DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tim Đập Cực Độ
Chương 34: Tôi thích cô

Quan Yếm không khỏi hơi kinh ngạc, Thích Vọng Uyên đã làm gì để phá hoại cái lớp ưu tú đó vậy?

Ngay sau đó, tiếng bước chân “bịch bịch bịch” dồn dập vang lên từ phía cầu thang bên kia, hình như là có giáo viên đi tới lớp 2/3. 

Rất nhanh, âm thanh hỗn loạn nhanh chóng biến mất, cả tòa dạy học lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.

Sự ngờ vực của Quan Yếm vẫn ở đó cho tới khi giờ ngủ trưa kết thúc.

Tiếng chuông vang lên, cô rời khỏi chỗ ngồi đi tìm Thích Vọng Uyên: “Anh đã làm gì đấy? Này, Ngưu huynh đệ!”

Thích Vọng Uyên ý bảo cô kề sát vào.

Cô dựa sát vào, anh liền giữ chặt ống tay áo cô, ngón tay chà lên đó vài cái,  đồng thời vẻ mặt không biểu cảm nói: “Bắt một vài con gián, chuột và sâu lông giấu trong bàn học của họ đấy.”

Quan Yếm túm chặt tay anh, rồi lại vội vàng buông ra, ghét bỏ lùi lại vài bước: “Anh muốn đánh nhau đấy à!”

Đuôi lông mày anh nhếch lên: “Thật ra tôi rửa tay rồi.”

Quan Yếm: “Anh thật sự cảm thấy vui vẻ vì hành vi trẻ con như vậy sao?”

Trái lại, Thích Vọng Uyên sững sờ, trong mắt hiện lên một vẻ nghi ngờ: “Hình như cũng hơi hơi.”

“Được thôi, anh vui là được.”

Quan Yếm không tạo một thế tấn công mạnh mẽ vào cả lớp giống như anh, nhưng lúc họ đi ra khỏi phòng học thì thấy ba đứa trẻ bị phạt đứng ngoài cửa lớp khác. 

Trong đó có hai bạn nữ học cùng lớp còn bạn nam là lớp khác. 

Như vậy, xấp xỉ khoảng một buổi trưa diệt trừ được ba đối thủ cạnh tranh.

Sau khi phá vỡ quy tắc, dường như mọi thứ đều trở nên thoải mái dễ dàng hơn không ít.

Chiều tan học, hai người cắt bớt giờ cơm, ở lại tòa dạy học tiếp tục thực hiện kế hoạch phá hoại quy mô lớn.

Bọn họ lấy sách bài tập của từng người, dùng các loại bút vẽ loạn xạ trên đó, rồi xé xuống vò lại thành cục giấy vụn.

Trong quá trình này, bọn học sinh trực nhật ở lại tòa dạy học để dọn dẹp phòng học sạch sẽ cũng lần lượt rời khỏi đó. 

Một lát nữa trôi qua, sau giờ cơm chiều sẽ có một giáo viên chuyên môn đến kiểm tra tình hình từng lớp học để chấm điểm.

Thừa dịp học sinh trực nhật rời đi, giáo viên kiểm tra đã sắp tới, Quan Yếm và Thích Vọng Uyên phân nhau hành động.

Bọn họ mang theo những cục giấy vụn, từ tầng bốn đi xuống, ném giấy vào thùng rác ở cuối mỗi lớp học. 

Trong bộ quy tắc có một cái là “Không được ném rác linh tinh”, nhưng không nói là không được ném vào thùng rác.

Nhưng mọi người đều biết, học sinh trực nhật quét dọn phòng học không chỉ có cần quét dọn mặt đất sạch sẽ mà còn bao gồm việc đổ tất cả rác thải.

Bọn họ giống như hai tên bại hoại làm việc ác, âm thầm làm chuyện xấu.

Đáng tiếc không đủ thời gian, khi bọn họ đi tới nhà vệ sinh tầng hai thì giáo viên kiểm tra đã lên tới. 

Đã qua giờ cơm chiều, cửa sổ nhà ăn đã đóng cửa, hai người không thể ăn cơm, lần lượt quay về ký túc xá.

Mãi cho tới khi bước vào phòng 302, Quan Yếm mới đối mặt với Mã Hiểu.

Đối phương trầm lắng ngồi ở mép giường nghiên cứu quy tắc, nghe thấy có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên.

