1.
Gần đây Lâm Trú đều đi học cùng Thẩm Tĩnh Nghi.
"Không phải chứ, học thần thật sự bị học tra túm được rồi sao?"
Trong hành lang truyền đến tiếng thảo luận của mấy nữ sinh.
Tôi ở trong góc không có ai, thẳng người, vểnh tai lên.
"Thật đó! Gần đây hình như Lâm Trú trên lớp không chú ý."
Tôi đẩy người trước mắt ra, lạnh lùng buộc tóc lại.
"Anh làm cái gì?"
Giáo bá bất mãn kéo tay tôi,
"Xong việc rồi trở mặt không nhận người nữa đúng không?"
Tôi chỉ chỉ đồng hồ đeo tay: "Mười phút nữa, em phải về lớp rồi."
"Không phải chứ, Tần Tê," hắn rầu rĩ nói, "Em nói không công khai yêu đương anh cũng nhịn, sao anh muốn gặp em còn phải tính giờ?"
Tôi không để ý tới hắn, đứng dậy muốn rời đi.
Hắn ôm eo tôi, như chó con làm nũng: "Ở lại một tí nữa đi."
Bộ dạng làm nũng này cùng bộ dạng đánh nhau bình thường của hắn, quả thực như hai người khác nhau.
Tuy nhiên.
Tôi chả để ý.
Anh ta chỉ là con hàng để tôi giải tỏa áp lực.
"Học tập là giới hạn của em. Anh đang làm em trễ giờ lên lớp đó, còn ầm ĩ nữa thì chia tay."
Hắn mặt mày không kiên nhẫn, giữ đầu tôi dùng sức hôn một cái: "Không được nhắc tới hai chữ kiaaaaaa!"
Nói xong mắng nhẹ vài tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn buông tay.
Lúc trở về phòng học, đụng phải Lâm Trú đang đi học.
Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta tạm thời dừng lại ở ngực tôi vài giây, mới dời đi.
"Nút áo!" Giọng cậu ta rõ ràng, "Có thế cũng cài không xong."
Tôi cúi đầu nhìn: "Cảm ơn."
Lúc ngẩng đầu lên, cậu ta đã vào phòng học.
Ít nói thì khó chinh phục.
Đầu óc khoa học tự nhiên, bình tĩnh và tự chủ.
Chủ nhiệm lớp từng nói với tôi: "Con gái học hành không bằng con trai là chuyện bình thường, con trai thoạt nhìn có vẻ không chú ý tới học hành, nhưng khi chú ý học thì rất giỏi."
"Con gái muốn giỏi thì phải thật chăm chỉ."
Tôi cố gắng chăm chỉ bao nhiêu, ở trong miệng chủ nhiệm lớp đều biến thành chim ngốc bay qua bay lại. Mà loại người như Lâm Trú, chỉ cần hơi để ý học một chút là có thể vượt qua cố gắng của tôi.
Cho nên khi tên của cậu ta quanh năm đứng trên tôi một bậc, tôi không phục.
Một ngày nào đó, tôi sẽ đá cậu ta xuống.
2.
Tôi và Lâm Trú thật ra là thanh mai trúc mã.
Nhưng không phải loại thanh mai trúc mã có thể xảy ra chuyện yêu đương.
Chỉ là hàng xóm thôi.
Ví dụ như lúc này, tôi đang làm bài kiểm tra bên cửa sổ, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đứng trước cửa nhà Lâm Trú.
Cô ấy ôm một túi bánh quy tự tay làm.
Ngoan ngoãn chờ cậu ta.
Lâm Trú rất nhanh đã xuống, tân tình sảng khoái.
Thiếu niên vừa tắm xong, tựa như cây hòe chập chờn đêm hè.
Trêu chọc người khác, lại ngây ngô không biết gì.
Bộ dáng này của cậu ta khiến Thẩm Tĩnh Nghi đỏ mặt sững sờ.
Hai người thì thầm vài câu.
Trầm Tĩnh Nghi đưa bánh quy cho cậu ta.
Đừng thấy Lâm Trú trong trẻo lạnh lùng khó tiếp cận.
Thực ra nội tâm cuồng nhiệt và thích nuôi cá.
Lớn lên ké ánh hào quang của cậu ta, tôi ý thức được lợi thế của mình.
Thích nhất là nhìn dáng vẻ si mê của nữ sinh khi ngắm cậu ta.
