“buổi tối cậu đi ăn trộm à”
“Vào đi.” Buổi tối, chủ quán vừa cầm một bát mì trứng Phúc Kiến nóng hổi vừa mở cửa cho Vệ Tam.
Vệ Tam bị mùi thơm của mì làm cho đơ cả người, một lát sau mới hỏi: “Ông chủ, vật liệu tôi muốn có đủ chưa?”
“Đủ, năm trăm sáu mươi chín vạn tinh tệ, làm phiền cô thanh toán trước đã.”
“Đắt như vậy, ông có thể giảm giá không?”
Chủ tiệm nhướng to mắt: “Đắt á? Cũng không nhìn xem cô mua vật liệu gì.”
Vệ Tam cũng chỉ thuận miệng hỏi, một bộ thành phẩm cánh phá mây và nỏ đen có giá cả dao động trong ba đến năm ngàn vạn tinh tệ, cô thu năm ngàn vạn của Chuyển Lên Bờ Tây, nên vật liệu toàn chọn loại A tốt nhất hết.
Cô trả tiền xong thì đi vào phòng làm việc, tài liệu bên trong đã được xếp gọn gàng. Vệ Tam phóng cơ giáp của Chuyển Lên Bờ Tây ra, để cho nó nằm thẳng trên bàn điều khiển.
“Cô tính làm thứ gì?” Chủ tiệm tựa vào cửa, vừa cầm tô mì vừa nhiều chuyện hỏi. Hầu hết các vật liệu theo danh sách có phần giống như làm cánh phá mây và nỏ đen, nhưng lại có thêm những linh kiện khác bên trong không biết để làm gì.
Vệ Tam luôn cảm thấy ông chủ đang dụ dỗ cô, thê là cô xoay người đi tới cửa: “Ông chủ, làm phiền ông nhường một chút.”
Chủ tiệm theo bản năng bước về phía sau một bước, rời khỏi vị trí cửa, sau đó thấy cô đóng cửa lại: “...”
Rất nhiều cơ giáp sư không cho người ngoài quan sát, điều này cũng là chuyện thường.
“Sột soạt…”
Chủ tiệm đi đến một tấm kính lớn bên ngoài phòng làm việc và gõ gõ: “Cửa đã đóng lại, rèm cửa cũng kéo lên luôn.”
Vệ Tam ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng thời lười cử động. Cô đóng cửa chỉ vì không muốn ngửi thấy mùi thơm của mì.
Thay vì vội vàng ra tay, cô lấy ra một tờ giấy trắng gấp từ trong ngực và từ từ mở ra, bên trong còn có một cây thước.
Vệ Tam nhấc chân câu lấy một cái ghế để ngồi xuống, cứ như vậy bắt đầu vùi đầu vẽ.
“Còn rất ra dáng.” Chủ tiệm nhìn bên ngoài kính một lúc rồi thì thầm, ăn mì xong cũng xoay người đi làm danh sách mình đã nhận.
Cánh phá mây được coi là một loại vũ khí phụ trợ cơ giáp hạng nhẹ cực kỳ phổ biến. Bởi vì thịnh hành, cho nên nhiều cơ giáp sư trên thị trường sẽ làm, nhưng bởi vì vật liệu và tay nghề khác biệt nên giá cả trung gian mới có thể dao động cao tới hai ngàn vạn tinh tệ.
Hôm nay Vệ Tam ở trường học tra ra tất cả số liệu của cánh phá mây, cô ghi toàn bộ vào trong đầu bao gồm cả mô hình trong sách, cơ mà cô cũng không có ý định làm theo.
Vệ Tam đọc tư liệu xong thì trong lòng chỉ có một ý nghĩ: một đôi cánh lớn như vậy dùng để bay, thật là đáng tiếc!
Cánh phá mây do 462 phiến lông vũ bằng du kim hỗn hợp tạo thành, mặt ngoài cực kỳ sắc bén, người tài giỏi ắt sẽ không chỉ dùng để bay. Nếu như cận chiến, chỉ cần người điều khiển vận dụng thích hợp thì 462 phiến lông vũ sắc bén này sẽ giống như dao găm, có thể tấn công đối thủ.
Cơ giáp hạng nhẹ thích hợp đánh xa hơn nên cánh phá mây và nỏ đen từ trước đến nay luôn là giải pháp tối ưu cho đánh xa phối hợp.
