DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dịu Dàng Tập Kích
Chương 49

Khương Thanh Thời lập tức lấy di động ra bấm vào Weibo, nhìn thấy nội dung vừa được đăng trên trang Weibo chính thức của công ty Thẩm Ngạn, đây là cuộc phỏng vấn anh vừa nhận cách đây không lâu.

Cuộc phỏng vấn bao gồm một số vấn đề liên quan đến công ty, cũng có một số vấn đề cá nhân.

Trang Weibo chính thức đăng bài, còn nhấn mạnh một câu —— Cho đến nay vẫn có rất nhiều hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi. Ở đây tôi xin làm sáng tỏ một chút, vợ tôi là người mà tôi đã thích từ năm mười bảy tuỏi, kết hôn với cô ấy là ước mơ mà tôi đã ấp ủ trong nhiều năm qua.

Tôi yêu cô ấy, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.

……

Nhìn thấy dòng trạng thái này, Khương Thanh Thời cầm điện thoại sửng sốt hồi lâu, sau đó không nhịn được chụp ảnh màn hình gửi cho Thẩm Ngạn: [Sao anh lại đột nhiên nói cái này trên Weibo chính thức?]

Có lẽ Thẩm Ngạn không bận, lập tức trả lời cô: [Anh không thể nói sao?]

Khương Thanh Thời: [….Không phải.]

Cô chỉ có hơi ngạc nhiên, từ khi nào anh lại thích thể hiện tình cảm của hai người ra trước mọi người như vậy. Anh luôn là người khiêm tốn, rất hiếm khi làm ra những hành động khiến người ta không thể ngờ tới này.

Thẩm Ngạn: [Không muốn bị người khác nghi ngờ nữa.]

Nghi ngờ anh và Khương Thanh Thời bất hòa, nghi ngờ Khương Thanh Thời không tốt, thậm chí còn cảm thấy Khương Thanh Thời không xứng với anh. Thẩm Ngạn muốn nói với mọi người trên thế giới rằng nếu như trong hai người nhất định phải có một người không xứng với đối phương, thì người đó chính là anh.

Khương Thanh Thời có thể xứng với mọi người, xứng với anh lại càng dư dả.

So sánh mà nói, anh mới là người không xứng với cô.

Trước đây không phải Thẩm Ngạn chưa từng nghe đến những lời lẽ như kiểu phỏng vấn này, nhưng phần lớn anh đều nghe từ miệng người khác, chưa từng bị chân chính hỏi qua, cho nên đã nghĩ miệng mọc trên mặt người người khác, bọn họ muốn bàn tán ở sau lưng thì bàn tán, không ảnh hưởng đến ai.

Tình cảm của anh và Khương Thanh Thời không cần phải nói cho người ngoài biết, hai người cũng không muốn thể hiện tình cảm của mình một cách đơn giản và thô thiển như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ những người đó đã hỏi thẳng trước mặt anh, vậy thì anh cũng không có lý do gì mà không trả lời.

Nhìn thấy câu này của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân tại sao anh lại nói như vậy.

Cô bất đắc dĩ mỉm cười, khóe môi không khỏi nhếch lên, không nhịn được hỏi: [Anh nói như vậy, không sợ bị người khác chê cười sao?]

Thẩm Ngạn: [Ai chê cười?]

Khương Thanh Thời suy nghĩ vài giây rồi nói: [Cộng đồng mạng, lỡ như bọn họ nói hóa ra tổng giám đốc Thẩm là một người yêu đương mù quáng, hoặc là nói anh cố tình khoe khoang tình cảm thì sao?]

Thẩm Ngạn: [Vế phía trước hình như là sự thật, vế phía sau thì lại nằm ngoài tầm kiểm soát.]

Khương Thanh Thời bật cười: [Vế phía trước sao lại là sự thật?]

Thẩm Ngạn: [Chẳng lẽ không đúng?]

Không hiểu sao trước mắt Khương Thanh Thời lại xuất hiện vẻ mặt của Thẩm Ngạn khi trả lời những câu này, khóe môi cô cong lên, cử động ngón tay trả lời: [Miễn cưỡng là vậy đi.]

Thẩm Ngạn: [Xem ra anh vẫn phải cố gắng hơn nữa.]

Khương Thanh Thời: [Khả năng giác ngộ của tổng giám đốc Thẩm không tệ.]

Thẩm Ngạn: [Cảm ơn cô Thẩm khích lệ.]

