DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Thần Đào Hoa
Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao?

“Anh trai, chắc không phải anh đang nói chính anh đấy chứ?”. 

 Cuối cùng, một cô gái trang điểm quyến rũ không nhịn được nữa, đi tới trước bàn Lưu Phong, lấy điện thoại ra: “Hay là chúng ta kết bạn Zalo nhé?”. 

 Vẻ đẹp trai ngời ngời của mình đã không thể che giấu được nữa sao? 

 Lưu Phong thầm nghĩ. 

 Nhưng nhìn toàn thân cô gái quyến rũ tỏa ra sự d@m đãng mau đến chơi tôi đi, Lưu Phong vẫn hất mái tóc ngắn. 

 “Thực ra tôi đang nói về bạn tôi”. 

 Lưu Phong mặt không đỏ tim không đập, lắc đầu từ chối: “Thế nên khỏi kết bạn Zalo đi”. 

 Ăn không nói có. 

 Khéo léo tránh làm tổn thương. 

 “Oa, không hổ là người quen biết Tử Thần, quả nhiên lợi hại”. 

 Diệp Phùng Xuân thấy Lưu Phong khí phách như vậy, còn từ chối việc chủ động làm quen của các cô gái, lập tức sinh lòng khâm phục. 

 Sau khi biết Lưu Phong quen biết Tử Thần, Diệp Phùng Xuân nhìn anh càng ngày càng thấy thuận mắt. 

 Chắc đây chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi. 

 “Xì, không kết bạn thì thôi, giả bộ cái gì chứ? Lại còn bạn anh, tôi thấy anh chém gió thì có!”, cô gái quyến rũ kia lập tức trở mặt. 

 Vãi! 

 Ăn không được liền đạp đổ sao? 

 Lưu Phong từng gặp nhiều loại người như vậy, liền nở nụ cười chế giễu: “Tôi chém gió hay không không quan trọng, điều quan trọng là ngày nào cô cũng bị ít nhất bảy người đàn ông chơi, tần suất này cho dù là trâu cũng không chịu nổi!”. 

 “Chậc chậc, nếu tôi đoán không nhầm thì cô bán hoa đúng không?”. 

 “Anh… anh nói hươu nói vượn!”, cô gái quyến rũ ngoạc miệng chửi bới: “Có tin tôi kiện anh tội vu khống không?”. 

 “Vu khống?”, Lưu Phong đánh giá cô gái: “Ồ, thật ngại quá, tôi nói nhầm rồi, cho dù là voi cũng không chịu nổi”. 

 “A a a, tôi phải giết anh!”. 

 Cô gái giương nanh múa vuốt nhào về phía Lưu Phong. 

 “Làm cái gì thế hả?”, Diệp Phùng Xuân đập thẻ cảnh sát xuống bàn: “Sao? Muốn vào uống trà không?”. 

 Vừa nhìn thấy thẻ cảnh sát, cô gái liền sợ hãi xoay người chạy mất. 

 Diệp Phùng Xuân lập tức tỏ vẻ đắc ý: “Thế nào? Tôi cũng không tệ đấy chứ?”. 

 Lưu Phong lặng lẽ gật đầu: “Ừm, cô gái kia bán cái đó, anh mất một cơ hội lập công rồi”. 

 “???”. 

 Diệp Phùng Xuân nhìn chằm chằm Lưu Phong với ánh mắt khó tin: “Ý anh là cô ta làm cái kia?”. 

 Lưu Phong gật đầu. 

 “Sao anh biết?”. 

 “Ngửi ra được”. 

 “Ngửi ra được?”. 

 Diệp Phùng Xuân trợn tròn mắt: “Có phải anh nói điêu không? Anh Phong, anh tưởng mũi anh là mũi chó sao?”. 

 Khóc miệng Lưu Phong giật giật. 

 Diệp Phùng Xuân có thể lớn được chừng này quả thực không dễ dàng gì. 