Vệ Tam muốn động tay động chân trên hỗn hợp du kim, lắp đặt thiết bị phóng nhỏ ở trên, bổ sung nỏ đen; chỉ là lông vũ mỏng và nhẹ, cần phải giải quyết độ giật khi b ắn ra. Cô vùi đầu vẽ ra kết cấu chung của đôi cánh trong đầu, rồi lại vẽ ra một mảnh lông vũ phóng đại.
Nếu có cơ giáp sư tài ba ở một bên nhìn ắt không thể không thán phục mô hình cô vẽ giống như in. Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, thiết kế cũng thuận tiện, có rất nhiều đồ có thể dùng quang não để giải quyết, nên dạng cơ giáp sư dùng tay từng chút từng chút vẽ ra như Vệ Tam đã là rất hiếm thấy.
Để thêm trang bị trên lông vũ, trước tiên phải đảm bảo đôi cánh có thể được sử dụng bình thường, đồng thời không thể làm cho người điều khiển cảm thấy trọng lượng cánh vượt quá giới hạn.
Giữa ngón tay Vệ Tam kẹp một cây bút, chậm rãi xoay chuyển, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phiến lông vũ kia tự hỏi.
Mấy phương án trong đầu dựng ra đều bị cô gạt đi, không đúng, tăng thêm trọng lượng trên tất cả lông vũ sẽ làm cho người điều khiển phát hiện ra, bản thân cơ giáp hạng nhẹ đã gói gọn trong một chữ “nhẹ”.
Đến cuối cùng, Vệ Tam lật đổ toàn bộ hình vẽ cấu tạo, một lần nữa xây dựng lại. Bốn trăm sáu mươi hai cái lông vũ của đôi cánh bị cô đổi thành 324 miếng lớn nhỏ khác nhau. Đáy cánh chim lớn, dùng để chống đỡ khung xương, càng đi ra ngoài thì càng nhỏ; đồng thời trang bắn được phân tán rải rác trên phiến lông, khi vẫy cánh mới có thể mượn cơ hội khép lại, mỗi cánh có thể b ắn ra năm mươi mũi tên nhỏ mỗi lần, tổng cộng mười lần bắn.
Sau khi phương án đã được quyết định xong, Vệ Tam liền bắt đầu bắt tay vào chế tác phiến lông. Một đêm chắc chắn không đủ, trước tiên cô lắp nỏ đen lại cho tốt, kế đó đặt lên trên cơ giáp; còn cánh phá mây ước chừng phải qua đêm mới có thể hoàn thành.
“Ông chủ, tôi còn cần 324 miếng lông vũ, kích thước tôi đã đánh dấu rồi.” Bốn giờ rưỡi sáng, Vệ Tam từ phòng làm việc đi ra, cuộn lại bản vẽ đầy đủ đưa cho chủ tiệm, “Còn có một ít linh kiện mới gia tăng cũng được viết ở trên đó.”
“Đặt ở đó trước đã.” Chủ tiệm đang cúi đầu cải tạo các linh kiện.
Vệ Tam đặt bản vẽ ở nơi chủ tiệm có thể nhìn thấy rồi xoay người rời khỏi Xưởng Đen
Trở về trường học vẫn là dạng leo tường, may mắn là trời Sao Sa Đô sáng muộn, năm giờ rồi mà trời vẫn còn tối đen một mảnh.
Vệ Tam lặng lẽ sờ soạng trở lại trường học, tĩnh trí như không có việc gì trở lại ký túc xá, ngủ hơn một giờ thì ngồi dậy đi học.
Giờ giảng bài ban sáng, Vệ Tam núp ở hàng cuối cùng, ráng trợn tròn mắt ngủ gà ngủ gật, trong đầu còn đang nằm mơ ghép lại mấy cái lông vũ của cánh phá mây.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học thì Niếp Hạo Tề lại mời cô đến phòng mô phỏng huấn luyện. Vệ Tam từ chối ngay: “Không đi đâu, tôi hơi khó chịu, chắc là bệnh rồi.”
Niếp Hạo Tề nhìn Vệ Tam trở về ký túc xá: Chiến sĩ độc lập cũng mắc bệnh?
Không riêng gì cảm giác của chiến sĩ cơ giáp cấp A có thể điều khiển cơ giáp, mà tố chất thân thể cũng cực mạnh. Ngoại trừ bị thương, chưa từng nghe qua chiến sĩ độc lập nào mắc bệnh; bọn họ không yếu đuối như chỉ huy vì dùng não quá nhiều.
