DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Thúc Tha Mạng
Chương 1

1.

Ta đã xuyên sách, trở thành nữ phụ độc ác trong sách—— công chúa tiền triều tâm cơ ph óng đãng.

Nguyên chủ che giấu thân phận, tiếp cận câu dẫn nam chính, muốn mượn cơ hội phản loạn đoạt quyền.

Vì vậy trong quá trình này đã làm không ít chuyện xấu âm hiểm thất đức, tỉ như cố ý vu khống hãm hại nữ chính, hạ thuốc nam chính, muốn gạo nấu thành cơm…

Đương nhiên, những chuyện này đều không thành công, ngược lại còn để lộ chân tướng.

Cuối cùng bị thiết kế bại lộ thân phận, ở trong cung tự vẫn mà ch.ết.

Sau khi diệt trừ được ta – mầm tai họa lớn nhất này, nam chính nhận được sự tín nhiệm của lão Hoàng đế, không lâu sau liền kế nhiệm đế vị, nữ chính cũng trở thành Đế hậu.

Vụ mua bán lỗ vốn như vậy, ta sẽ không làm, sống thật tốt không phải tốt hơn sao?

2.

“Chủ tử chủ tử, em đã tìm được mãnh dược (1) mà ngài muốn rồi. Thật không dễ dàng gì, em chạy khắp mấy tiệm thuốc đều không có, cuối cùng cũng tìm được ở chợ gia súc…”

(1) 猛药: chỉ một loại thuốc có tác dụng mạnh, thường được sử dụng để chữa bệnh hoặc tăng cường sức mạnh.

Sắc mặt nha hoàn vạm vỡ của ta rất phấn khích, trong tay cầm một cân (2) thuốc bột.

(2) 1 cân TQ = 0,5 kg.

Khóe miệng ta run run, không nhận.

Nha hoàn Hạ Hạ còn tưởng rằng ta không hài lòng, có hơi khó xử: “Chủ tử, người bán thuốc đã nói rằng chỉ cần một, hai cân đã có thể làm cho gia súc đ ộng tình, thực sự không cần đến ba cân, huống hồ toàn bộ chợ gia súc cũng chỉ gom đủ một cân…”

“Không phải, ý ta là, quá nhiều rồi… Quên đi, em ném chúng đi đi…”

Dựa theo nội dung cốt truyện, bây giờ nguyên chủ đang giả làm con gái tư sinh (3) của Thủ phụ, sau khi nhận người thân, liền lợi dụng thân phận của mình để tiếp cận nam chính Tạ Quân Tiêu.

(3) Tư sinh: Sinh riêng, không thuộc của vợ chồng chính thức. (Con ngoài giá thú)

Lần này chính là tiệc tối được tổ chức ở ngự hoa viên, không riêng gì hoàng tử hoàng nữ mà những con cái của đại thần như chúng ta cũng muốn tham gia.

Nguyên chủ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, dự định hạ thuốc cùng Tạ Quân Tiêu gạo nấu thành cơm.

Sau đó tiến thêm một bước trên con đường tìm đường ch.ết.

Mặc dù hiện tại thân phận con gái tư sinh của Thủ phụ có chút không có thể diện, ở nhà cũng không được coi trọng, nhưng nó ổn định nha, ít nhất có thể sống sót cả đời.

Hạ Hạ khó hiểu nhìn ta, ánh mắt ta mơ hồ: “Hôm nay không phải là cơ hội tốt, đông người quá…”

Ta tùy tiện nói dối, Hạ Hạ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tổ tông nhà Hạ Hạ đều là công thần của triều ta, tâm tư đoạt quyền phục quốc của cô ấy so với nguyên chủ còn nặng hơn, không phải là thứ nhất thời có thể xoay chuyển được.

Trong cung yến, ta một tay cầm đũa, một tay cầm chén rượu.

Hạ Hạ ở bên cạnh không ngừng rót rượu cho ta, nhưng chưa uống được mấy chén ta đã say.

Trong mông lung, Hạ Hạ cười hèn mọn: “Chủ tử yên tâm, biện pháp này của em rất bí mật, không ai phát hiện ra được đâu…”

3.

Sau đó ta liền ngủ thiếp đi.

