DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 180

“dịch cực quang”

Năm người ngồi ở trước bàn và chẳng có ai lên tiếng trong chốc lát, đó là chưa kể Ngư Thiên Hà ở phía trước còn nhìn về phía này.

Tại sao người đàn ông này nhìn ra được bọn họ đến từ Sao Sa Đô?

Người đàn ông lạ mặt mỉm cười như thể biết những nghi ngờ trong đầu của họ: “Mặt nạ của ba người là một kiểu độc quyền ở phía bên Xưởng Đen Sao Sa Đô bên kia, chúng tôi không có mặt nạ này ở South Pasadena.”

Kim Kha giương mắt nhìn bọn người Vệ Tam, mặt nạ được mang đến từ Sao Sa Đô đúng thật là khác với cái Ứng Thành Hà vừa lấy ở đại sảnh.

“Rất ít khi thấy có người bên Sao Sa Đô đến tầng 4 dưới lòng đất này, mấy bạn là người của nhóm nào?”

Kim Kha ho một tiếng, thay đổi giọng: “Anh đây là?”

Người đàn ông lạ bừng tỉnh: “Ôi nhìn tôi này, cứ thế mà vào hỏi mấy bạn. Tôi là Mạc Tín, người phụ trách tầng 4 dưới lòng đất của Xưởng Đen South Pasadena.”

Kim Kha đứng dậy và đưa tay nắm lấy bàn tay mà Mạc Tín duỗi tới: “Hân hạnh. Chúng tôi CMN Lật Luôn Xưởng Đen.”

Mạc Tín ngẩn người, sau đó nói: “Chí hướng tốt.”

Kim Kha: “... Nhóm của chúng tôi tên là CMN Lật Luôn Xưởng Đen.” Tên ngu nào lấy tên thế này.

“Ha ha, tên tốt.” Mạc Tín xứng đáng là người phụ trách Xưởng Đen, ông ấy chấp nhận cái tên này nhanh lắm rồi còn khen một câu khách sáo.

“Ha ha, không có đâu.” Kim Kha cũng khách sáo lại.

Ngư Thiên Hà lên tiếng ở phía trước: “CMN Lật Luôn Xưởng Đen là đội giành được quán quân khu vực ở Sao Sa Đô trước đó?”

Sau lưng 5 người lạnh lẽo, MC Ngư còn biết luôn cái này à.

Ngoài mặt, Kim Kha bình tĩnh và thoải mái hỏi Ngư Thiên Hà: “Trông ngài khá quen, xin hỏi ngài là…”

“Đương nhiên nhìn quen rồi, cô Ngư là MC giải thích chính của giải đấu Hephaestus lần này.” Mạc Tín cười nói, “Chỉ cần cậu có xem trực tiếp giải đấu là chắc chắn thấy cô ấy.”

“Thì ra là cô Ngư, hân hạnh quá.” Kim Kha đứng bên cạnh bàn phía này chủ động chào hỏi Ngư Thiên Hà ở trước.

Ngư Thiên Hà gật đầu với cậu xem như đã chào hỏi rồi lại cúi đầu nhìn quang não của mình.

“Sao cô Ngư lại ở Xưởng Đen? Không phải dạng hay đến Xưởng Đen như là nhóm học tản chúng tôi?” Kim Kha hỏi Mạc Tín bên cạnh, sau đó lại cố ý hỏi: “Tôi hỏi như vậy không sao chứ?”

“Không sao đâu, chuyện này đã lan truyền từ lâu trong Xưởng Đen South Pasadena của chúng tôi rồi. Cô Ngư ở lại với chúng tôi một thời gian rất dài trong lúc còn học ở trường, lúc ấy cô ấy giúp các nhóm sửa cơ giáp.” Mạc Tín nhìn về phía Ngư Thiên Hà rồi quay đầu lại nói tiếp, “Kỷ lục cao nhất của cô Ngư là một tuần sửa 49 chiếc cơ giáp cấp 3S, đến bây giờ vẫn chưa có ai phá vỡ kỷ lục này.”