……

Hai người lại nói chuyện một lúc, bên phía Thẩm Ngạn có việc phải làm nên hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

Khương Thanh Thời ngồi trong văn phòng tự vui vẻ giây lát, sau đó gửi tin nhắn cho trợ lý, nói buổi trưa sẽ đãi mọi người một bữa thịt nướng, tâm trạng cô rất tốt.

Đồng nghiệp trong phòng làm việc lập tức reo hò.

Bầu không khí trong phòng làm việc của Khương Thanh Thời rất tốt, bà chủ hào phóng, thời điểm cần yêu cầu nghiêm khắc thì nghiêm khắc, thời điểm nên nhiệt tình thì nhiệt tình, mọi người ở chung với nhau cũng rất hòa thuận.

Bữa trưa mời mọi người ăn cơm, Khương Thanh Thời còn bị một vài nhân viên trêu chọc, tò mò chuyện của cô và Thẩm Ngạn.

Khương Thanh Thời bị hỏi đến ngại ngùng, chỉ có thể phát tín hiệu cầu cứu đến Mạnh Kim Tuyết.

Mạnh Kim Tuyết vẫn luôn đáp ứng các yêu cầu của cô, lập tức chuyển chủ đề. Cô ấy hiền lành dịu dàng, các đồng nghiệp trong phòng làm việc đều rất thích cô ấy, lời cô ấy nói ra cũng ít khi bị người khác phản bác kháng nghị.

Hơn nữa, mọi người chỉ muốn trêu Khương Thanh Thời một chút, nếu biết cô ngại ngùng như vậy, mọi người cũng sẽ bỏ qua cho cô.

Mấy ngày nay, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn phải trả lời rất nhiều cuộc điện thoại, nhận được không ít tin nhắn.

Hầu như các câu hỏi đều có liên quan đến nội dung mới đăng trên Weibo chính thức của công ty, bà Từ còn đặc biệt dạy dỗ hai người vài câu, nói như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của công ty, chuyện tình yêu của hai người chỉ cần nói một cách riêng tư là được rồi.

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn không hé răng, chỉ yên lặng chịu bị dạy dỗ.

Nói hai người vài câu, bà Từ cũng bỏ cuộc. Chuyện của con cái, bà không thể kiểm soát quá nhiều.



Tháng Ba trôi qua trong nháy mắt, đầu tháng Tư, Khương Thanh Thời phát hiện cây hải đường ở phía tây trong sân nở hoa rồi.

Tuy rằng chưa nở quá nhiều, nhưng đã có vài nụ hoa đang hé mở.

Thấy vậy, cô vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Ngạn đang đi công tác, báo tin vui này cho anh biết.

Nghe cô nói vậy, Thẩm Ngạn có chút không tin nổi: “Thật sao?”

Khương Thanh Thời: “Đúng vậy, bây giờ em chụp ảnh cho anh xem nhé?”

Thẩm Ngạn hít một hơi thật sâu, nói được.

Khương Thanh Thời vội vàng chụp mấy tấm ảnh gửi qua cho anh, nhìn thấy cây hải đường cuối cùng cũng nở hoa, Thẩm Ngạn mỉm cười vui vẻ, thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng nở hoa rồi.”

Khương Thanh Thời hắng giọng, tâm trạng rất vui vẻ: “Sang năm chắc chắn sẽ có nhiều hoa nở hơn.”

Không quá mấy năm nữa, hai cây hải đường trong sân nhà hai người sẽ nở đầy hoa, tô điểm thêm màu sắc tươi mới cho khoảng sân nhỏ.

Cúp điện thoại xong, Khương Thanh Thời ngồi xổm trong sân ngắm hoa nở.

Dì Trình mua đồ ăn trở về, thấy cô đang ngồi xổm một mình ở đó cười ngây ngô thì nói: “Thanh Thời, cháu ngồi xổm dưới gốc cây làm gì vậy?”

Khương Thanh Thời quay lại, chia sẻ tin vui này với dì ấy: “Dì Trình, cây hải đường nở hoa rồi.”

Trình Lan Hinh sửng sốt, vui mừng nói: “Thật sao?”

Khương Thanh Thời vội vàng gật đầu: “Dì tới xem đi.”

Trình Lan Hinh đến gần, nhìn thấy nụ hoa còn chưa nở hẳn trên cành, dì ấy nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Thật tốt quá, Tiểu Ngạn không phải chờ quá lâu.”

“?”

Khương Thanh Thời giật mình, mơ hồ cảm thấy lời này của dì ấy có hơi kỳ lạ. Cô chậm rãi chớp mắt, truy hỏi: “Dì Trình, dì nói như vậy là có ý gì?”

