DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tim Đập Cực Độ
Chương 18: Gãi đúng chỗ ngứa

“Rầm… rầm… rầm”

“Hi hi hi… Ba ơi…”

Trên trần phòng 104 bỗng nhiên vang lên tiếng trẻ con chơi bóng ở trên tầng. 

Cùng lúc đó, ma nữ Cừu Nhã Như bám lên Trần Yến nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Sau đó, mắt Trần Yến trợn trắng rồi mềm nhũn ngã xuống đất.

Một tiếng “keng” vang lên, dao phay đã rơi xuống đất. Lúc này, ba người đứng ngoài cửa không dám lại gần mới vội vàng chạy đỡ người dậy.

Lần này, rốt cuộc trọng lượng cơ thể của cô ấy mới khôi phục lại bình thường, một mình Long Ân ôm cô ấy quay lại phòng ngủ.

Ba người đứng bên cạnh giường nhìn Trần Yến còn đang hôn mê, biểu cảm đều nghiêm túc.

Qua vài phút, Long Ân phá vỡ sự im lặng: “Cô ta đi nhanh quá, mới cho chúng ta được một manh mối, cô ta có thật sự muốn tìm hung thủ hay không?”

Quan Yếm nói: “Là hai manh mối, còn tên của cô ta nữa.”

“Tính vậy thì, chờ Trần Yến tỉnh lại thì chúng ta lần theo manh mối đi điều tra.” Vệ Ung nói: “Hiện tại mọi người có ý tưởng gì thì có thể nói thử trước xem.”

Quan Yếm hồi tưởng lại cảnh tượng gặp tên béo kia lúc sáng, mới nói: “Vẫn nên tách nhau ra rồi hãy hành động, phòng 303 nhất định phải ghé qua một chuyến, một đội khác đi dò hỏi mấy khách trọ khác về cái tên Cừu Nhã Như.”

Vệ Ung gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Lần này khác với thăm hỏi ngày hôm qua, khả năng sẽ có nguy hiểm, một tổ phân một nam một nữ đi, có thể tiếp ứng lẫn nhau.”

Long Ân lập tức nói: “Nhưng tôi không muốn cùng một tổ với Trần Yến đâu, tôi không chịu được vẻ sướt mướt đó của cô ấy…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Trần Yến vang lên tiếng r3n rỉ không thoải mái, từ từ tỉnh lại.

Quan Yếm đi tới đầu giường đỡ cô ấy dậy, hỏi: “Cảm thấy sao rồi?”

Cô ấy ngẩn ngơ một hồi, mù mờ nhìn ba người: “Em bị sao vậy… Trước đó em đang xông trầm trong nhà vệ sinh mà?”

Long Ân thở dài nặng nề một hơi, xoay người đi ra phòng khách.

Vệ Ung bất đắc dĩ cười cười, nói với Quan Yếm: “Để tôi nói cho, cô ra ngoài trước đi.”

Nghe vậy, mí mắt Quan Yếm nảy lên, trực giác mách bảo hình như anh ta đã biết gì đó.  

Nhưng mà biết hay không thì có liên quan gì đâu, cô đáp lời rồi lập tức rời khỏi phòng, đi ra cửa chính.

Một lát sau, Vệ Ung và Trần Yến cùng nhau đi ra phòng ngủ.

Long Ân vừa bất ngờ vừa nghi hoặc nhìn chằm chằm Trần Yến, nói: “Không khóc nữa à?”

Mặc dù sắc mặt Trần Yến còn rất khó coi, nhưng nhìn sơ qua cũng không còn sợ hãi quá mức.  

Cô ấy hơi ngượng ngùng cúi đầu sờ mặt: “Thật lòng xin lỗi, tôi cũng không biết vì sao lần này mình nhát gan tới vậy, giống như… Có thứ gì đó ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.”

Quan Yếm càng ngượng ngùng với cô ấy hơn, ho một cái rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta hành động thôi.”

Long Ân lập tức đứng lên: “Tôi và cô cùng một tổ nhé, chúng ta lên tầng tìm tên béo kia đi.”

Quan Yếm: “Được.”