Quan Yếm cảm thấy cô nàng này hờn dỗi tới nỗi không thể hiểu được, dù sao giữa ba người các cô không có quan hệ gì, cả về loại tình huống tối hôm qua nữa, đã không thể xác định người ngoài cửa thì có ai dám mạo hiểm mở cửa đi cứu người?

Chỉ là cô ta có tức giận hay không thì Quan Yếm và Đường Thu cũng không thật sự để trong lòng.

Đường Thu không biết tìm đâu ra một cục đá phẳng, ngồi xổm trong nhà vệ sinh mài dao, tiếng lưỡi dao ma sát xẹt xẹt làm người ta nghe mà ê răng.  

Cô ấy nghe thấy Quan Yếm về, thò đầu từ cửa ra, vẫn là vẻ lạnh lùng vô tình như cũ: “Tôi giúp cô lấy cơm rồi, ăn nhanh rồi rửa hộp cơm đi.”

Quan Yếm cảm động vô bờ bến: “Thật sự rất cảm ơn cô, tôi đói đến nỗi bụng kêu rột rột rồi.”

Ai có thể từ chối một chị gái vừa dễ mến vừa đẹp gái mà vừa ngầu như thế!

Cô cơm nước xong đi tới nhà vệ sinh lấy nước rửa hộp cơm, Đường Thu nghiêng người tránh ra, mắt cụp xuống, đầu ngón tay thử lưỡi dao, sau đó vừa ý cất vào, ngẩng đầu từ trong gương nhìn vào mắt Quan Yếm: “Có vẻ cách hai người làm rất hiệu quả.”

Quan Yếm gật đầu: “Quy tắc trong trường học quá nhiều, nó là một hạn chế đối với chúng ta mà cũng là cách để hoàn thành nhiệm vụ.”

Cô ấy im lặng một lát, nói: “Tôi và anh trai sẽ không tham gia, cách chúng tôi làm nhiệm vụ là cố gắng cẩn thận, xin lỗi nhé.”

Quan Yếm cụp mi, từ trong gương nhìn lại: “Tuy rằng chúng ta đều là người cầu sinh, nhưng chưa từng có quy định nào là người cầu sinh cần hợp tác. Chỉ cần không ngáng chân nhau là đã cảm ơn trời đất rồi.”

Đường Thu nở nụ cười hiếm thấy, đôi mắt sáng ngời kia càng xinh đẹp hơn: “Tôi thích cô.”

Quan Yếm: “Tôi cũng thích cô, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau đâu.”

Đường Thu: “…”

Nếu đã hiếm khi trò chuyện thì Quan Yếm thuận tiện hỏi thêm một vấn đề khác: “Tôi có thể hỏi cô đã kinh qua mấy nhiệm vụ không?”

Đường Thu xoay người đi ra ngoài, một lát sau mới nói: “Đây là lần thứ năm.”

Cô ấy dừng lại, rồi nói: “Có phải cô muốn hỏi liệu thư mời có ẩn giấu quy tắc hay không?”

Quan Yếm cầm hộp cơm đi ra, cười cười: “Gần gần vậy, chủ yếu muốn biết khi nào mới đến điểm cuối của những nhiệm vụ này. Diễn đàn không có ai nói, chỉ có thể nhân cơ hội trong nhiệm vụ tìm người hỏi.”

Cứ bảy ngày thì sẽ có thư mời xuất hiện một lần, nếu “khách quý” không kịp mở nó ra, nhất định sẽ gặp sự cố ngoài ý muốn rồi chết trong cùng ngày hôm đó.  

Cho dù tiến vào nhiệm vụ, sau khi thất bại rồi cũng chết, những số ngày sinh tồn tích trữ lại giống như một tấm thẻ ngân hàng vô dụng, dường như chỉ có bảy ngày nghỉ ngơi sau mỗi vòng nhiệm vụ mới được tính là khen thưởng thật sự.

Không thấy điểm cuối của nhiệm vụ, số ngày sinh tồn có nhiều cũng không thể làm người ta vui vẻ được.

Tuy rằng có người suy đoán tích góp đủ số ngày là có thể thoát khỏi trò chơi, hiện tại tổ chức kẻ săn giết cũng đang làm như vậy, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là suy đoán, không có người nào đưa ra một đáp án xác thực.

Quan Yếm nói xong, Đường Thu im lặng rất lâu.

Ngay lúc cô cho rằng đối phương sẽ không trả lời thì cô ấy nhìn Mã Hiểu ngồi im lặng ở một bên, sau đó mở miệng nói: “Ba mẹ tôi đã từng bị thư mời lựa chọn làm khách quý.”

