DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
Chương 128: Cô ấy chắc chắn bị thứ kia ám rồi

Giang Vũ cau mày lắc đầu, anh âm thầm vận công kiểm tra tỉ mỉ xung quanh.

“Chào Xảo Xảo, con khỏe không?”

Trương Hiển Minh vào phòng cũng không dám bật đèn, ông ta nhìn bóng người mờ mịt ngồi trong góc tường, nói thật nhỏ: “Con đừng sợ, bố dẫn đến vài bạn đến thăm con nè”.

Sau khi mọi người thích nghỉ với bóng tối thì mới thấy rõ một cô gái đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, gương mặt đầy sẹo cuộn mình trong góc.

Cô gái này là Trương Xảo Xảo, cũng từng được gọi là người đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng bây giờ, cô gái lại trở thành dáng vẻ ma chê quỷ hờn này thật đáng tiếc. 

Trương Xảo Xảo nhìn Trương Hiển Minh nói chuyện thì lắc đầu khóc nức nở. Cơ thể liên tục co rúm lại, run cầm cập.

“Bố không đến, không đến được chưa!"

Trương Hiển Minh sợ làm Trương Xảo Xảo k1ch thích nên vội vàng lùi ra sau, không dám đến gần nữa.

“Em gái của tôi bị bệnh rồi vẫn nhốt mình trong phòng như thế, đầu óc thì trì độn ngơ ngác. Thậm chí, con bé đã không nói tiếng nào rất lâu rồi”.

Trương Hồng Nham nhìn em gái ngồi trong góc mà đau lòng, lại giới thiệu tình hình với những người khác.

“Tôi đã thấy nhiều ca bệnh thế này rồi, tôi sẽ giúp cô ấy trở lại trạng thái người bình thường sớm thôi”.

Bruce tràn đầy tự tin đi đến chỗ Trương Xảo Xảo, ông ta vừa vẫy tay với Trương Xảo Xảo vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Xảo Xảo ơi, tôi là bạn từ nhỏ của em nè. Em nhớ tôi không?”

Bruce thật sự là một chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, giọng nói của ông ta như có sức hút. Thêm vào đó, ông ta lợi dụng tay để tạo ra một hiệu ứng thôi miên, nên hấp dẫn được sự chú ý của Trương Xảo Xảo.

“Anh... Là... Bạn... tốt... tôi!”

Trương Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Bruce đang đi đến chỗ mình, miệng thầm thì không rõ tiếng. 

“Nói rồi, con gái tôi nói rồi”.

Trương Hiển Minh thấy con gái nói ra tiếng thì đã vui mừng rơi nước mắt. Ngay sau đó, ông ta cắn chặt môi sợ làm phiền quá trình Bruce chữa trị.

“Sau khi em gái tôi bị bệnh, con bé đã không nói hơn một năm rồi. Không ngờ, hôm nay lại nói được”.

Trương Hồng Nham xúc động, cảm thán: “Người này đúng là chuyên gia nổi tiếng thế giới, ông ta giỏi ghê. Ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi rồi”.

“Đúng là may quái”

Lăng Phi Dương khen rồi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng: “Đúng như dự đoán, Bruce không làm mình thất vọng. Ông ta chữa khỏi bệnh cho cô Trương, nhà họ Lăng mình có thể vay được năm tỷ rồi”.

“Nhà họ Lăng có được năm tỷ này, dù mất đi thị trường dược làm đẹp thì vẫn có thể vững gót với một ngành sản xuất khác và vượt qua khỏi cảnh khổ sở này”.

'Tê Thiên Minh thì khác hoàn toàn với những người xung quanh.

Tuy anh ta rất mong Trương Xảo Xảo sẽ được chữa khỏi, nhưng nếu nhà họ Lăng vay được số tiền đó, sản nghiệp trọng tâm họ cũng sẽ dời đi thành công. Lúc ấy, đám người này sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Tà.

Bruce không quan tâm thái độ của những người sau lưng, ông ta đi đến đối diện với Trương Xảo Xảo. Suốt quá trình, Trương Xảo Xảo không có bất cứ thái độ chống đối hay tránh né nào.

Bố con nhà họ Trương thấy cảnh này thì lập tức tin tưởng vào Bruce, bởi vì trước giờ, đến cả người thân ruột thịt như họ cũng không thể đến gần Trương Xảo Xảo. Ấy vậy mà, Bruce lại làm được.

“Xảo Xảo nhìn đồng hồ quả quýt này nè”.

Bruce cầm ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, giơ lơ lửng trước mặt Trương Xảo Xảo rồi nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu: “Nhìn nó, nhìn chăm chú nó này... Bây giờ, em có thấy buồn ngủ không?”

Trương Xảo Xảo nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ quả quýt gật gù, mí mắt của cô gái dân sụp xuống.

“Khi tôi đếm đến ba, em mở mắt ra lại nhé. Sau đó, em phải lên giường ngủ một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên cả thôi”.

"Một!"

"Hai!"

"Bạt"

'Trương Xảo Xảo nhắm mắt lại theo giọng nói của

Bruce, sau đó đứng dậy nằm trên giường như người mộng du. 

“Em gái lại ngủ yên rồi bố!”

Trương Hồng Nham thấy thế vui mừng nắm cánh tay Trương Hiển Minh, nói trong tiếng nghẹn ngào: “Con bé đã lâu rồi không ngủ yên bình như thế”.

“Anh ta đúng là chuyên gia, giỏi quá! Trả mười triệu cũng đáng mài”

Trương Hiển Minh liên tục gật đầu, vui mừng siết chặt nắm đấm: “Con bé không chỉ chìm vào giấc ngủ yên bình mà cũng lâu rồi, con bé đã không nằm trên giường. như thế nữa”.

“Đúng đấy, người này đúng là chuyền gia giỏi”.

Đọc truyện chữ Full