Hai mắt Trần Yến sáng như sao nhìn cô: “Chị Quan thật là lợi hại, rõ ràng biết đó là ma quỷ nhưng không sợ hãi chút nào hết! Em hâm mộ chị quá!”

Quan Yếm: “…”

Danh hiệu chết tiệt.

Hai người lập tức chạy lên tầng, vừa lên tới tầng hai, cô bảo ngừng lại, ý bảo Long Ân chờ một lát, sau đó đi tới gõ cửa phòng 204.

Người mở cửa vẫn là thằng nhóc kia.

Nó trốn sau cửa chỉ hé ra một chút, đang ôm một trái bóng rổ trong tay.

Quan Yếm hỏi nó: “Có người lớn ở trong nhà không em?”

Nó không trả lời, hai mắt chỉ nhìn về phía trước, im lặng nhìn cô chằm chằm.

Cô lại hỏi: “Lần trước em nói có một chú nửa năm rồi không bước ra cửa, có phải là chú béo béo ở phòng 303 hay không? Nếu em không trả lời, lần sau chị chỉ mua kẹo cho những người khác, không bao giờ cho em nữa.”

Tuy rằng hôm qua đã căn cứ vào miêu tả của Long Ân và Vệ Ung thì chắc hẳn là anh ta, nhưng có thể xác nhận lại thì càng tốt.  

Thằng nhóc lau miệng, bấy giờ mới lên tiếng: “Là chú béo.”

Quan Yếm giơ tay nắm cửa thì nó đóng cửa lại cái “rầm”.

Cô trở lại cầu thang: “Đi thôi.”

Lần đầu tiên Quan Yếm mới lên tầng ba, hai người đi thẳng tới trước cửa phòng 303, Long Ân nhìn cô, hít sâu một hơi rồi mới giơ tay gõ cửa.

Sau hai tiếng gõ cửa, cửa phòng 301 cách vách mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt.

Quan Yếm nhìn theo âm thanh thì chỉ thấy trong cửa phòng đen tuyền có một cái đầu tóc hoa râm ló ra.

Cơ thể đối phương giấu kín trong bóng tối, cả khuôn mặt ló ra trong khe hở giống như dán một lớp da giả, nhưng đôi mắt trong ánh sáng tối tăm sáng ngời, tựa như mắt mèo.

Quan Yếm và đôi mắt đó nhìn nhau, sau đó thấy đối phương lùi về sau cánh cửa, im lặng đóng cửa không một tiếng động.

Long Ân thấp giọng nói: “Cái bà lão kia rất đáng sợ, tôi cảm giác bà ta mới giống quỷ nhất.”

Anh ta còn chưa dứt lời, cửa phòng trước mặt rốt cuộc cũng mở ra.

Long Ân đã chuẩn bị từ lâu, nhanh chóng nín thở lùi về sau một mạch.

Nhưng Quan Yếm quên mất chuyện này, vì thế một mùi hôi thối tanh tưởi ập vào mặt cô làm đầu óc “đùng” một tiếng, trống rỗng.

Trong nháy mắt, giống như cô đang đặt mình vào đống rác của cả thế giới, mùi hôi thối từ đồ vật xung quanh tỏa ra giống mùi nước biển bao phủ cô, cô choáng váng mặt mày, ghê tởm không thôi.

Quan Yếm không nhịn được nôn khan, vội che mũi lùi về sau, vài giây sau mới cảm giác mình còn sống. 

Cùng lúc đó, Long Ân cũng nhanh chóng kéo tay áo che kín mũi, nhìn tên béo đang không vui, nói: “Xin chào, chúng tôi có chút việc muốn hỏi anh, không biết…”

“Không rảnh.”

Tên béo cắt ngang lời anh ta nói, hất cánh tay lên, khép cánh cửa nặng nề lại.

Một lát sau, mùi hôi thối trong hành lang mới tản đi, Quan Yếm cố nén cảm giác sục sôi trong dạ dày, hạ giọng nói: “Thôi thì chúng ta xuống tay từ đồ yêu thích của anh ta trước? Anh ta là một tên béo, thế thì đưa đồ ăn cho anh ta được không?”

Ngay lúc đó, Vệ Ung và Trần Yến cũng đã tới trước cửa phòng 101 của chủ nhà.