Lời vừa thốt ra, Mã Hiểu cũng nhịn được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đường Thu.

Quan Yếm cũng hơi giật mình: “Vậy họ…”

“Còn sống.” Đường Thu nhìn Mã Hiểu, rồi nói với Quan Yếm: “Cô đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.”

Mã Hiểu sửng sốt, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, giọng điệu là lạ: “Không chịu cứu tôi thì thôi, còn làm tới độ cô lập nữa.”

Sau đó hai người liền đi ra cửa. 

Đi thẳng tới gần cửa sổ ở cuối hành lang, Đường Thu mới dừng lại, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được: “Tôi có thể nói cho cô, nhưng cô nhất định không được đăng lên diễn đàn, nếu không tôi chắc chắn có thể tìm được cô, Quan Yếm.”

Quan Yếm cũng không bất ngờ, bởi vì ngay từ đầu khi tiến vào nhiệm vụ, giáo viên ngữ văn đã gọi tên cô.

Sau đó báo tên giả là vì càng gọi tên thì sẽ càng ấn tượng hơn nhiều, vậy nên cứ để họ ấn tượng sâu sắc với cái tên giả đó được rồi. 

Cô gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn: “Cô yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.”

Sắc mặt Đường Thu lạnh nhạt: “Tôi tin tưởng cô.”

Quan Yếm được yêu mến mà lo sợ, không ngờ rằng hai người chưa nói chuyện được mấy câu mà đã được người ta tin tưởng tới như thế. 

Hơn nữa dưới tình huống cô vẫn còn cái debuff【Đồng lõa trở mặt thành thù】: Trong quá trình làm nhiệm vụ sẽ giảm mức độ tin tưởng của khách quý đối với cô xuống một phần mười.

Nhưng cô vừa mới bắt đầu cảm động thì nghe thấy Đường Thu bổ sung: “Tôi có một danh hiệu chủ động có thể thăm dò xem đối phương có nói dối hay không.”

Quan Yếm: “… Thì ra là thế.”

Đường Thu xoay người nhìn hoàng hôn sắp biến mất bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Thật ra yêu cầu của thư mời đối với mỗi khách quý không giống nhau, rốt cuộc tuổi thọ của mỗi người dài ngắn khác nhau. Nhưng suy đoán của người trên diễn đàn không tính là sai, sau khi hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định là có thể hoàn toàn thoát khỏi.”

Cô tạm dừng một lát, nhìn về phía Quan Yếm: “Số lượng nhiệm vụ không cố định, đại khái ở giữa mười lăm đến hai mươi. Tuy rằng không có chứng cứ chính xác, nhưng ba mẹ tôi cho rằng, sinh mệnh của khách quý càng có thể tạo ra giá trị thì số lượng nhiệm vụ cần phải hoàn thành càng ít.”

Ví dụ như nhà khoa học có thể tạo ra cống hiến có ý nghĩa vì quốc gia, cảnh sát có tấm lòng công lý thật sự, quân nhân đặt lợi ích quốc gia lên trước sinh mạng của chính mình, hoặc là thầy thuốc cứu người bị thương, tất nhiên bao gồm rất nhiều anh hùng bình thường vô danh khác. 

Nhóm người cầu sinh giả không có cách nào biết được khen thưởng nhiệm vụ mà những người khác đạt được, cho nên có rất ít người biết, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì kiểu khách quý đó đều đạt được số ngày sinh tồn cao hơn người thường.

Người như vậy có thể vượt qua mười lăm nhiệm vụ rồi sau đó hoàn toàn thoát khỏi thư mời, cũng từ đó sống lâu trăm tuổi. Nhưng… Tiền đề là nếu có thể sống đến lúc ấy.

Đây cũng là nguyên nhân Đường Thu và anh trai cô ấy không dựa theo cách của Quan Yếm và Thích Vọng Uyên đi hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ cố gắng làm việc tốt ở ngoài nhiệm vụ, mỗi tuần đều tới viện dưỡng lão và cô nhi viện làm nhân viên tình nguyện, gửi tiền cho ăn mày, giúp cụ bà qua đường, dựng xe đạp chung bên đường,… Việc gì có thể coi là việc tốt thì họ nhất định sẽ không bỏ qua.

Mà trong nhiệm vụ, bọn họ cũng cố gắng làm từng bước theo quy tắc, làm một cách nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không hành động tùy tiện quá giới hạn.

