DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
Chương 243: Cậu chủ đừng khinh địch

Một buổi sáng sớm ba ngày sau. 

Trên đường cao tốc từ Giang Châu đến thành phố Ngô. 

Nghiêm Phá Quân, người từng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lăng, cả người căng cứng lái xe ô tô, thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát hai anh em nhà họ Ngô ngồi ở ghế sau. 

Trước khi Nghiêm Phá Quân làm việc cho nhà họ Lăng, đã từng học nghệ ở phái Tuyên Đức, bởi vì tư chất bình thường nên bị phái Tuyên Đức đuổi đi. 

Nhưng Nghiêm Phá Quân có nằm mơ cũng không ngờ được, bây giờ mình lại có thể làm việc chung với hai vị thiếu môn chủ của phái Tuyên Đức. 

Biết được anh em nhà họ Ngô và Giang Vũ đã kết nghĩa anh em, hơn nữa còn nhận Giang Vũ làm đại ca, Nghiêm Phá Quân gần như phát ngốc. 

Mặc dù anh em nhà họ Ngô không còn nhớ Nghiêm Phá Quân, nhưng mà ông ta lại biết hai anh em nhà này, biết được bọn họ không chỉ là kẻ mạnh Tông sư, mà còn là cậu chủ của phái Tuyên Đức. 

Nhân vật cỡ này mà nay lại giống như ông ta, đều làm việc cho Giang Vũ, quá... 

“May là lúc đầu mình đã bỏ tối theo sáng, thoát ly khỏi nhà họ Lăng, quay sang trung thành với cậu chủ Giang”. 

Nghiêm Phá Quân vừa lái xe vừa thầm cảm thấy may mắn: “Nếu không mình bây giờ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt cùng với nhà họ Lăng rồi, càng không thể cùng hai vị thiếu môn chủ làm việc chung với nhau”. 

Vì vết thương của Hoàng Long vẫn chưa khỏi, Nghiêm Phá Quân liền bị gọi đi làm tài xế. 

Anh em nhà họ Ngô ngồi dặt dẹo ở hàng ghế phía sau và gần như đã quên mất Nghiêm Phá Quân, người mà còn chẳng có cả tư cách để gia nhập vào lớp đệ tử ngoại môn của phái Tuyên Đức. 

Chính bởi vì trước đó Ngô Khai Sơn nói có thể làm người cùng tập võ với Giang Vũ, nên ba ngày sau khi bọn họ cọ sát với Giang Vũ, chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung! 

Nhưng mà anh em nhà họ Ngô lại không hề buông lời oán thán, dù gì bọn họ vừa mới đi theo Giang Vũ đã nhận được đan Phá Linh, tu vi đều được tăng lên, đây chính là cơ duyên của bọn họ. 

“Mọi người cảm thấy hôm nay tôi và Kim Tái An thi đấu có được bao nhiêu phần thắng?” 

Không biết qua bao lâu, Giang Vũ mỉm cười dò hỏi. 

“Cho dù có mười Kim Tái An cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh”. 

Ngô Khai Sơn đáp lại đầu tiên, nói bằng giọng hiếu kỳ: “Mà nói đến, đại ca rốt cuộc đã đột phá được cảnh giới Tông sư chưa?” 

“Anh bây giờ đã có khả năng giao đấu với một Tông sư trung kỳ như tôi rồi, nhưng vì sao từ đầu đến cuối vẫn không thể ngưng tụ được cương sát hộ thể?” 

“Bởi vì cách tu luyện của đại ca khác với chúng ta, căn bản không thể dùng hệ thống tu luyện võ đạo để đo lường tu vi của anh ấy”, Ngô Khai Thiên trái lại có vẻ suy nghĩ thấu suốt. 

“Xét trên lý thuyết, tôi vẫn chưa đột phá cảnh giới Tông sư”. 

Giang Vũ gật đầu, nói bằng giọng bất lực: “Tôi cũng nghĩ không thông, đan Phá Linh đủ để khiến cho mọi người tăng tiến lên một bậc cảnh giới, nhưng lại không thể khiến cho tôi đột phá được cảnh giới Tông sư”. 

Điều này cũng là điều khiến Giang Vũ buồn bực nhất, sau khi uống đan Phá Linh, khoảng cách để anh đạt đến Luyện khí kỳ tầng thứ 7 chỉ còn một xíu. 

Nhưng bây giờ sức mạnh cơ thể và linh lực tích tụ của anh đều đã thăng cấp hết mức, đã có khả năng giao đấu với cấp bậc Tông sư rồi. 

“Đều tại tên khốn kiếp họ Kim kia, vào lúc quan trọng lại đến làm phiền đại ca tu luyện, nếu không anh chắc chắn sẽ có thể đột phá cảnh giới Tông sư”. 

Ngô Khai Sơn căm phẫn chửi: “Nhưng mà bây giờ sức chiến đấu thực sự của đại ca hoàn toàn có thể đấu ngang tay với kẻ mạnh Tông sư rồi, hôm nay anh hãy dạy dỗ cho thằng khốn kiếp kia một trận ra trò đi”. 

“Tôi căn bản chẳng coi Kim Tái An kia ra gì, nếu không phải trước đó vội đi cứu Hoàng Long, anh ta làm gì có cơ hội bước ra khỏi thiên cung Vân Đỉnh”, Giang Vũ khá là tự tin đối với trận đánh này. 

“Cậu chủ đừng khinh địch”. 

Nghiêm Phá Quân không kiềm được nhắc nhở: “Nhà họ Kim dù gì cũng là một trong ba gia tộc lớn của thành phố Ngô, mà thành phố Ngô chính là thủ phủ dược liệu của Giang Đông, có tài nguyên tu luyện phong phú. Kim Tái An nếu dã dám khiêu chiến cậu thì chắc chắn bản thân anh ta cũng có thực lực không tệ”. 

“Nói cũng đúng”. 

Giang Vũ gật đầu, khó hiểu nhìn về phía Nghiêm Phá Quân nói: “Ông là một võ giả nội kình đỉnh phong đã có thể trở thành cao thủ hạng nhất của nhà họ Lăng, mà đệ nhất cao thủ Kim Chiến Long của nhà họ Kim lại là một kẻ mạnh Tông sư, cách biệt sao xa quá vậy?” 

“Chẳng lẽ nhà họ Kim còn hùng mạnh hơn cả nhà họ Lăng?” 

“Thực lực của một gia tộc không phải tính như vậy, mà là xét về năng lực tổng hợp”. 

Nghiêm Phá Quân lắc đầu, giải thích: “Thành phố Ngô chính là thủ phủ dược liệu, những gia tộc lớn bên trong đó có thể nói là nhà ven hồ được hưởng sái ánh trăng, bọn họ sở hữu một nguồn tài nguyên tu luyện chất lượng cao với số lượng nhiều, năng lực của những kẻ mạnh mà họ đào tạo ra cũng sẽ mạnh hơn nhà họ Lăng nhiều, nhưng luận về sức mạnh tổng hợp thì lại kém xa những gia tộc lớn ở tỉnh lị”. 

Đọc truyện chữ Full