Cô quay đầu lại: “Thẩm Ngạn không phải chờ quá lâu, anh ấy…. đang chờ cái gì?”

Trình Lan Hinh hả một tiếng, cười xấu hổ: “Dì vừa mới nói gì sao?”

“Dì có.” Khương Thanh Thời nhìn thẳng vào bà ấy: “Dì Trình, không phải dì và Thẩm Ngạn có chuyện gì giấu cháu chứ?”

Trình Lan Hinh im lặng.

Khương Thanh Thời: “Dì Trình, nếu dì không nói cho cháu biết, cháu sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Ngạn ngay bây giờ.”

“Đừng.” Trình Lan Hinh suy nghĩ hồi lâu, hình như cũng không phải không thể nói: “Cháu có biết hai cây hải đường này được trồng ở đây khi nào không?”

Khương Thanh Thời lắc đầu.

Cô đã từng hỏi Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn chỉ nói là sau khi hai người kết hôn.

Trình Lan Hinh nói với cô: “Cậu ấy đã trồng vào ngày hai cháu kết hôn.”

Dì ấy nói: “Cậu ấy biết cháu thích hoa hải đường nên muốn trồng một cây hải đường trong sân. Như vậy đến khi hải đường nở hoa, nhất định cháu sẽ rất thích.”

Giống như, anh đang tự gieo mầm hy vọng cho chính mình.

Anh trông ngóng cây hải đường sớm nở hoa, giống như mối tình thầm kín của anh có thể sớm đơm hoa kết trái.

Thời điểm Khương Thanh Thời mới ra nước ngoài du học, Thẩm Ngạn thường đứng ở dưới gốc cây hải đường nhìn chăm chú, anh nhìn cây, cũng tựa như xuyên qua thân cây nhìn thấy người.

Có đôi khi Trình Lan Hinh thấy vậy cũng không đành lòng, sẽ chủ động gửi tin nhắn cho Khương Thanh Thời, quan tâm tình hình hiện tại của cô, hỏi thăm dạo này cô sống như thế nào, sau đó nói cho Thẩm Ngạn biết.

Dì ấy biết thật ra Thẩm Ngạn rất muốn biết mọi hoạt động và tình huống cuộc sống của Khương Thanh Thời, nhưng anh sợ bại lộ quá nhiều sẽ bị cô phát hiện, dọa cô sợ bỏ chạy, cho nên không dám hỏi nhiều.

……

Nghe xong, trong đầu Khương Thanh Thời xuất hiện một đoạn đối thoại.

Thời điểm đó, cô chỉ cảm thấy câu trả lời của Thẩm Ngạn về chuyện khi nào cây hải đường nở hoa có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ nhớ lại, cô mới hiểu được ý của anh lúc đó là gì.

—— Anh nói cây hải đường phải mất ba bốn năm mới có thể nở hoa, có cây cần năm sáu năm, cũng có cây sẽ lâu hơn.

Thật ra câu nói lúc đó càng giống như đang nói về khoảng thời gian cần thiết để hạt giống tình cảm của hai người nẩy mầm rồi đơm hoa hơn.

Nói xong, dì Trình chú ý đến trạng thái im lặng của Khương Thanh Thời, hốt hoảng hỏi: “Thanh Thời, có phải dì Trình nói sai gì rồi không? Cháu ——”

“Không có.” Khương Thanh Thời nhanh chóng vỗ vỗ mu bàn tay của dì ấy, nhẹ giọng nói: “Dì Trình, cháu rất cảm kích vì dì đã nói cho cháu biết chuyện này.”

Cô dừng lại giây lát rồi nói: “Dì biết không, từ trước đến nay Thẩm Ngạn luôn làm nhiều nói ít, có đôi khi cháu rất dễ hiểu lầm tình cảm anh ấy dành cho cháu.”

Trình Lan Hinh gật đầu hiểu ý: “Cậu ấy luôn là như vậy.”

Nói đến đây, dì ấy tò mò hỏi: “Vậy có phải cháu cũng chưa biết đến chiếc hộp của cậu ấy không?”

“?”

Khương Thanh Thời chớp mắt: “Hộp gì?”

Trình Lan Hinh: “…”

Chú ý đến vẻ mặt của Trình Lan Hinh, Khương Thanh Thời vội vàng nắm lấy cánh tay của dì ấy: “Dì Trình, dì nói cho cháu biết đi, cháu nhất định sẽ không nói là do dì nói đâu.”