Chỉ có như vậy thì mới có thể mau chóng thoát khỏi cái thế giới nguy hiểm này.

Quan Yếm muốn hỏi vì sao họ bị thư mời lựa chọn giống như ba mẹ, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Đường Thu đã chủ động nói ra.

“Ba mẹ tôi đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ – mười bảy. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, trên thư mời sẽ có nhắc nhở đặc biệt, nói cho họ đó là nhiệm vụ cuối cùng. Bởi vì là nhiệm vụ cuối cùng nên họ đã dùng tất cả các cách mà họ chưa từng dùng, bao gồm gi ết chết một người cầu sinh trong nhiệm vụ.”

“Trong 12 giờ sau khi người kia làm nhiệm vụ thất bại, ba mẹ tôi viết tin tức và toàn bộ tư liệu về ‘bữa tiệc tử vong’ trong một lá thư để lại cho đứa con trai còn nhỏ của ông ấy, cũng nói cho vợ ông ấy, chờ đến con trai lớn lên có thể tự mình quyết định xem có muốn mở ra hay không.”

Đường Thu ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên gương mặt cô ấy phác họa nên một đường nét mỹ miều.

“Sau đó ba mẹ tôi sinh ra anh em chúng tôi, hai mươi năm qua đi đều bình an. Vốn tưởng rằng tất cả đều đã kết thúc, nhưng hơn một tháng trước, đối phương lần lượt gửi hai lá thư cho tôi và anh trai tôi.”

Có người từng nói trên diễn đàn, không được tiết lộ tin tức về thư mời cho người thường, nếu không những người đó nhất định cũng sẽ bị kéo vào.

Đường Hạ và Đường Thu đã trở thành người cầu sinh một cách bị động như thế.

Quan Yếm nhất thời nghẹn lời: “Thế thì người kia cũng hại chính con trai mình hay sao.”

Đường Thu cười lạnh tanh: “Có vài người ích kỷ thật, có thể làm mọi thứ vì để báo thù cho chính mình.”

Cô lại hỏi: “Vì sao không thể đăng mấy quy tắc của nhiệm vụ lên diễn đàn thế?”

“Sẽ có người ganh tỵ.” Đường Thu tạm dừng một lát: “Ba mẹ tôi có giao lưu với một nhóm người cầu sinh có chuyên môn trên trang web, mọi người cùng tổng kết ra những cái quy tắc đó. Sau đó, có rất nhiều người để lộ ra nghề nghiệp đặc thù của mình đều bị giết, ví dụ như pháp y, người biết dùng súng.”

Trước đó có vài người biết được mấy quy tắc này đã làm rất nhiều việc khác người, nhất định không thể nào thoát khỏi thư mời nhanh chóng được. 

Bọn họ không vừa lòng với cách đối xử khác biệt của bữa tiệc tử vong, hết lần này tới lần khác không tìm ra cách chạm tới sự tồn tại thần bí đó, chỉ có thể trút giận lên những người nhận được ưu đãi. 

Cho nên, nhất định không thể nói.

Quan Yếm cũng hiểu được, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.”

Đường Thu xoay người: “Cũng được rồi, trở về thôi.”

Lúc hai người trở về ký túc xá, phát hiện Mã Hiểu đang lau nước mắt.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, cô ta ngẩng đầu với đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, viền mắt và chóp mũi đỏ bừng, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cô ta nhanh chóng đứng lên đi về trước hai bước, mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị Giai Giai, chị Đường Thu, xin lỗi, tôi không nên tức giận với các chị, nếu lúc đó đổi lại thành tôi thì tôi cũng sẽ không mở cửa, tôi không có lập trường mà đi tức giận… Thật sự rất xin lỗi!”

Hai người mới vừa vào cửa đã bị màn xin lỗi bất thình lình này làm cho thơ thẩn, liếc nhau, cũng không rõ nguyên do.

Sau đó, đuôi mắt Quan Yếm phát hiện, hai tay xuôi theo bên người của Mã Hiểu hơi có vấn đề.

Ống tay áo rộng che khuất nửa khúc trên bàn tay, chỉ lộ ra năm ngón của bàn tay, lòng hai bàn tay đưa về phía trước, ngón tay cái cặp theo sườn tay.

Cô dừng ánh mắt, nhìn thêm xuống dưới, trong lòng thoáng nặng nề.

Hai chân trái phải của Mã Hiểu lại trái ngược.

Không đến mức mang giày ngược đấy chứ.  

Hết chương 34

Đọc truyện chữ Full