớp em chuẩn bị họp phụ huynh đúng không, nếu không có ai đi cho em thì chị có thể đi.”

Lục Tinh Trầm ngẩn ra: “Chị muốn tới?”

Khoảng thời gian trước, Khương Cẩm Nguyệt phát hiện ra giá trị số mệnh của Kỳ Tầm đã giảm đi một nửa.

Lúc đó cô ta mới biết, giá trị số mệnh thu được từ người khác cũng không phải vĩnh viễn. Nếu bọn họ thay lòng đổi dạ, giá trị số mệnh cũng sẽ bị thu về.

Khương Cẩm Nguyệt không có cách nào cứu vãn được Kỳ Tầm nhưng cô ta cần đảm bảo những người khác chắc chắn phải ở trong ao cá của mình.


Khương Cẩm Nguyệt có vẻ rất nhiệt tình, giọng điệu nói chuyện giống như đang dỗ trẻ con.

“Đương nhiên rồi, chỉ cần em mở miệng là chị có thể ngồi máy bay trở về ngay.”

Khương Cẩm Nguyệt không nhận được phản ứng vui vẻ của Lục Tinh Trầm, đầu điện thoại bên kia ngược lại còn yên lặng.

Lục Tinh Trầm không nói, chỉ mím môi.

Buổi họp phụ huynh sẽ diễn ra vào ngày mai, Khương Cẩm Nguyệt lại dám nói cô ta sẽ tới. Vé máy bay còn chưa mua, tại sao cô ta có thể mạnh miệng hứa với cậu như vậy được?

Lục Tinh Trầm đang nghĩ ngợi, bả vai bỗng nhiên bị ai đó chụp lấy.

Lục Tinh Trầm có tật giật mình đột nhiên xoay người, thấy Khương Tự đang cười khanh khách phía sau.

Cậu kinh hãi kêu lên một tiếng, sợ tới mức liên tục lùi về sau mấy bước. lưng dán lên tường.

Khương Tự ngoắc tay với Lục Tinh Trầm, ý bảo cậu đưa điện thoại đây.

Đầu ngón tay mảnh khảnh ấn vào nút loa ngoài.

Giây tiếp theo, giọng của Khương Cẩm Nguyệt vang vọng trong hành lang trống rỗng.

“Tinh Trầm, em sao vậy?”

Lục Tinh Trầm đến thở cũng không dám.

Cậu vừa nhìn chằm chằm vào mắt Khương Tự, vừa trả lời Khương Cẩm Nguyệt cho có lệ: “Nào… nào có chuyện gì!”

Khương Tự khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.

Cặp mắt mèo xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào Lục Tinh Trầm.

Khương Tự thản nhiên đứng đó.

Hoàn toàn đối lập với dáng vẻ kinh hoảng của Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm ấm ức cầm chặt điện thoại di động, mồ hôi chảy nhễ nhại.

Mà đầu điện thoại bên kia, Khương Cẩm Nguyệt vẫn hỏi, còn đang thám thính chuyện của Khương Tự.

Giọng điệu Lục Tinh Trầm có vẻ không kiên nhẫn: “Tôi không cần chị đến buổi họp phụ huynh, tôi rất bận, muốn cúp điện thoại.”

Giọng nói vừa dứt, Lục Tinh Trầm nhìn vẻ mặt của Khương Tự.

Dường như cậu muốn biết Khương Tự có hài lòng với cậu hay không.

Khương Tự vẫn cười như cũ, cậu không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của cô.

Dưới sự mong đợi khẩn thiết của Lục Tinh Trầm, Khương Cẩm Nguyệt mới nói tạm biệt.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ Lục Tinh Trầm còn đang bối rối, muốn nhắc tới chuyện họp phụ huynh với Khương Tự kiểu gì.

Hiện tại xem ra, cậu không cần giải thích quá nhiều.

Tầm mắt Lục Tinh Trầm lạc sang hướng khác, kiêu ngạo quay đầu: “Ngày mai có họp phụ huynh, chị có đi được không?”

Khương Tự chớp mắt, gật đầu: “Đi chứ, tại sao lại không đi?”

Lục Tinh Trầm nghe Khương Tự nói lại có chút lo lắng, cậu muốn cười nhưng lại sợ mình lại lộ ra vẻ vui vẻ quá rõ.

Không đợi Lục Tinh Trầm có phản ứng quá mãnh liệt, Khương Tự quyết định chỉnh cậu.