 Câu nào cũng khiến người ta nghẹn chết. 

 Nếu không nể mặt anh sùng bái tôi thì bổn Tử Thần đã vả cho anh một cái nảy đom đóm mắt rồi. 

 Lưu Phong lạnh lùng đáp: “Dịch cơ thể trên người mỗi người đều có mùi khác nhau, trên người cô gái kia có ít nhất dịch cơ thể của bảy người đàn ông khác nhau”. 

 “Sao? Không phục à? Không phục thì bây giờ anh bắt cô ta lại đi, không chừng có thể dụ được Hắc Hùng”. 

 “Sao anh không nói sớm?”. 

 Diệp Phùng Xuân lập tức tỉnh táo, xông thẳng ra ngoài. 

 “Này, chẳng phải anh mời tôi ăn cơm sao? Còn chưa trả tiền mỳ mà?”, Lưu Phong kêu lên. 

 Nhưng đã không thấy bóng dáng Diệp Phùng Xuân đâu nữa. 

 Mẹ kiếp, làm bộ làm tịch một hồi, cuối cùng vẫn là mình trả tiền? 

 Lưu Phong cạn lời. 

 Nhưng cũng may một bát mỳ ở đây cũng không được coi là đắt. 

 Lưu Phong thở dài, trả tiền mỳ. 

 Lên đường hồi phủ. 

 Nhưng vừa ra khỏi quán mỳ không lâu đã thấy Diệp Phùng Xuân túm cô gái kia quay lại. 

 “Anh Phong, tôi phục anh thật đấy, có thu hoạch bất ngờ, đúng là có thu hoạch bất ngờ!”. 

 Vẻ mặt Diệp Phùng Xuân vô cùng kích động, gần như muốn quỳ xuống vái lạy: “Cô gái này đúng là làm nghề kia thật, hơn nữa vừa nãy tôi hỏi cô ta, có một lần cũng suýt nữa bị người ta đánh ngất bắt đi”. 

 “Cũng may vào lúc quan trọng lấy ra cái còn to hơn của đàn ông, khiến người đàn ông kia sợ quá chạy mất mới may mắn thoát được một kiếp”. 

 “Oẹ…”, Lưu Phong suýt nữa thì nôn mửa. 

 Anh kỳ quái đánh giá cô gái kia. 

 Mẹ kiếp, đây là một… người đàn ông quyến rũ? 

 Tam quan của tôi! 

 “Lưu Phong, chuyện giữa anh và Đan Quỳnh tôi đồng ý rồi, nghi phạm này có manh mối, tôi đưa về thẩm vấn đã”. 

 Diệp Phùng Xuân kéo người đàn ông quyến rũ kia về đồn cảnh sát. 

 Lưu Phong bất lực chửi thề. 

 Nghĩ đến hơn bảy loại mùi kỳ quái kia… 

 “Oẹ…” 

 … 

 Trung tâm môi giới hôn nhân Hồng Lãng Mạn. 

 Diệp Đan Quỳnh đặt chiếc balo chứa một triệu tệ tiền mặt xuống trước mặt Tô Đát Kỷ. 

 Tô Đát Kỷ tỏ vẻ kỳ quái, nhưng khi mở balo ra, nhìn thấy những tờ tiền đỏ chót trong đó, hai mắt cô ấy lập tức sáng lên: “Em dâu, không ngờ cậu lại tự mang tiền đến đây”. 

 Diệp Đan Quỳnh nhìn dáng vẻ giữ của của Tô Đát Kỷ, lại ném hợp đồng hôn nhân xuống trước mặt cô ấy. 

 Tô Đát Kỷ mở ra xem, nhưng không tỏ vẻ vui mừng, mà nhíu mày nhìn Diệp Đan Quỳnh: “Ý cậu là sao?”. 

 “Tô Đát Kỷ, chúng ta là bạn thân, nếu mình kết hôn với Lưu Phong thì sẽ thân càng thêm thân. Sau này mình định giúp chồng dạy con, không được sao?”, Diệp Đan Quỳnh nói với vẻ nghiêm túc. 