Vệ Tam nằm trên giường trong phòng ngủ, cô định nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ rồi đến thư viện lật tung bách khoa toàn thư về vũ khí, buổi chiều lại đi huấn luyện.
Tiền cải tạo cơ giáp phải kiếm nhưng cũng không thể bỏ quá nhiều huấn luyện. Cô còn muốn lên cấp L3, thắng một trận đấu có thể lấy được năm mươi vạn tinh tệ.
Dù sao không phải lúc nào cũng có thể gặp được người có tiền lại dễ nói như Chuyển Lên Bờ Tây.
Vệ Tam còn chưa ngủ được nửa giờ thì cửa phòng ngủ đã bị người gõ.
“Ai?” Vệ Tam không rời giường ngay.
“Tớ, Kim Kha.”
Vệ Tam mở mắt ra nhìn tấm ván giường. Nhìn chừng một phút, cô mới đứng dậy mở cửa; chờ Kim Kha tiến vào thì đóng cửa và nằm xuống.
Thấy cô không để ý tới mình, Kim Kha cũng không xấu hổ dù là một chút. Cậu ngồi lên giường Vệ Tam luôn, trầm mặc thật lâu, lại thở dài một tiếng.
Vệ Tam không để ý tới cậu ra, nghiêng người đối diện tường rồi nhắm mắt ngủ.
“...... Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhiều năm, cậu lại không hỏi xem tớ thế nào?” Kim Kha ôm ngực, bộ dạng như bị thương rất nặng nề.
“Cậu bị sao vậy?” Vệ Tam nói qua loa, cô chỉ muốn ngủ.
Kim Khi thở dài: “Thật là khó khăn.”
Nói giống như chỉ có một mình cậu ấy thấy khó, Vệ Tam nghĩ thầm, cô nghèo như vậy mà mỗi ngày còn không thở dài.
“Nếu như cậu muốn đối đầu với một đối thủ mà mình chưa chắc gì sẽ thắng thì sẽ làm gì?” Kim Kha đột nhiên hỏi.
“Mở đường trở về phủ.” Vệ Tam không hứng lắm nên nói cho có.
“...... Không tốt lắm đâu, không có chí khí gì cả.” Kim Kha dùng hai tay đan chéo đặt lên đùi, “Hơn nữa phải so tài mới được.”
Vệ Tam xoay người nhìn Kim Kha: “Nhất định phải để tớ khuyên thì tớ tặng cậu một câu: Cứ làm cho xong. Nên là bạn bè quen biết nhau nhiều năm, bây giờ cho tớ ngủ một giấc được không?”
Kim Kha nhìn Vệ Tam: “Ban ngày ban mặt còn đi ngủ, buổi tối cậu đi ăn trộm à?”
Vệ-Tam-Bị-Nói-Trúng hỏi ngược lại: “... Cậu còn có việc gì à?”
Kim Kha lắc đầu rồi nằm thẳng lên ván giường: “Tớ cũng muốn nghỉ ngơi một hồi, mượn giường cậu ngủ một chút.”
“Năm ngàn tinh tệ.” Vệ Tam xoay người một lần nữa hướng về phía tường, “Nhớ chuyển khoản cho tớ.”
“Sao còn keo thế?” Vua keo kiệt Kim Kha chửi bới, sau đó chuyển năm ngàn tinh tệ cho Vệ Tam rồi cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nói ngủ hai tiếng nhưng bị Kim Kha quấy rầy nên Vệ Tam chỉ nghỉ ngơi một tiếng đã tỉnh lại. Cô ngồi ở bên giường chống đầu qua một lúc mới bình tĩnh lại, viết tờ giấy để lại ở đầu giường, bảo cậu ấy nhớ đóng cửa lúc rời đi.
Trước khi đi ra ngoài Vệ Tam quay đầu nhìn thoáng qua Kim Kha đang ngủ, thấy cậu ấy tựa hồ so với lúc gặp mặt khi khai giảng còn gầy hơn, dưới mắt cũng là một mảng quần thâm xanh đen.
Chậc, cũng không biết chỉ huy cấp S mỗi ngày học cái gì, học thành như vậy. Nhưng... đầu óc Kim Kha từ trước đến nay luôn linh hoạt, lúc này lại có người có thể làm cho cậu ấy sinh ra loại tâm tư không thắng được này, cũng không biết lợi hại đến trình độ nào.