Cửa phòng của chủ nhà luôn luôn khép hờ, Vệ Ung giơ tay gõ một cái thì nó đã bị đẩy ra.

Xuyên qua khe hở rộng bằng một bàn tay, hai người nhìn thấy bên trong phòng khách vẫn tối đen như cũ, chỉ có một cái TV nhỏ lập lòe chói mắt, nếu nghe kĩ thì phát hiện nó đang phát ra tiếng “xì xì”, có lẽ bị hỏng từ lâu rồi. 

Ánh sáng trên màn hình chiếu lên cái ghế sofa ở đối diện, ánh sáng đó nhấp nháy không ngừng. Qua khóe mắt, Vệ Ung nhìn thấy trên sofa hình như có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi đó. 

Nhìn từ khe cửa vào thì chỉ thấy được nửa đầu của đối phương.

Anh ta lại giơ tay tăng thêm lực gõ cửa phòng, cửa phòng bị đẩy ra thêm chút ít, nhưng người kia không hề cử động. 

Chuyện này tạo cảm giác như phim kinh dị thật sự.

Vệ Ung định đưa tay đẩy cửa đi vào kiểm tra, nhưng anh ta vừa đi được nửa bước thì bỗng nhiên có một gương mặt lạnh lẽo, âm u xuất hiện trước mặt trong im lặng, chặn tầm nhìn của anh ta. 

Trần Yến đứng phía sau còn chưa kịp thấy rõ là ai, sợ đến nỗi phát ra một tiếng la nhỏ. 

Vệ Ung đẩy mắt kính lộ ra vẻ nhã nhặn, bình tĩnh cười: “Chào chủ nhà, chúng tôi có việc muốn tìm ông.”

Đối phương không nói gì, đi thẳng ra ngoài, Vệ Ung trước mặt thấy ông ta đi ra thì lùi lại theo từng bước chân, cho đến khi hai người đã đi ra ngoài hành lang. 

Sau đó, chủ nhà nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẫn dùng giọng điệu chậm như con lười: “Có — chuyện — gì — đấy —”

“Cũng không có gì đâu, chỉ muốn hỏi một việc về khách trọ từng ở tại căn phòng của chúng tôi hồi trước, cô ấy tên là… Cừu Nhã Như.”

Ba chữ cuối cùng, Vệ Ung nói chậm từng câu từng chữ.

Ngay lúc đó, ánh mắt anh ta nhìn mặt chủ nhà chăm chú, không bỏ qua bất cứ thay đổi nhỏ nào. 

Vì thế anh ta nhìn thấy rất rõ ràng, lúc anh ta thốt ra cái tên kia, cơ mặt chủ nhà giật giật vài cái vô cùng mất tự nhiên.

Không chờ đối phương nói chuyện, anh ta tiếp tục hỏi: “Xin hỏi cô Cừu Nhã Như chết từ khi nào, nguyên nhân cái chết là gì?”

Chủ nhà nhìn anh ta chằm chằm một lúc, nói chậm rãi: “Cô ta chưa chết, chỉ dọn đi thôi, anh đừng có nói bậy bạ làm ảnh hưởng việc làm ăn của chung cư của tôi, tôi bắt anh bồi thường bây giờ.”

Vệ Ung nghe vậy, cười nhẹ nhàng: “Cho nên theo như ông nói, ông đã biết  Cừu Nhã Như chết từ lâu, nhưng vì không ảnh hưởng đến việc cho thuê của chung cư nên ông đã giấu chuyện này sao? Thế vậy, ông đã xử lý thi thể ra sao? Hay là… chính tay ông đã giết người!”

Anh ta vừa cất giọng lên, khóe mắt chủ nhà lập tức nhíu lại, sau đó phẫn nộ nói: “Anh đừng có nói bậy nói bạ làm oan uổng người khác! Tôi không giết cô ta!”

Bởi vì vô cùng tức giận nên tốc độ nói của ông ta nhanh hơn rất nhiều. 

Vệ Ung vẫn bình tĩnh, tươi cười ấm áp như ban đầu: “Nói vậy, ông thừa nhận là do ông xử lý thi thể. Thế thì mong ông nói cho tôi biết, lúc ông phát hiện thi thể thì cô ấy chết ra sao?”

