Hôn kỳ tới gần, ta ở trong phủ đợi gả.
Có điều làm ta kỳ quái chính là phủ thái phó không có bầu không khí hoan thiên hỉ địa, ngược lại trong sự bận rộn lộ ra sự khẩn trương nhè nhẹ.
Ta không rõ nguyên do, đi hỏi cha ta.
Cha ta nói hiện tại tình thế trong triều rất không tốt: “Không biết vì sao An Vương đột nhiên trở mặt với Thái Tử, hiện tại mọi người trong triều đều vội vàng đứng thành hàng, mỗi người đều cảm thấy bất an.”
Ông nói xong thở dài một hơi làm ta cũng phiền muộn theo. Nhưng loại tình huống này hiển nhiên không phải việc mà ta có thể đoán trước, tương lai luôn có những biến số đang chờ đợi, điều ta có thể làm chỉ là cẩn thận bước từng bước.
Ban đêm, mưa to ngoài cửa sổ ào ào rơi xuống, ta bị thanh âm này ồn ào đến phiền lòng, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Không biết có phải ảo giác hay không, không ngờ ta lại nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ.
Đang nghĩ ngợi có nên đi ra nhìn xem hay không, liền nghe thấy hắn ở ngoài cửa sổ nói: “Ninh Hân, ngươi ngủ rồi sao?”
Ta vội vàng phủ thêm quần áo, nhanh chóng tiến lên.
Nhìn thấy Lục Vân Giản, ta sửng sốt.
Không tính đến lần hắn bị thương ta đến vương phủ tìm hắn kia, chúng ta vẫn đã lâu lắm rồi mới gặp lại.
Bên ngoài mưa to, hắn đứng ở trong mưa cũng không đem dù, cả người ướt đẫm.
“Mau, mau tiến vào……”
Ta không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng đem hắn kéo vào trong phòng, hoảng hoảng loạn loạn muốn tìm đồ cho hắn lau người.
Hắn lại bắt lấy tay của ta.
Ta thấy thần sắc hắn đáng sợ, vội hỏi “Làm sao vậy?”
Trong mắt hắn sóng ngầm cuồn cuộn, hòa hoãn một chút, bỗng nhiên cười nói: “Đã lâu không gặp, nhìn xem ngươi có còn sống hay không.”
Ta ngây người, lại nghĩ tới đêm trời đầy sao kia, hắn cũng nói những lời như thế.
Khi đó ta còn vì hắn mà trằn trọc trắng đêm khó ngủ, lại không nghĩ tới chỉ có mỗi mình tình nguyện.
Vì thế lòng ta bốc hỏa, trào phúng nói: “Ngươi yên tâm đi, trước khi ngươi chết ta nhất định sẽ sống cho thật tốt.”
Không nghĩ tới hắn lại cười: “Như thế rất tốt.”
Ta càng thêm không thể hiểu được: “Đến tột cùng là ngươi đến để làm gì?”
Thần sắc hắn mơ hồ, giống như tùy ý nói: “Không có gì, chỉ là đến xem thân thể ngươi thế nào.”
Ta nói khá tốt nha.
Hắn do dự một chút, vẫn cười: “Sao ta lại nghe người ta nói gần đây ngươi thường xuyên choáng váng đầu chứ.”
Ta nhẹ nhàng nhíu mi: “Ai nói cho ngươi vậy?”
Ý cười khóe miệng hắn đọng lại, trong mắt có chứa vẻ vội vàng, nói: “Cho nên thật là như vậy sao?”
Ta không chút để ý nói: “Một chút thôi, có lẽ là do thời tiết nóng dần nên cơ thể có chút mệt mỏi.”
Môi hắn giật giật, chung quy lại cũng không nói gì.
Ta ngẩng đầu, nhìn mặt hắn tái nhợt không chút máu, vươn tay sờ trán hắn: “Không phải là mắc mưa phát sốt đấy chứ.”
Hắn miễn cưỡng cười cười: “Sao có thể được.”
Hai chúng ta liền trầm mặc như vậy, không nói chuyện gì với nhau.
Ngoài cửa sổ có tiếng sấm truyền tới, ta giống như bị nhắc nhở, xoay người liền vào nhà: “Ta tìm đồ cho ngươi lau một chút.”
Hắn lại lần nữa bắt lấy tay của ta, nhẹ nhàng nói: “Không cần, ngươi tự mình bảo trọng.”
Dứt lời liền xoay người, xông vào bóng đêm.
Ta nhìn mưa to mênh mang ngoài cửa sổ, có chút muốn khóc.