......
Kim Kha bị thông tin trên quang não đánh thức. Cậu đứng dậy nhìn tin tức trên đó rồi ánh mắt dần dần trở nên nặng nề.
Trước khi rời đi, cậu nhìn thấy tờ giấy ở đầu giường thì vớt lên được một tiếng cười. Tìm được một cây bút từ bàn Vệ Tam, cậu để lại tin nhắn dưới dòng chữ: Ngày mai mời cậu đến căng tin số năm ăn cơm, tớ trả tiền.
Vệ Tam không thấy tờ giấy vì hôm nay cô không trở về phòng mình, vừa đến đêm là leo tường ngay để ra ngoài, chuẩn bị dựng cho tốt cấu trúc chính của đôi cánh.
Có lần thứ nhất leo nên cũng có kinh nghiệm, Vệ Tam đã thuần thục không ít, cô thành công đi vòng qua đội bảo vệ để tới dưới tường.
“Lại nữa, cảnh giác của đội bảo vệ cần phải tăng cường.”
“Không có sự phòng hộ tuyệt đối không có sơ hở nào.” Người trước cửa sổ cười nói, “Vừa lúc không có việc gì, tôi đi xem một chút.”
“Thiếu tá...” Người bên cạnh muốn nói lại thôi.
“Lá gan lớn như vậy, có lẽ có chút bản lĩnh.” Người được xưng là thiếu tá giơ tay ngăn cản lời khuyên của người còn lại, đẩy cửa sổ ra, cứ thế trong đêm tối nhảy thẳng xuống lầu như con dơi.
Sau khi leo qua bức tường, còn cách Xưởng Đen một khoảng tương đối, Vệ Tam còn đang chạy tới vì tí đường này đối với cô mà nói không tính là gì; nhưng hôm nay vừa ra, cô đã cảm thấy không xác đáng lắm.
Cái loại cảm giác nói không nên lời này như là luôn cảm thấy có người ở phía sau.
Vệ Tam không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, song phương hướng dưới chân thay đổi.
Rượu xanh đèn đỏ một con phố, ban đêm còn vẻ chốn phồn hoa. Vệ Tam đi đến giao lộ thì thả chậm lại, hai tay đút vào trong túi áo, bộ dáng tự tại thoải mái đi thẳng về phía một quán bar.
“Uống cái gì?” Nhân viên pha chế đẩy thực đơn đến trước mặt Vệ Tam.
Vệ Tam tùy ý gọi một ly, mượn cơ hội chống mặt nhìn về phía sau nhưng lại không thấy người khả nghi.
Thật kỳ lạ.
Lý Bì từng nói Vệ Tam có trực giác đáng sợ, cô cũng luôn tin tưởng cảm giác của mình.
Vệ Tam lấy rượu do nhân viên pha chế đưa tới, vừa uống vừa “quen việc dễ làm” bắt chuyện với người bên cạnh, giống như trèo tường ra đây chỉ muốn vui trong một đêm.
Bóng người trong góc tối nhìn người trèo tường ra ngoài chơi bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, mình quả nhiên quá nhàn rỗi.
Tuy nhiên, học sinh này cũng rất rảnh.
......
Vệ Tam ở quán bar lắc lư nửa giờ, xác định loại cảm giác bị người quan sát biến mất thì mới dám rời đi.
Khi thanh toán, nhân viên pha rượu mỉm cười nói: “Một vạn sáu tinh tệ.”
Vệ Tam nhìn lại thực đơn một lần nữa: “...” Cô vừa lúc gọi một ly đắt nhất.
Cái gì cũng không làm đã tổn thất một vạn sáu, Vệ Tam ngay cả hô hấp cũng mang theo đau lòng.
Lại tầng một dưới Xưởng Đen để dựng xong cấu trúc chính của đôi cánh, rạng sáng hôm sau Vệ Tam trở về trường học. Lúc trở lại ký túc xá, nhìn thấy chữ Kim Kha lưu lại, cô bèn cất tờ giấy rồi nằm xuống nghỉ ngơi, hoàn toàn không biết vừa tỉnh lại thì bầu không khí của cả trường quân sự Damocles đều đã thay đổi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Ngài đứng một ngày một đêm ở trước cửa sổ đúng không?:)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 22
Chương 22