Chủ nhà trợn mắt nhìn anh ta đầy hung ác, xoay người đẩy cửa nhanh chóng đi vào, đóng mạnh cửa vang lên một tiếng “rầm”.

Vệ Ung cụp mắt, chậm rãi sửa lại tay áo, quay đầu nói với Trần Yến: “Tôi đoán rằng ông ta sẽ không nói gì đâu, đi tìm mấy hộ gia đình khác trước đã.”

Lúc Quan Yếm và Long Ân đi xuống tầng mua đồ thì đúng lúc chạm mặt với hai người họ đi lên. 

Hai bên chỉ chào hỏi, không nói gì thêm.

Mười phút sau, trên tay Quan Yếm và Long Ân xách đầy các loại đồ ăn, đeo khẩu trang xịt nước hoa mấy lần, đi tới trước cửa phòng 303 lần nữa. 

Long Ân đặt đồ xuống đất, gõ mạnh lên cửa.

Tên béo nấp sau khe cửa cau mày, nói: “Mấy người cứ tới đây mãi? Rốt cuộc muốn làm gì!”

Quan Yếm cố gắng giơ mấy chiếc túi siêu lớn trong tay lên: “Chúng tôi chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm, cố tình mua rất nhiều đồ ăn ngon tặng cho anh, anh đừng hung dữ như thế.”

Tên béo nhìn lướt qua đồ trong tay cô, mắt nhìn xuống đống đồ ăn đặt đầy dưới đất, nhăn mày lại. 

Hai con mắt to như hạt đậu như chuẩn bị phóng lửa, hung tợn nhìn hai người chằm chằm, nói: “Có ý gì đây? Hai người coi ông đây là heo à?! Tao đã béo vậy rồi mà mấy người còn mang nhiều đồ ăn tới đây là muốn hại chết tao sao?!”

Một âm thanh lớn vang lên, cửa phòng đẩy ra một cơn gió lạnh đánh lên trước mặt hai người.

Hai người liếc nhau, hơi bất ngờ.

Không nghĩ tới chuyện có vẻ là “Gãi đúng chỗ ngứa” nhưng thật ra là sai lầm, mà hơn nữa còn rất sai lầm.  

Long Ân cau mày nói: “Xem ra không thể làm được gì rồi, cái tên quỷ béo này thật khó giải quyết!”

Quỷ béo…

Bỗng nhiên Quan Yếm nhớ tới một việc.

Ánh mắt cô sáng ngời, ném tất cả đồ trong tay xuống đất, giơ tay gõ cửa lần nữa. 

Sau khi tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang kên, tên béo như sắp nổi giận đùng đùng mở cửa ra. 

Anh ta chuẩn bị chửi ầm lên, Quan Yếm giành trước một bước mở miệng.

Cô nói: “Thôi thì để chúng tôi giúp anh quét dọn phòng được không?”

Còn chưa dứt lời, vậy mà ánh mắt đối phương như sắp phun trào giận dữ lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Tên béo biểu diễn tiết mục thay đổi vẻ mặt, trong nháy mắt cười đến nỗi mỡ trên mặt cũng run lên, nghiêng người mở rộng cửa ra: “Được chứ, vô cùng cảm ơn hai người! Mời vào!”

Long Ân sửng sốt, đuổi theo Quan Yếm vào cửa, hạ giọng hỏi: “Làm sao cô biết được…”

Quan Yếm chỉ xuống tầng dưới: “Hôm qua tôi không để trong lòng, bây giờ mới ra lời nói của thằng nhóc đó, trong tòa nhà này có rất nhiều quỷ, bao gồm quỷ lười, quỷ nghèo, quỷ nhát gan, quỷ háo sắc, quỷ hẹp hòi. Tôi chỉ muốn thử xem, ai ngờ rằng không uổng phí mấy viên kẹo cho nó hôm qua.”

Mùi hôi thối trong phòng tên béo xông ngất mũi, rất rõ ràng, anh ta chính là “quỷ lười” trong miệng thằng nhóc.

Yêu cầu của quỷ lười không phải là đồ ăn, mà cần người hỗ trợ quét dọn căn phòng hôi thối.

Hết chương 18

Đọc truyện chữ Full