Đến khi ta mở mắt ra lần nữa, xung quanh là làn khói nhẹ lượn lờ màn lụa trùng trùng điệp điệp, bên tai là tiếng tụng kinh như có như không, thanh âm vô cùng êm tai, nhưng lúc ta muốn nghe kĩ hơn nữa, lại biến mất không thấy tăm hơi, mờ mịt giống như ở tiên cảnh.

Tiên cảnh?

Đầu óc ta có hơi hoảng hốt, giống như là thường ngày nằm mơ.

Thì ra là đang ở trong mộng, chẳng trách tất cả đều không chân thực như vậy.

Ta lảo đảo hai bước, đụng rơi màn lụa, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người.

Nói chính xác hơn thì là một tên hòa thượng, trong tay đang cầm phật châu tụng kinh.

Đôi môi hồng nhuận không ngừng khép mở, câu đi trái tim của ta. Không thích hợp, sao ta chỉ nhìn bờ môi thôi mà tim đã đập loạn như vậy?

Vì thế ta định dời lực chú ý, ánh mắt vừa dời đi, lại phát hiện tim càng đập loạn hơn.

Hòa thượng ngày thường trông rất đẹp, dung mạo xuất trần, có loại khí chất thanh cao thuần khiết không thể khinh nhờn.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, hòa thượng cảm giác được có người, hắn hơi ngước mắt, ánh mắt không hề gợn sóng, chỉ có khóe mắt hơi nhếch lên khiến cho hắn có thêm vài phần sinh động.

“Ngươi thật đẹp trai.”

Ta cười đến ngu ngốc, dù sao cũng là giấc mộng của ta, ta muốn thế nào thì làm thế đó.

Hòa thượng khẽ nhíu mày: “Phật đường là nơi thanh tịnh trang nghiêm, giúp đỡ muôn dân, nếu thí chủ không có việc gì thì xin mời rời đi cho.”

4.

Rời đi ư?

Con người ta từ trước đến nay luôn biết quan tâm, nhưng vừa muốn xoay người, dưới chân vấp một cái, trực tiếp ngã vào lòng hắn.

Tay ta giật tấm sa mỏng trùm trên đầu xuống, trông càng thêm mông lung mị hoặc.

Ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trong lòng, ta vuốt v e môi hắn, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể làm cho ta giảm bớt sự bực bội được phần nào.

Nhưng hắn lại trốn.

Rõ ràng là không muốn bị ta đụng chạm.

Ta bất mãn, giọng điệu bị mùi rượu tiêm nhiễm, mang theo vài phần hơi say mị hoặc: “Phật nói chúng sinh bình đẳng, tại sao đại sư không chịu độ ta?”

Phật châu trong tay hắn ngừng chuyển động, hai mắt nhắm nghiền: “Tự độ mới có thể thành Phật.”

Ta cười khẽ: “Tiểu lừa đảo.”

Rõ ràng mí mắt hắn run rẩy dữ dội hơn.

Hòa thượng bỗng mở mắt ra, lông mi dài lướt qua lớp sa mỏng.

Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt chớp động, chỉ là so với vừa rồi càng sâu hơn.

Ta làm bộ định hôn lên.

Còn chưa đụng chạm, đã bị hòa thượng bỗng đẩy mạnh một cái, ta vô thức lôi kéo tấm sa mỏng trên người hắn.

Ngay giây tiếp theo liền kéo theo hắn cùng ngã xuống đất.

Chỉ có điều lần này tấm sa mỏng đã phủ lên người ta.

Hòa thượng chống hai tay ở bên người ta, lần này sẽ không đẩy ta nữa đấy chứ?

Ta cười khẽ, ôm cổ hắn, nặng nề mà hôn lên.

5.

Ngày hôm sau trời chưa sáng ta đã bỏ chạy.

Trở về phủ, chuyện đầu tiên chính là tìm tới nha hoàn Hạ Hạ.

Hạ Hạ thấy dáng vẻ chật vật của ta, xoa tay tranh công: “Chủ tử, có phải rất thành công không? Quả nhiên ông chủ tiệm sách không gạt em, Xuân xuân hoa nở mười tám thức thật sự có tác dụng.”

Xuân xuân hoa nở mười tám thức?!

Chẳng trách ngày hôm qua ngay từ đầu tiểu hòa thượng đã bị động, sau đó cũng không muốn sống nữa.

Thì ra là Hạ Hạ nhét đồ vào trong quần áo của ta!