“Thì ra là như vậy.”

“Đúng rồi, hôm nay tầng 4 dưới lòng đất có thi đấu, là nhóm cấp 3S đi PK. Nếu các bạn muốn tham gia thì có thể đăng ký bất cứ lúc nào.”

“Được rồi, đợi tí nữa chúng tôi qua đó xem sao.”

Hai người đứng nói chuyện một hồi trước khi Mạc Tín xoay người trở về.

Kim Kha ngồi xuống và nhịn động tác lau mồ hôi, Ngư Thiên Hà vẫn còn ở phía trước.

“Bốn mươi chín chiếc cơ giáp trong một tuần là rất ghê hả?” Vệ Tam hỏi nhỏ Ứng Thành Hà.

Ứng Thành Hà gật đầu: “Vừa rồi người phụ trách nói 49 chiếc thì chắc không chỉ là sửa chữa vỏ ngoài cơ giáp, tổn thương của 49 chiếc cơ giáp ý chừng tương đối nghiêm trọng.”

Ngư Thiên Hà vẫn chưa đi.

Sau khi năm người ăn cơm xong cũng chẳng dám đi ra ngoài cùng nhau vì sợ Ngư Thiên Hà nhận ra, cuối cùng phải đành chia ra theo từng nhóm. Vệ Tam mang theo Ứng Thành Hà đi ra ngoài, những người còn lại chờ thêm một lát mới đứng dậy rời đi.

Khi đi, Kim Kha còn cố ý thay đổi thói quen đi bộ làm lưng hơi còng xuống, tóm lại không liên quan đến sinh viên quân sự.

Chờ bọn họ rời đi rồi, lúc này Ngư Thiên Hà mới ngẩng đầu: “Hôm nay có nói chuyện thi đấu cho bọn họ biết không?”

Mạc Tín gật đầu: “Nói rồi, nhưng trận rừng mưa nhiệt đới sắp bắt đầu, chẳng lẽ bọn họ còn đi thi đấu?”

Ngư Thiên Hà bấm mở quang não vào trang chính của Xưởng Đen rồi mở danh sách giải thưởng cuộc thi: “Tôi ra một bình dịch cực quang, anh thêm vào đi.”

“Dịch cực quang là?”

Ngư Thiên Hà cười: “Thứ tốt.”

...

Vệ Tam và Ứng Thành Hà ở góc đường chờ mấy người Hoắc Tuyên Sơn. Sau khi hội hợp, họ bắt đầu đi khắp nơi.

“Lần trước có tìm ra được cái gì ở Xưởng Đen Sao Đế Đô không?” Vệ Tam hỏi Kim Kha.

“Không, chỉ biết rằng sau vụ hỏa hoạn thì nó bị bỏ hoang một thời gian rồi được Xưởng Đen mua mảnh đất đó, bao gồm cả vị trí của quán bar bị đốt cháy.” Kim Kha gửi thông tin mình điều tra được vào nhóm, “Đến khi Xưởng Đen của Sao Đế Đô được xây dựng, lối vào cổng nằm ngay vị trí của quầy rựu quán bar ban đầu.”

Chính vì không tìm được bất kỳ thông tin hữu ích nào, Kim Kha mới đề nghị đến South Pasadena để xem. Cậu ấy chưa từng đến Xưởng Đen, vì vậy muốn đến xem trước nơi này trông như thế nào.

“Tu di kim lần trước là do tụi mình tranh tài mà có, không biết tranh tài ở Xưởng Đen Sao South Pasadena bên này thì có giải thưởng gì.” Vệ Tam đi tới sảnh chính và ngửa đầu nhìn các loại thi đấu xếp hạng phía trên.

“Trước đây ở Sao Sa Đô tuyển chọn nhà vô địch, còn mấy trận ở South Pasadena hôm nay e là không phải.” Hoắc Tuyên Sơn cho hay, “Giải thưởng chắc cũng chả phong phú là bao, có thể chỉ có điểm tích lũy bình thường.”