Trình Lan Hình dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ: “Dì cũng chỉ vô tình phát hiện ra khi đang dọn dẹp đồ đạc ở trong nhà thôi….” Dì ấy nhìn Khương Thanh Thời, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngạn rất quý trọng cái hộp kia, bình thường không cho ai chạm vào.”

Khương Thanh Thời hiểu ý của Trình Lan Hinh: “Cháu biết rồi dì Trình, cháu sẽ không tò mò bí mật của anh ấy nếu không có sự đồng ý của anh ấy.”

Cô nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Cháu sẽ khiến anh ấy chủ động để cháu xem.”

Trình Lan Hinh bị sự tự tin của cô thuyết phục, liên tục nói: “Được được được.”

Dì ấy mỉm cười phụ họa: “Vậy để Tiểu Ngạn đi công tác về rồi đưa cho cháu xem.”

“Vâng.”

Nói chuyện trong sân một lúc, Trình Lan Hinh đi dọn dẹp nhà cửa.

Khương Thanh Thời tưới nước cho những cây khác trong sân xong rồi mới trở lại phòng khách. Quay lại phòng khách, cô sải bước lên lầu, thong thả đi về phía phòng làm việc.

Nếu đã là thứ Thẩm Ngạn quý trọng, vậy thì chắc chắn anh sẽ để trong phòng làm việc.

Khương Thanh Thời đi một vòng phòng làm việc rồi phát hện ra quả thật phía trên tủ sách có một chiếc hộp gỗ hình vuông, phía trên thậm chí còn có ổ khóa.

Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên nhìn, hơi nhướng mày, sao trước đây cô lại không phát hiện trong phòng làm việc có một chiếc hộp gỗ đáng ngờ như vậy nhỉ?

Nhìn một lúc, Khương Thanh Thời lấy điện thoại di động ra chụp ảnh gửi cho Thẩm Ngạn, trực tiếp hỏi anh: [Đây là cái gì?]

Có lẽ Thẩm Ngạn đang bận, phải hơn nửa tiếng sau mới trả lời cô: [Sao em lại vào phòng làm việc?]

Khương Thanh Thời: [Mời anh trực tiếp trả lời câu hỏi của em.]

Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Ngạn liền gọi điện thoại cho cô.

Khương Thanh Thời chậm rãi nhấc máy: “Tổng giám đốc Thẩm, xong việc rồi à?”

Thẩm Ngạn cười nói: “Dì Trình nói với em sao?”

Khương Thanh Thời khựng lại, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Không hề, em vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy chiếc hộp này có hơi kỳ lạ nên muốn hỏi anh thử thôi.”

Cô cố ý nói: “Sao vậy, trong chiếc hộp này cất giấu bí mật gì không thể nói cho em biết à?”

Thẩm Ngạn không vạch trần lời nói dối vụng về của cô, anh rũ mắt xuống, nhếch môi nói: “Không phải.” Dừng lại giây lát, anh nói: “Tối nay anh về nhà rồi nói cho em biết nhé?”

Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Không phải ngày mai anh mới có thể về sao?”

Thẩm Ngạn: “Công việc kết thúc sớm, tối nay anh sẽ về.”

Khương Thanh Thời: “Vậy em tới đón anh.”

“Được.”



Chín giờ tối, Khương Thanh Thời đón được Thẩm Ngạn ở sân bay.

Sau khi lên xe, cô quay sang nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế lái: “Tổng giám đốc Thẩm, về nhà luôn sao?”

Thẩm Ngạn khẽ cười: “Về nhà.”

Anh nhìn Khương Thanh Thời bằng ánh mắt sâu thẳm, thẳng thắn nói: “Nếu không về nhà, anh lo vợ anh sẽ sốt ruột.”

Khương Thanh Thời lườm anh: “Ai sốt ruột chứ?”

Thẩm Ngạn: “Anh.”

Khương Thanh Thời khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Em chỉ có chút tò mò thôi.”

Đương nhiên Thẩm Ngạn hiểu ý của cô, anh mỉm cười thấu hiểu, vừa lái xe về nhà vừa hỏi: “Em cảm thấy bên trong sẽ có cái gì?”

Buổi chiều Khương Thanh Thời đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có liên quan đến em đúng không?”

Nếu như không có liên quan đến cô, Thẩm Ngạn sẽ không ngại ngùng như vậy.

Thẩm Ngạn gật đầu.

Khương Thanh Thời: “Ảnh của em?” Cô chỉ ra, “Trước đây anh đã lén chụp ảnh của em?”