Khương Tự làm bộ muốn lấy điện thoại của Lục Tinh Trầm: “Để tôi liên hệ cho Khương Cẩm Nguyệt giúp cậu, tôi thấy cậu rất thích cô ta.”


Lục Tinh Trầm hoảng sợ, nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không có, là chị ta gọi điện tới.”

Lục Tinh Trầm nhanh chóng ấn mở điện thoại.

Cậu đẩy điện thoại ra trước mặt Khương Tự: “Là thật, tôi không có lừa chị.”

Khương Tự nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của cậu thì muốn trêu chọc thêm: “Hóa ra là vậy, vậy cậu lớn tiếng nói một câu, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Lục Tinh Trầm không hiểu: “Nói cái gì?”

Khương Tự xấu tính mỉm cười: “Cậu nói… Khương Cẩm Nguyệt dối trá ra vẻ, tôi chỉ muốn Khương Tự đi họp phụ huynh.”

Lục Tinh Trầm ngẩn ra, theo bản năng ngoan ngoãn làm theo.

Âm thanh không to lắm, Khương Tự không hài lòng: “Lớn tiếng hơn chút.”

Khương Tự nói như chặt đứt thần kinh trong đầu Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm ngẩng cao đầu, thật sự dùng rất nhiều sức hét lên.

Vào lúc này, đầu óc cậu trống rỗng, những cảm xúc không tốt đều bị đẩy ra ngoài.

Một lát sau, Khương Tự kiêu căng ngẩng đầu nhìn cậu.

Giọng nói thanh thúy lọt vào không khí: “Được rồi, tôi đồng ý đi.”

Khương Tự nói xong thì xoay người xuống dưới lầu, chuẩn bị quần áo đi họp phụ huynh.

Khương Tự đứng ở cầu thang, vừa đi vừa kêu quản gia Trịnh: “Quản gia Trịnh, bày hết quần áo mới làm ra, giờ tôi muốn chọn quần áo.”

Quản gia Trịnh đã sớm nghe thấy tiếng của Lục Tinh Trầm, thiếu chút nữa bật khóc.

Ông vừa nghe thấy Khương Tự phân phó, lập tức làm theo.

Dưới lầu, tiếng bước chân, tiếng ra lệnh cùng những âm thanh ồn ào khác chồng lên nhau.

Trong nháy mắt dường như chúng trở thành âm thanh ấm áp nhất thế giới.

Hô hấp Lục Tinh Trầm hơi dồn dập, cậu dựa hẳn vào tường, ánh mặt trời chói chang chiếu vào hành lang.

Cánh tay cậu đưa lên che mắt, tâm tình rất tốt cong môi cười.

Vừa nãy lời nói mắng Khương Cẩm Nguyệt dối trá ra vẻ giống như đã theo tiếng hét lớn của Lục Tinh Trầm, chui vọt vào trong lòng cậu.

Trong sâu thẳm trái tim vốn đã nghi ngờ của cậu có thêm một cái gai đang đâm sâu.

Ngày hôm sau.

Khương Tự ngồi Maybach, đi đến trước trường học tham gia buổi họp phụ huynh của Lục Tinh Trầm.

Cô đến khu dạy học lớp mười một trong trường, lúc này một thiếu niên cao gầy đi đến trước mặt cô.

Cậu gọi một tiếng: “Cô chủ Lục.”

Khương Tự nhìn lướt qua, cô hoàn toàn không có ấn tượng với người này.

Quý Nhượng có chút vội vã mở miệng: “Tôi là Quý Nhượng, Lâm Nãi Văn là mẹ của tôi.”

Khương Tự à một tiếng, thái độ rất lạnh nhạt.

Quý Nhượng biết lần trước Ngũ Hách Chi vô lễ với Khương Tự, Khương Tự không có ấn tượng tốt với đám người bọn họ.

Cậu hít sâu một hơi: “Có người muốn xin lỗi chị.”

Quý Nhượng nghiêng người, lộ ra thiếu niên ở đằng sau.

Ngũ Hách Chi.

Đối với thiếu niên mà mình ghét này, Khương Tự có ấn tượng cực sâu.

Cô híp mắt, Ngũ Hách Chi rất biết cách trốn, biết tránh ở sau lưng người khác.

Khương Tự xoay người rời đi.

Người Ngũ Hách Chi run lên, cậu ta lập tức chạy tới trước mặt cúi gập người trước Khương Tự, thành khẩn nói: “Xin lỗi, cô chủ Lục, lần trước là do tôi sai.”