“Vừa rồi người phụ trách kia nói là tranh tài trong cấp 3S sẽ luôn có giải thưởng.” Liêu Như Ninh vừa đến nơi này thì đã ngứa tay, muốn hoạt động gân cốt.

Kim Kha cau mày: “Hôm nay chỉ đến đây dạo một vòng, đừng có làm chuyện xấu đi.”

“Biết rồi.” Liêu Như Ninh nói với vẻ xỉu xìu.

“Dịch cực quang?” Ứng Thành Hà ngẩng đầu nhìn theo một hồi, bỗng nhiên chỉ vào một màn ánh sáng, “Nơi này cũng có dịch cực quang hả.”

Một số người quay đầu nhìn anh, rõ ràng không biết nó là gì.

Vệ Tam hỏi Ứng Thành Hà: “Dịch cực quang là cái gì?”

“Có thể dùng làm chất lỏng động cơ, là thứ hiếm coi nhất trong nhóm cơ giáp cấp 3S. Tôi chỉ nghe Ngư Thanh Phi nhắc tới.” Ứng Thành Hà giải thích.

“Tôi chưa từng nghe ông ấy nói gì cả.” Vệ Tam lẩm bẩm.

“Không dễ thay đổi dịch cực quang, dùng trên cơ giáp cấp 3S thì có khả năng làm giảm tần suất mất ổn định do khối năng lượng giảm đi.” Ứng Thành Hà, “Ngư Thanh Phi rất thích đặt dịch cực quang vào trong động cơ, nhưng mà sau đó không biết sao lại chả tìm được tài liệu này trong Liên bang, cũng chả có ghi chép nhiều trong sách.”

Ứng Thành Hà không nghi ngờ bất cứ cái gì cả, dù sao thời gian đó đã rất xa xưa rồi, có rất nhiều vật liệu đang biến mất và vật liệu mới xuất hiện.

“Đã như vậy thì chúng ta đi tranh tài để cầm được giải thưởng này.” Liêu Như Ninh chà tay nói phấn khích.

Kim Kha đăm chiêu: “Đây là South Pasadena, là địa bàn của nhà họ Ngư. Để nói ai có khả năng sở hữu thứ này nhất thì chỉ có một người, không ai có thể hơn được.”

Mấy người lập tức hiểu được ý tứ của cậu ấy, bọn họ vừa mới gặp được Ngư Thiên Hà.

Ngư Thiên Hà ở trong Xưởng Đen, như thế rất có thể dịch cực quang đến từ tay bà ấy.

“Tụi mình có đi lấy nó hay không đây?” Vệ Tam hỏi.

Kim Kha nhìn Ứng Thành Hà có sự mong chờ thấp thoáng trong mắt bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể nói: “Lấy được thì lấy nhưng mấy cậu phải cẩn thận, tụi mình còn phải đi thi đấu.”

Ba chiến sĩ độc nói rõ ngay lập tức rồi bắt đầu đi báo danh ở sảnh chính.

Sau đăng ký là rút thăm, họ rút được vòng trống nên sẽ so tài ngay với đội giành chiến thắng cuối cùng. Hôm nay có tổng cộng 5 trận đấu, tất cả các nhóm toàn có chiến sĩ cấp 3S.

Kim Kha lật danh sách thi đấu và cau mày: “Xưởng Đen South Pasadena có nhiều chiến sĩ độc lập cấp 3S như vậy? Xưởng Đen ở Sao Sa Đô cũng nhiều thế này à?”

Vệ Tam nhìn thoáng qua: “Làm sao được, lần trước tụi tớ thi đấu ở Xưởng Đen Sao Sa Đô thì chỉ có ba người chúng tớ là chiến sĩ độc lập cấp 3S.”

Năm trận đấu, ngoại trừ ba người bọn họ thì những người còn lại đều là chiến sĩ độc lập cấp 3S, số lượng sắp bằng chiến sĩ độc lập 3S của năm trường quân sự lớn.