Tôi đã làm xong hai bộ bài kiểm tra.
Thẩm Tĩnh Nghi cũng phải về nhà.
Vẫy tay tạm biệt, một bước quay đầu lại một lần.
Lâm Trú đứng dưới đèn đường, đưa mắt nhìn cô ấy khuất bóng ở ngã tư.
Tôi lấy ra quyển sách đề sai, bắt đầu sửa.
Không cẩn thận tiếp xúc với ánh mắt Lâm Trú dưới lầu.
Cậu ta cười khẽ một tiếng.
Hình như tâm trạng cậu ta rất tốt.
Đứng dưới đèn đường, mở bánh quy thủ công ra, chậm rãi ăn từng miếng một.
Ánh mắt lười biếng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tránh ánh mắt của cậu ta, cúi đầu sửa đề.
Gió đêm khô nóng mùa hè thổi qua cây trúc bên cửa sổ của tôi.
Dưới ánh đèn đường bóng của hắn in trên mặt đất.
Cậu ta thong thả ăn, thông thả nhìn.
Tôi đứng dậy kéo cửa sổ lại.
3.
Kỳ thi tháng rất nhanh đã tới.
Tin đồn về Lâm Trú và Thẩm Tĩnh Nghi cũng càng ngày càng nhiều.
Mỗi lần Thẩm Tĩnh Nghi đến lớp tìm cậu ta, mọi người đều ồn ào.
Nam sinh có chút gan lớn, gọi thẳng luôn: "Anh Lâm Trú, bạn gái anh lại tới tìm anh này."
Thẩm Tĩnh Nghi thẹn thùng, không nói được mấy câu đã đi mất.
Chỉ là chỗ ngồi của tôi ở cửa ra vào.
Mỗi lần đều bị ép đặt mình vào tuyến đầu ăn dưa.
Hôm nay tan học, tôi vội vàng học thuộc từ vựng.
Thẩm Tĩnh Nghi lại đến rồi.
Nam sinh phía sau lại ồn ào.
Vừa vỗ bàn vừa lắc ghế, cứ rầm rầm.
Ồn ào muốn chết.
Tôi bịt tai lại, vẫn nghe thấy tiếng ồn ào.
"Ồn ào quá, có thể yên tĩnh một chút hay không!"
Tôi tức giận đứng dậy quát lớn.
Xoay người đối diện với Lâm Trú.
Mọi người bị tôi quát im lặng một hồi.
Không khí ngưng tụ.
Thẩm Tĩnh Nghi giống như con thỏ nhỏ, bị dọa đỏ mắt: "Xin lỗi cậu, làm phiền đến cậu học tập, tôi không cố ý."
Tôi có mắng cô ta đâu.
Sao cô ta lại khóc rồi?
Nam sinh phía sau bị tôi làm mất mặt, liếc tôi một cái: "Bây giờ là giờ tan học, bọn tôi nói chuyện một lát thì sao?"
"Đúng vậy, cậu sốt ruột như vậy làm gì?" Người bên cạnh phụ họa, "Cậu không phải là thích Lâm Trú, không ăn được nho nói nho chua chứ? Ha ha ha."
Tôi nghe vậy ngẩn ra.
Đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Trú, trong lòng rất khó chịu.
Tại sao?
Rõ ràng là chuyện của cậu ta, nhưng lúc nào cũng giống như không phải.
Bày ra bộ dạng xem kịch, đánh giá tôi bị mọi người chê cười.
"Cậu chưa từng thấy heo chạy, hay là chưa từng ăn thịt heo," Tôi cười nhạo một tiếng, nói với nam sinh kia, "Người khác yêu sớm, cậu hưng phấn như vậy làm gì?"
Nam sinh bị tôi nói giận đến đỏ mặt, lắp bắp: "Ai.....ai thèm hưng phấn!"
Tôi nhướng mày: "Đừng xấu hổ, nếu cậu thích, hai ta thử xem cũng được."
Hắn nhất thời lỗ tai đỏ dựng lê, nhìn chằm chằm tôi nửa ngày nói không nói nổi một chữ.
Lâm Trú nhíu mày, vừa định nói gì đó, tôi xoay người ngồi xuống.
Cầm lấy sổ từ vựng, đeo tai nghe, sau đó mặc kệ mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiêu Ngạo
Chương 1
Chương 1