 Tô Đát Kỷ giơ tay nhéo cánh tay Diệp Đan Quỳnh một cái, khiến cô đau đến mức hét lên, hất tay của Tô Đát Kỷ ra: “Cậu làm gì vậy?”. 

 “Đau không?”. 

 “Nói thừa, cậu tự véo mình xem có đau không”. 

 “Đau là đúng rồi”, Tô Đát Kỷ giơ tay xoa đầu Diệp Đan Quỳnh: “Nếu đau thì chứng tỏ đây không phải là nằm mơ”. 

 “Nhưng sao mình có thể không hiểu cậu chứ? Ha ha, Đan Quỳnh, cậu là người cuồng công việc, cậu sẽ giao công ty ra sao? Lẽ nào cậu sốt cao quá ngu người luôn rồi?”. 

 “Cậu mới bị sốt cao ngu người ấy”, Diệp Đan Quỳnh lại hất tay của Tô Đát Kỷ ra. 

 Cô phát hiện muốn lừa Tô Đát Kỷ không phải là chuyện dễ. 

 “Thực ra, nếu mình nói mình với Lưu Phong là vừa gặp đã yêu thì sao?”, Diệp Đan Quỳnh đỏ mặt, cảm giác như đang rất ngượng ngùng. 

 Nhưng Tô Đát Kỷ vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. 

 “Diệp Đan Quỳnh, có phải cậu đang có ý đồ gì không?”, nếu Diệp Đan Quỳnh không tỏ vẻ tích cực như vậy thì Tô Đát Kỷ tuyệt đối sẽ không làm mối với Lưu Phong, nhưng lợi ích dâng tới cửa lúc này lại khiến Tô Đát Kỷ có chút ngập ngừng. 

 “Trời ạ, cậu là bạn thân của mình, mình có thể hại cậu sao?”. 

 Diệp Đan Quỳnh cầm tay Tô Đát Kỷ làm nũng: “Sau này, chúng ta thân càng thêm thân, cậu lại càng là chị gái tốt của mình, thật tốt biết bao”. 

 “Đúng rồi, để chúc mừng mình trở thành em dâu của cậu, tối nay mình sẽ không về nữa mà ngủ lại đây, mình đi tắm trước đây”. 

 Diệp Đan Quỳnh cũng không khách sáo, đi thẳng lên tầng trên. 

 Tô Đát Kỷ ngây người nhìn hợp đồng hôn nhân. 

 Tính đi tính lại, hình như bản thân mình cũng không bị thiệt thì phải. 

 “Lẽ nào thằng nhãi Lưu Phong kia thực sự lợi hại như vậy sao?”, trong lòng Tô Đát Kỷ tỏ vẻ nghi hoặc. 

 Nhưng cô ấy không để ý bên ngoài có mấy người lén la lén lút. 

 Dẫn đầu là Đao “sẹo” từng bị Lưu Phong dạy cho một bài học. 

 “Anh Đao, Diệp Đan Quỳnh đang ở trong trung tâm môi giới hôn nhân này”, tên đàn em nói. 

 Đao “sẹo” hỏi: “Cậu biết Diệp Đan Quỳnh sao?”. 

 “Đương nhiên”, tên đàn em vô cùng tự tin: “Diệp Đan Quỳnh rất xinh đẹp, tý nữa nhìn thấy gái xinh cứ bắt luôn đi, đảm bảo không nhầm!”. 

 Đao “sẹo” gật đầu, tỏ vẻ rất tán đồng. 

 Đúng lúc này, Tô Đát Kỷ đi ra, chuẩn bị đóng cửa. 

 Đao “sẹo” lập tức nhỏ giọng nói: “Mau, ra tay!”. 

 Mấy người xông về phía Tô Đát Kỷ. 

Đọc truyện chữ Full