DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vai Diễn Ngọt Ngào Của Anh Chờ Em Chắp Bút
Chương 20: C20: Chương 20

"Internet, văn học +...... Đại hội......"

Lạc Lạc cầm lá thư mời, chậm chậm đọc tiêu đề cho Coca.

Cô nghe chính mình nói ra đầy đủ tiêu chuẩn, Lạc Lạc tươi cười cổ vũ bản thân, tỉ mỉ đem thư mời gấp lại thật đẹp. Gần đây cô thường xuyên lẩm bẩm với Coca, cô phát hiện vậy mà mình nhiều lời hơn so với trước kia.

Lúc này, Coca cũng vươn đầu lưỡi, nằm sấp trên đùi của cô, thở phì phò, phe phẩy cái đuôi về phía cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước kia cô thường xuyên nhìn thấy cái gọi là “Buổi gặp gỡ thường niên của các tác giả” ở trên mạng và trong nhóm các tác giả, hàng năm đều tổ chức, người được mời ở trong giới tối thiểu phải là tác giả có chút tiếng tăm. Cô tuy rằng là người viết hệ phật, nhưng mà cô cũng rất ngưỡng mộ những tác giả cùng ngành đứng ở dưới ánh đèn sân khấu để tuyên truyền tác phẩm của mình.

Hai ngày trước, cô biết rằng một số tiền bối mà cô thích đã nhận được thư mời, không nghĩ tới hôm nay, cô thật sự nhận được thư mời của sự kiện hằng năm long trọng nhất trong giới văn học. Tuy rằng cô không thích hợp ra ngoài, nhưng mà buổi gặp mặt này có ý nghĩa vô cùng to lớn, ngoài trừ theo thói quen có chút sợ hãi, cô còn có một chút khát khao và chờ mong từ lâu.

Tin nhắn đến từ QQ, Trần Mục Dẫn: 【 Thư mời đại hội vào ngày kia, cậu đã nhận được chưa? 】

Lạc Lạc kích động địa hồi phục: 【 Nhận được rồi! 】

Trần Mục Dẫn: 【 Vậy thật tốt quá. Lần này địa điểm tổ chức đại hội ở Đế Đô, nếu không thì ngày mai mình lái xe đến Giang Thành đón cậu, sau đó, chúng ta cùng nhau bay đến đó? Mình đã đi Đế Đô vài lần, đối với nơi đó coi như tương đối quen thuộc. 】

Nghe cậu ấy nói như vậy, Lạc Lạc mới cẩn thận nhìn lại thư mời lần nữa, địa điểm chính thức tổ chức đúng là ở Đế Đô.

Cho dù là ngồi xe lửa nhanh nhất, Giang Thành cũng cách Đế Đô hơn nửa ngày...... Cô còn chưa bao giờ rời khỏi Giang Thành, đến nơi xa như vậy.


Nhưng vì có thể đi đến buổi gặp mặt tác giả hàng năm, nhìn thấy tác giả nổi tiếng mà mình thích nhất, Lạc Lạc vẫn hít sâu một hơi, trả lời: 【 Vâng, như vậy cũng tốt. 】

Sân bay Giang Thành.

Lạc Lạc đi theo phía sau Trần Mục Dẫn để chuyển hành lý của chính mình, đã bị Trần Mục Dẫn giành lấy, "Đưa cho mình đi, nhìn cậu chắc là rất khẩn trưởng, nghỉ ngơi một chút trước đi, chờ một lúc chúng ta sẽ đi lên máy bay theo cửa B."

Lạc Lạc chần chừ một chút, nhìn thấy cánh tay mạnh mẽ của cậu xách hành lý lớn theo mà không cố sức chút nào, cô cũng xấu hổ không biết nói cái gì, ngoan ngoãn đeo túi, bước nhanh theo cậu.

Lạc Lạc không hiểu biết lắm về các trình tự đi máy bay, trên đường đều đi theo Trần Mục Dẫn. Cậu làm cái gì, cô cũng liền làm theo.

Các mặt cụ thể cậu đều nhắc nhở chính mình, miễn là không để bản thân đi lạc, căn bản Lạc Lạc cũng không cần lo lắng điều gì. Chưa kể, Trần Mục Dẫn là một người đồng hành đủ tiêu chuẩn.

Đến cửa soát vé, dòng người đột nhiên đông lên, còn luôn luôn truyền đến vài tiếng thét chói tai, Lạc Lạc đi ngược trong dòng người có chút co quắp, luôn đụng vào người khác.

"Xin lỗi nhé ——"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một nữ sinh mang một cái biển lớn đụng vào bả vai Lạc Lạc, chủ động nói xin lỗi cô, giống như lên cơn điên chạy nhmình tới một chỗ khác của sân bay.

Lạc Lạc nhíu mi, có chút khó chịu mà chà xát bả vai.


"Không có việc gì chứ? Đau không?"

Trần Mục Dẫn chặn ngang trước mặt bảo vệ cô, phòng ngừa cô lại bị dòng người xung quanh làm đau.

Lạc Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, quay đầu lại nhìn nữ sinh vừa va phải mình, trên tay cô ấy cầm tấm biển, trên đó viết một câu: phanh Nhiên tâm động, chân tình có thể giao.

Nửa câu đều nói đến một chữ Nhiên, liền chứng minh đây rõ ràng chính là khẩu hiệu tiếp ứng của Phó Nhiên.

Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện sân bay có thật nhiều nữ sinh, trên tay của họ đều cầm đồ vật tiếp ứng cho Phó Nhiên.