Nhớ tới đêm đó hắn khoác sao trời đứng trước cửa phòng ta, hỏi ta có nguyện ý cùng hắn hòa hảo hay không.
Trong lòng ta còn có vài phần buồn bực: Ta dựa vào cái gì muốn cùng hắn hòa hảo?!
Mấy ngày sau đó ta đều ở trong nhà.
Làm ta không nghĩ tới chính là, cha ta bỗng nhiên cáo ốm về nhà. Nhìn đến cảnh tượng bọn hạ nhân vội vàng, ta ý thức được sự tình có chút không ổn.
Cha ta nghiêm túc nói với ta: “Thái Tử cùng An Vương đánh rồi!”
Ta còn chưa hiểu rõ: “Ai thắng?”
Cha ta tức giận hỏi ta: “Con nói xem con có phải là không biết suy nghĩ hay không?”
Ta lười cùng cha so đo.
Nghe Thúy Nhi nói mới biết được, đánh này là chỉ đánh giặc.
Thánh Thượng ở trong cung ru rú sợ chết, bọn họ lại chờ không kịp mà xông lên phía trước.
Lúc này ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ta hỏi cha ta, nếu thua thì làm sao bây giờ?
Cha ta cũng rất nghiêm túc: “Được làm vua thua làm giặc, con nói đi.”
Trận này tranh đấu giằng co nửa tháng, nửa tháng ta hoảng loạn.
Không chỉ là ta, tất cả mọi người đều ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc lần này, lòng người đều không yên ổn.
Thúy Nhi vẫn luôn ở bên người ta nói: “Hy vọng Thái Tử có thể thắng, nếu An Vương thắng, ngày tháng sau này của tiểu thư sẽ không dễ chịu lắm.”
Ta biết vì sao nàng lại nói như thế, thứ nhất trong mắt mọi người mối quan hệ của chúng ta vốn không tốt, thứ hai là ta sắp trở thành thái tử phi, đúng ra mà nói nên đứng về phía thái tử mới đúng, nếu An Vương thắng lợi, không có lý do gì không lấy ta ra khai đao. Cho nên bọn họ đều hy vọng Thái Tử có thể thắng.
Nửa tháng sau truyền đến tin Thái Tử chết trận, Thánh Thượng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho An Vương.
Ta khiếp sợ không thôi, đồng thời có nơi nào đó trong lòng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ngay sau đó, trữ quân mới lập tức giở thủ đoạn đối với người của thái tử.
Nghe tin tức cha ta mang về, phần lớn người bên phe Thái Tử đều bị giết hoặc là bị lưu đày. Chỉ trừ bỏ Uy Võ tướng quân Lâm Thăng.
An vương giết rất nhiều người, nhưng trước sau cũng không có giết ông ta.
Mọi người đều nói, An Vương không giết Lâm Thăng là vì Lâm Uyển.
Trong lúc này, thân thể Thánh Thượng cuối cùng cũng kiên trì không được, qua đời.
Triều thần lấy lí do nước không thể một ngày không có minh quân mà thúc giục hắn thượng vị, giản lược quốc tang.
Kế tiếp liền bắt đầu luận công ban thưởng.
Lấy bộ dáng cả ngày vội vội vàng vàng của cha ta ra đoán, triều đình hẳn là rung chuyển rất lớn.
Đối với những người có công với Lục Vân Giản, ngoại trừ thăng quan thì chính là phát tiền.
Cha ta bởi vì bo bo giữ mình nên vẫn còn nguyên, vẫn là thái phó như cũ.
Thái Tử chết, hôn ước của ta cùng hắn đương nhiên bị hủy bỏ.
Lâm Thăng mang theo Lâm Uyển đi biên cương trấn thủ một năm……
Mặc kệ như thế nào, việc này rốt cuộc trần ai lạc định.
Lúc sau, dưới sự kiến nghị của triều thần, hoàng cung bắt đầu oanh oanh liệt liệt tuyển tú.
Nhóm nữ nhi của công thần sôi nổi được nạp vào trong cung, này đương nhiên cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Khiến cho người người kinh ngạc chính là, trong đám nữ nhân đó còn có cả ta. Không chỉ bọn họ, bản thân ta cũng thực kinh ngạc. Nếu thật sự muốn so đo tính toán, lúc trước hắn có thù với thái tử, ta lại là vị hôn thê trước của thái tử, cũng coi như kẻ thù của hắn.
Hơn nữa nhìn vào quan hệ lúc trước của hai chúng ta, trừ bỏ quan báo tư thù ra, ta nghĩ không ra lý do nào khác.
Với lại ta cũng lười nghĩ nhiều.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện
Chương 9: Tranh đấu
Chương 9: Tranh đấu