Ta tìm thấy hắn ở Hồng Mai viên.
Bởi vì đang dịp tết Thượng Nguyên nên trên cây hồng mai treo các loại hoa đăng khác nhau, đèn đuốc rực rỡ, lung linh muôn màu.
Hắn một mình cô đơn ngồi dưới tàng cây sửa sang lại xiêm y của mình.
Ta chạy tới vốn định trực tiếp ngồi vào bên người hắn, lại không nghĩ dưới chân vừa trượt, “Bùm” một tiếng, một bộ tư thái chó ăn cứt bò đến trước người hắn.
Hắn hoảng sợ, sau đó nhíu mày nhìn ta: “Ngươi tới làm cái gì?”
Ta xấu hổ đứng dậy, vỗ vỗ tuyết trên người nói với hắn: “Ta tới giúp ngươi.”
Nói xong ta liền muốn giúp hắn sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, ghé sát vào ta mới phát hiện trên mặt Lục Vân Giản còn có mấy miệng vết thương nhỏ, hẳn là do ta véo mà thành.
Hắn bỗng nhiên đẩy ta một phen: “Không cần ngươi quản!”
Ta lảo đảo một cái, cũng không tức giận, ngẩng đầu vừa thấy, không biết vì sao mặt hắn lại hồng hồng. Ta đang muốn tiếp tục thò lại gần, liền nghe thanh âm phía sau: “Di, sao các ngươi còn ở nơi này?”
Quay đầu lại, vậy mà lại là Lâm Uyển.
Nàng ấy cười đi tới: “Ta tới là muốn mang đèn lưu li của ta đi, không nghĩ tới vừa lúc gặp các ngươi.”
Nói xong, nàng giơ giơ đèn lưu trong tay li lên hướng chúng ta, ánh đèn lộng lẫy, là hình một quả đào.
Ta khách khí đáp lễ với nàng.
Lục Vân Giản vẫn không rên một tiếng, có điều ba người chúng ta cũng coi như chính thức quen biết.
Nàng ấy đến gần nhìn đến miệng vết thương trên mặt Lục Vân Giản, từ trong lòng móc ra một cái bình nhỏ đưa cho hắn: “Đây là kim sang dược, ông ngoại ta là thái y, dược này là ông ấy cho ta, ngươi bôi trước đi.”
“Thật à! Thật tốt quá!” Lục Vân Giản còn chưa nói cái gì, ta dẫn đầu cao hứng kêu lên. Mới vừa rồi nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, lòng ta thật ngượng ngùng, hiện tại dược tới thật kịp thời, ta đương nhiên thập phần vui vẻ.
Lục Vân Giản lại không tiếp nhận, hắn quay đầu lạnh lùng nói: “Không cần.”
Ta sốt ruột: “Vì sao chứ? Ngươi bị thương mà!”
Hắn bỗng nhiên chuyển hướng ta, tức giận nói: “Ta nói không cần liền không cần, không cần các ngươi ở chỗ này đáng thương ta! Cút đi!” Hắn kích động khoát tay, đem bình dược trong tay Lâm Uyển đánh rơi trên mặt đất.
Lâm Uyển bị hắn dọa tới, định thần lại rồi đi lên hai bước, nhặt bình dược trên mặt đất lên cầm ở trong tay, đau lòng dùng tay áo xoa xoa.
Ta cũng không thể làm bộ nhìn không thấy.
Khi đó ta còn chưa biết cách đối nhân xử thế là mấy, còn chưa hiểu hết sự đời, vô cùng không hiểu vì sao mình có lòng tốt nhưng người ta lại không chịu đón nhận.
Ta chỉ cảm thấy cho dù ngươi không nhận nhưng ngươi cũng không thể có thái độ như thế được.
“Đem dược cho ta.” Ta vươn tay với Lâm Uyển, biểu tình có chút thâm trầm.
Nàng ấy sửng sốt, vẫn đem bình dược đưa cho ta.
Vì thế ta bước lên một bước, đè lên người hắn, nhẹ nhàng tháo nắp đậy, lấy một ít thuốc mỡ bôi lên mặt hắn.
Hắn ở dưới thân ta giãy giụa, một bên hô to: “Ngươi dừng tay!”
Ta không để ý đến hắn.
Nhưng mà lí do “vì tốt cho ngươi” cũng không phải lúc nào dùng cũng đúng. Kể cả khi người kia biết rõ là vì tốt cho họ nhưng cũng có lúc sẽ từ chối là vì lí do “vì tốt cho ngươi kia” không đủ, còn hàng tá những thứ khác nữa, tỷ như tôn nghiêm.
Cho nên khi hắn ra sức ta ném xuống đất, ta mới ý thức được, lần này có phải ta lại làm sai hay không.
Lúc này ta ngốc ngốc ngồi dưới đất nhìn hắn, hắn bị ép đến mặt đỏ bừng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, cũng nhìn ta.
Cuối cùng vẫn là Lâm Uyển đi tới kéo ta ra, vỗ vỗ tuyết trên người ta: “Được rồi, đừng đánh nhau nữa.” Nàng ấy sợ ta lại xông lên.
Ta nào còn mặt mũi xông lên nữa chứ, nghĩ thầm mình vốn tới để xin lỗi, hiện tại thfi hay rồi, giảng hòa không được lại kết thêm thù.
Vì thế ta nhanh chóng triển khai kế hoạch trước đó, vội vàng nói với hắn: “Thực xin lỗi, ta không cố ý.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi.
Ta nghĩ nghĩ, móc điểm tâm bao trong khăn ra nói với hắn: “Ta đem điểm tâm ta thích ăn chia sẻ cho ngươi, chúng ta hòa hảo đi.”
Nghĩ nghĩ vẫn có chút không nỡ, điểm tâm này là ta chuẩn bị chia sẻ thỏ con của ta mà.
“Không cần.” Hắn cười nhạo một tiếng, thần thái vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cũng may ta cũng đã quen rồi, bắt đầu phát huy bản lĩnh da mặt dày của mình: “Không cần khách sáo đâu, ngươi cứ ăn đi.”
Nói xong ta đem điểm tâm từ khăn tay lấy ra, trước lấy ra một khối cho Lâm Uyển, lại lấy ra một khối nhét vào trong miệng mình, lại đem một khối khác nhét cho hắn.
“Ta nói ta không…… Ô……”
Hắn một vừa há miệng là ta đã nhét vào.
Ta vui vẻ nhìn, đang muốn hỏi hắn có ngọt hay không, liền thấy sắc mặt hắn đỏ lên, bỗng nhiên kịch liệt ho khan một trận, hiển nhiên là nghẹn rồi.
“Ngạch……”
Vẻ mặt của hắn có chút thống khổ.
Ta khựng lại một chút, vội đem điểm tâm trong tay cùng khăn nhét vào tay hắn, sau đó nhảy ra sau.
“Ngươi từ từ ăn, ta đi trước ha ~”
Nói xong mặc kệ hắn phản ứng thế nào, chạy vụt đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện
Chương 5: Xin lỗi
Chương 5: Xin lỗi