Khương Tự nhìn cậu không nói chuyện.

Ngũ Hách Chi nhớ tới lời phân phó của mẹ, nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Chị có thể cho tôi cơ hội xin lỗi không?”


Khương Tự liếc nhìn Ngũ Hách Chi.

Nhóm người này chủ động tìm cô, thật sự là muốn xin lỗi sao?

Nếu cô mà đi, sau đấy nhỡ đâu bọn họ làm gì cô thì sao?

Từ trước đến nay Khương Tự không phải là người ngồi chờ chết, chi bằng trước cứ đi theo bọn họ, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

Khương Tự ngạo mạn nhìn về phía trước: “Dẫn đường đi.”

Vài phút sau, Khương Tự đi đến nơi mà bọn họ nói, cỏ nơi này rất cao, nhìn qua khu này hơi hoang vu.

Cô khó tin nói: “Cỏ ở đây đã bao lâu chưa dọn thế? Chân tôi bị cọ đỏ rồi.”

Quý Nhượng rất cẩn thận nói: “Cô Lục, ở đây có rất ít người tới, hãy cố chịu đựng một chút.”

Khương Tự hừ một tiếng, đi lên phía trước.

“Mấy người định để tôi đi đến bao giờ nữa?”

“Cậu… qua đây che ô cho tôi, tôi không thích ánh mặt trời chiếu vào mặt.”

“Cậu đi lên trước đá hòn đá nhỏ ra xa đi.”

“Tóc cậu bết quá, không được xuất hiện trước tầm mắt của tôi.”

Quý Nhượng cùng anh em của mình trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng mới đưa Khương Tự tới trước cửa một căn phòng.

Cậu khom lưng, đẩy cửa ra.

Vào lúc Khương Tự thấy rõ đồ ở bên trong, hai mắt cô nheo lại.



Khương Tự không biết sau khi cô rời nhà, một lát sau, Lục Tinh Trầm cũng bắt đầu xuất phát từ nhà.

Hôm nay Lục Tinh Trầm vốn không cần tới trường.

Nhưng cậu muốn biết, vẻ mặt của Khương Tự khi biết thành tích thi giữa kỳ của cậu nằm trong top hai trăm của trường.

Lục Tinh Trầm lái xe máy tới trường.

Khi cậu đến lớp, cậu thả chậm bước chân, đứng ở phía sau cửa, hồi hộp nhìn vào bên trong.

Lục Tinh Trầm nhìn một hồi, sửng sốt.

Kỳ lạ, tại sao Khương Tự không ở bên trong? Không phải cô đã xuất phát từ rất sớm sao?

Chẳng lẽ Khương Tự gặp phải chuyện gì?

Lục Tinh Trầm nhíu mày.

Lúc này, một chàng trai với khuôn mặt nôn nóng chạy tới: “Anh Trầm, vừa nãy hình như em thấy chị dâu của anh đi theo bọn Quý Nhượng rồi.”

Lục Tinh Trầm nghe vậy, cơ thể bỗng căng thẳng.

Cậu chậm rãi quay đầu, mỗi một chữ đều như rít ra từ kẽ răng.

“Cậu lặp lại một lần nữa xem?”

Chàng trai chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Tinh Trầm, toàn thân nổi da gà, càng khiến người ta sợ hơn khi đánh nhau.

Cậu thở dài một hơi, nói: “Em tận mắt nhìn thấy mấy người Quý Nhượng đi đằng sau chị dâu của anh, không biết là muốn đưa chị ấy đi đâu…”

Lục Tinh Trầm dâng lên cảm giác sợ hãi rất lớn, quan hệ giữa cậu và bọn Quý Nhượng không được tốt lắm, lần trước Ngũ Hách Chi còn đấu một trận với cậu.

Ngày đó, Khương Tự hại bọn họ, chẳng lẽ lần này bọn họ mang Khương Tự đi là muốn trả thù cô?

Khương Tự chỉ có một mình, còn bọn họ có cả đám.

Khương Tự phải làm sao bây giờ?

Hiện giờ suy nghĩ của Lục Tinh Trầm rất loạn, cậu nhắm mắt, động viên bản thân phải thật bình tĩnh.

Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhìn về phía chàng trai kia, hỏi.

“Bọn họ đi về hướng nào?”

Chàng trai kia nghĩ một chút, chỉ về phía bên phải: “Hình như là bên kia..”


Đọc truyện chữ Full