“Đi qua chờ trước, đến lúc tranh tài thì mấy cậu đừng có bị thương, giữ lại sức lực. Chúng ta còn phải đi thi đấu trong rừng mưa nhiệt đới.” Ứng Thành Hà dặn dò, dù dịch cực quang thưa thớt nhưng chuyện mà họ phải làm thật sự là ở sân thi đấu rừng mưa nhiệt đới.

“Yên tâm, nếu tụi này thua ở đây cũng chả có mặt mũi trở về đâu.” Liêu Như Ninh ôm lấy Ứng Thành Hà.

“Đừng nói bậy.” Từ trong túi, Vệ Tam lấy ra bánh ngọt vừa rồi cô tiện tay lấy theo trong khu ăn uống rồi quay đầu nhét vào miệng Liêu Như Ninh.

Năm người ngồi trong khu vực chờ đợi, chuẩn bị xem những người khác thi đấu. Vệ Tam cắn bánh ngọt, quan sát xung quanh. Trên thực tế, sân đấu ở đây và Sao Sa Đô bên kia có trang trí y như đúc, mặc dù người thì khác nhưng bầu không khí của đấu trường đen cũng y thế.

Trong không khí vẫn còn một tí mùi rỉ sét như có như không.

Đang muốn thu hồi tầm mắt chuẩn bị xem trận đấu trên sân đấu, Vệ Tam bỗng nhiên nhìn thấy một người quen mắt.

“Đó là...” Vệ Tam khều Hoắc Tuyên Sơn, ra hiệu cho cậu ta nhìn về bên trái hàng thứ hai phía dưới, “Người kia có phải là Lệ Tước hay không?”

Hoắc Tuyên Sơn nhìn xuống, đúng là nhìn thấy một gương mặt nghiêng quen thuộc: “Là ả ta.”

Vệ Tam nhíu mày: “Sao người này lại ở đây?” Hơn nữa còn như người bình thường.

Vệ Tam còn nhớ rõ bộ dáng ả được người ta khiêng xuống từ trên sân đấu khi thất bại, cho rằng sự nghiệp chiến sĩ độc lập của ả cứ thế là tèo.

Bây giờ thì nhìn tốt thế này?

“Trận đấu bắt đầu.”

Hai nhóm trên sân đấu đã bắt đầu, Vệ Tam không chú ý Lệ Tước phía dưới nữa mà nhìn về phía giữa sân đấu.

Đây là lần đầu tiên họ xem một cuộc thi cấp 3S bên ngoài phạm vi của sinh viên quân sự.

Nhìn vào trận đấu đầu tiên, dù cả hai đội đều ở cấp 3S nhưng so về biểu hiện thì chỉ chung chung. Trong lòng 5 người không thể nói là thất vọng, dù sao những người này là chiến sĩ độc lập học tản, chả học được hệ thống giảng dạy của trường, nay thực lực hơi yếu một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Những trận tiếp theo cũng vậy, các chiến sĩ cấp 3S phối hợp tốt nhưng có thể thấy rõ chênh lệch giữa bọn họ và sinh viên quân sự bằng mắt thường.

“Vẫn là người trong trường thì được học nhiều hơn.” Liêu Như Ninh chống cằm, “Vừa rồi chiêu kia của đội đỏ nếu chỉ cần bung ra một tí là thắng được ngay. Cơ mà cứ kéo lâu đến thế rồi thua luôn.”

“Cảm giác về cơ giáp không đủ tốt.” Ứng Thành Hà quay đầu nói cho Vệ Tam, “Tôi cảm thấy mỗi lần cơ giáp bọn họ phát huy là không đạt được mức lý tưởng.”

Vệ Tam nhìn hai đội đã xuống khỏi sân: “Giống như... Chiến sĩ độc lập không đủ hòa hợp với cơ giáp.”

Đọc truyện chữ Full