Cảnh tượng này cô thường xuyên nhìn thấy trên TV —— đây gọi là fan hâm mộ nghênh đón ở sân bây.

Chẳng lẽ Phó Nhiên đang ở sân bay?

Một trận tiếng hét chói tai vang lên, quả thật toàn sân bay đều sôi trào.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đầu người đang di chuyển, tất cả nhóm người đều tự tập về hướng của một cửa vào, rốt cục, người mà các cô đau khổ chờ đợi mấy giờ thậm chí là chờ lâu hơn cũng xuất hiện.

Tuy rằng anh bị đám đông vây chặt như nêm nhưng bằng ưu thế chiều cao ở trong đám đông anh vẫn có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Hôm nay anh mặc thoạt nhìn tùy ý mà chú ý đích phối hợp, mỉm cười tiếp nhận ảnh chụp fan đưa tới kí tên, thái độ hoàn toàn tương phản với những nhân viên bảo an khuôn mặt nghiêm chỉnh bên cạnh anh, ở sân bay hào quang của anh tỏa ra giống như thiên sư còn sót lại trần gian.


Trách không được, những fan hâm mộ phản ứng hội điên cuồng như thế.

Lạc Lạc hoảng hốt một lát, bỗng nhiên trong lòng chùng xuống, cô sợ hãi bắt lấy cánh tay của Trần Mục Dẫn, cúi đầu ấp úng mà nói: "Nhiều người lắm, chúng ta...... Chạy nhanh thôi......"

Trần Mục Dẫn nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, cũng cúi đầu cười yếu ớt, lại cầm hành lý lên, mang theo cô đi đến phía cửa lên máy bay.

Lúc sau trên máy bay, Lạc Lạc mới biết được Trần Mục Dẫn mua chỗ ngồi là khoang hạng nhất.

"Anh nghĩ em có thể là lần đầu ngồi máy bay, sợ có tình huống đột ngột phát sinh,

cho nên chuẩn bị bịt mắt cho em, tìm một vị trí thoải mái. Lần đầu tiên trải nghiệm

ngồi máy bay rất quan trọng, anh khi còn bé, lần đầu đi máy bay cha anh kể cho

anh câu chuyện rơi máy bay làm anh sợ, cho nên về sau đến hai mươi tuổi anh đều

không dám ngồi máy bay." Trần Mục Dẫn một bên cười nói, một bên đem đồ vật

của Lạc Lạc cất ở chỗ ngồi bên cạnh.

Lạc Lạc còn thật sự mà nghe, hậu tri hậu giác gật đầu, nhu thuận giống như một học sinh tiểu học, an phận ngồi vào chỗ tắt điện thoại đi.

Trần Mục Dẫn ngồi ở bên canh chỗ của cô, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng noãn còn mang theo một chút tính khí trẻ con của cô mà ngẩn người, lại quay đầu đi chỗ khác cười cười.

"Anh Phó, đây là chỗ ngồi của anh."

"Vâng, cám ơn."


Lạc Lạc vốn đã nhắm mắt lại tính toán nghỉ ngơi, một lúc bên tai lại nghe thấy âm thanh, lập tức tỉnh lại.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng hé ra của Phó Nhiên ở vị trí đối diện cô ngồi xuống. Xem ra tại đại sảnh gặp được đội ngũ tiếp ứng của anh cũng không phải ngẫu nhiên, thế nhưng còn đi cùng một chuyến bay, ngồi cùng anh một cabin!

"Cậu......"

Cả người cô không khỏi căng thẳng, nhìn thấy Phó Nhiên dường như không có biểu cảm gì, đành đem lời muốn nói ra nuốt vào trong, cả thân mình mềm xuống, nghiêng người cuộn thành một khối.

Lần này bọn họ đi một chiếc máy bay loại nhỏ, khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ ngồi. Vị trí bên canh Phó Nhiên không ai ngồi, còn lại bốn vị trí khác đều là nhân viên công tác của Phó Nhiên.

Nói cách khác hiện tại trong cabin, trừ bỏ Lạc Lạc cùng Trần Mục Dẫn còn có tiếp viên hàng không, còn lại đều là người của Phó Nhiên.

Trần Mục Dẫn cũng nhìn thấy Phó Nhiên, lại nhìn mắt Lạc Lạc, cười ghé sát vào hỏi: "Làm sao vậy, cậu quen biết anh ấy sao?"

Lạc Lạc sợ run một chút, nhìn Trần Mục Dẫn, hơi rối rắm vẫn không thể nói dối: "Co quen biết...... Đi."

Đầu tiên, Phó Nhiên ngồi ở đối diện bình thường thở ra một hơi, nghe được cô nói chữ "Đi", lại có chút không vui mà nâng mi liếc mắt nhìn phía đối diện một cái, hai người bên kia có chút gần.

Anh đột nhiên chủ động đứng lên, đưa tay thân thiện tới trước mặt Trần Mục Dẫn đích: "Xin, tôi là Phó Nhiên. Anh hẳn là Công tử Mục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Hiển nhiên, Trần Mục Dẫn cũng có chút ý xấu hổ, dù sao Phó Nhiên cũng theo con đường lưu lượng của giới giải trí, trong giới văn học giới cũng không xuất hiện nhiều lắm.

Nhưng mà xuất phát từ lễ nghi cơ bản, hắn cũng rời khỏi bên cạnh, đứng lên, hiền lành mà cầm tay anh.

"Hân hanh."


Đọc truyện chữ Full