“Chủ tử, có phải em rất cơ trí không?”

Ta hận không thể mở đầu cô ấy xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì?!

“Em có biết hôm qua nhận nhầm người rồi không!!”

Hạ Hạ ngây người: “Cái gì?”

Chuyện đến nước này đã không thể cứu vãn được nữa, ta giống như chim cút làm ổ ở phủ Thủ phụ vài ngày không đi ra ngoài, nói với bên ngoài là thân thể khó chịu.

Đúng lúc đích tỷ của ta – nữ chính cũng sinh bệnh, gọi thái y tới chẩn đoán trị bệnh, thuận tiện cũng bảo thái y xem cho ta.

Ta cũng nhân cơ hội này hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến tiểu hòa thượng, nhưng thái y lại không biết còn có một người như thế.

Chẳng lẽ thật sự là giấc mộng?

Nhưng đêm đó quá mức chân thực, chờ sau khi “khỏi bệnh”, ta quấn lấy đích tỷ nữ chính cùng nhau tiến cung.

Hạ Hạ vui mừng hơn vì cuối cùng ta đã thông suốt, muốn đi quyến rũ Tạ Quân Tiêu thân là hoàng tử.

Ta mặc kệ cô ấy, phạt cô ấy tiếp tục đi quét nhà vệ sinh.

6.

Xem xét những hành động nguyên chủ đã từng làm, Tạ Quân Tiêu đối với ta rất là chán ghét.

Ngược lại, đích tỷ An Ý Như luôn che chở ta, không hổ là nữ chính, nhân phẩm tính cách rất cao thượng.

Nhưng ta không phải là nguyên chủ, không có hứng thú với việc thực hiện nội dung cốt truyện, sau khi tiến cung liền tìm cớ chạy tới Phật đường.

Tất cả vẫn là khung cảnh đêm đó, làn gió mát thổi qua màn lụa, mùi đàn hương nhẹ nhàng tung bay, chỉ là trên bồ đoàn đã không còn bóng dáng mơ hồ kia, nhưng lại khắc sâu thân ảnh ấy.

Ta túm lấy một tiểu thái giám qua đường để hỏi thăm, vẻ mặt tiểu thái giám mờ mịt.

“Có phải ngài nhớ nhầm rồi không ạ? Nơi này vẫn luôn trống không.”

Sao ta lại nhớ nhầm được, đêm đó…

Thấy ta còn muốn nói gì đó, tiểu thái giám sốt ruột muốn đi: “Nô tài phải nhanh chóng đến tiền điện, Tam vương gia đã trở về, nô tài phải đi nghênh đón…”

Tam vương gia…

Ta nhớ ra rồi, Tam vương gia Tạ Vân Lam là nam phụ thâm tình trong quyển sách này, hắn là Hoàng thúc nhỏ nhất của nam chính Tạ Quân Tiêu, chỉ lớn hơn Tạ Quân Tiêu một, hai tuổi.

Tạ Vân Lam dịu dàng ổn trọng, phá lệ một lòng với nữ chính, nhưng cũng không có dùng thân phận của mình và quyền thế cưỡng ép nữ chính, mà là cho đủ sự tôn trọng.

Sau khi biết An Ý Như chỉ thích Tạ Quân Tiêu, hắn đã chủ động rời đi, thành toàn cho tình cảm của nam nữ chính.

Nhưng dựa theo nội dung cốt truyện, bây giờ chắc là hắn còn chưa ra sân.

Trong sách cũng không có giao việc gì trước khi hắn ra sân, dù sao tác dụng của hắn chính là vì để làm nổi bật nhân cách mị lực và nhân phẩm cao thượng của nữ chính.

Ta thả tiểu thái giám đi, đang định đi tìm An Ý Như, đột nhiên có người từ phía sau chống tay ép ta vào tường.

Đây là hoàng cung, ai lại to gan như vậy?!

Ta kinh sợ định hô lên, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đang muốn tìm ta sao?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai ta, có hơi ngứa.

Ta có ch.ết cũng không quên được giọng điệu này, đêm đó cuối cùng hắn đã dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, hoàn toàn không có phật tâm thánh khiết thanh bình, mang theo h@m muốn chiếm hữu nồng đậm.

Hận không thể ăn ta đến tận xương tủy.

Đọc truyện chữ Full