Thẩm Ngạn hơi khựng lại, hỏi cô: “Nếu như trước đây anh lén lút chụp ảnh của em, vậy em có tức giận không?”

“Sẽ không….” Khương Thanh Thời nói: “Chụp ảnh bình thường thì sẽ không, nhưng nếu như bức ảnh quá xấu hoặc quá dung tục gì đó, thì em sẽ tức giận.”

Thẩm Ngạn dở khóc dở cười: “Anh vẫn chưa bi3n thái như thế.”

Khương Thanh Thời: “Em biết.”

Hai người nói chuyện cười đùa, không lâu sau thì về đến nhà.

Về đến nhà, Khương Thanh Thời theo sát phía sau Thẩm Ngạn từng chút, vào phòng bếp uống nước cùng anh, sau đó theo anh lên lầu, vào phòng làm việc.

Thẩm Ngạn biết cô sốt ruột nên cũng không trì hoãn xoắn xuýt quá nhiều, lấy chiếc hộp trên tủ sách xuống, tìm chìa khóa trong ngăn kéo cạnh bàn làm việc, mở ổ khóa ra.

Sau khi mở ra, anh quay sang hỏi Khương Thanh Thời: “Em chắc chắn muốn xem?”

Nếu như không biết, có lẽ Khương Thanh Thời sẽ không muốn xem, nhưng cô đã biết thứ cất giấu bên trong có liên quan đến mình, với sự tò mò của cô, cô không có khả năng nhịn được mà không xem.

Cô gật đầu: “Chắc chắn.” Nói xong, cô lại bổ sung, “Nếu anh cảm thấy anh sẽ mất tự nhiên hoặc không thoải mái khi để em xem, vậy thì em sẽ không xem.”

Thẩm Ngạn lắc đầu: “Không đâu.”

Anh trầm ngầm vài giây rồi dịu giọng nói: “Anh chỉ hy vọng sau khi em xem xong sẽ không cảm thấy áy náy, hoặc không vui.”

Khương Thanh Thời giật mình, cô còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Ngạn đã mở hộp ra.

Anh lùi sang một bên, Khương Thanh Thời hơi khựng lại giây lát rồi nhấc chân bước về phía trước. Cô cúi đầu nhìn vào bên trong hộp, với tay lấy thứ bên trong ra. Trên cùng là giấy đăng ký kết hôn của cô và Thẩm Ngạn, phía dưới là vé máy bay khứ hồi đến Paris của Thẩm Ngạn khi cô ra nước ngoài được một năm, trong đó có hai lần cô biết, cũng có vài lần cô không hề biết.

Nhìn thấy ngày tháng trên một trong những tấm vé đó, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh….. ngày sinh nhật đó, không phải anh nói đã đón sinh nhật một mình sao?”

Vậy tại sao anh lại ở Paris?

Thẩm Ngạn: “Anh đến thăm em.”

Đêm hôm đó, anh đứng ở cách đó không xa quan sát Khương Thanh Thời, đi theo phía sau cô, nhìn cô đi vào căn hộ trở về nhà.

Vì vậy, cũng không thể coi là anh đón sinh nhật một mình, mà đang ở bên cô.

Tuy rằng cô không hề biết điều đó.

Nghe vậy, hốc mắt Khương Thanh Thời trở nên ươn ướt: “Anh——”

“Thanh Thời.” Thẩm Ngạn khẽ thở dài: “Em còn nhớ trước khi mở hộp ra anh đã nói gì với em không?”

Khương Thanh Thời mím môi, cố gắng kìm nước mắt: “Em không muốn rơi nước mắt.”

Cô hít một hơi, nuốt nước mắt trở về: “Đây là phản ứng s1nh lý của cơ thể.”

“…”

Cô tiếp tục lật xem phía dưới, có một tấm ảnh của cô được anh bí mật chụp ở Paris, còn có những tấm vé máy bay anh bay từ New York về Bắc Thành hàng năm vào dịp sinh nhật của cô, cùng với ảnh chụp trong lễ tốt nghiệp của cô, ảnh chụp chung của cô và Mạnh Tấn trong buổi biểu diễn ở trường cấp ba, đương nhiên Mạnh Tấn trong tấm ảnh đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại ảnh của cô.

Xuống phía dưới nữa, thậm chí còn có bảng điểm của cô.

Phía dưới cùng là mảnh giấy ghi lại tình cảm của anh, bắt đầu từ khi thu thập những thứ này —— “ Tôi chắc chắn bản thân đã thích một cô gái, tên của cô ấy là Khương Thanh Thời.”

Đọc truyện chữ Full