DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 186

“có cơ hội thì vượt qua chỗ ngoặt“

Khởi đầu không thuận lợi dẫn đến chuyện trường Damocles thay đổi lộ trình một lần nữa. Và cũng vì tuyến đường ban đầu có vấn đề, họ đã không tìm thấy trường Samuel đầu tiên mà lại gặp phải đội ngũ của viện Bình Thông.

Hoắc Tử An của Viện Bình Thông và một số người trong đội tuyển trường bị ngộ độc đang được đồng đội khiêng lên. Lộ Thời Bạch nhìn thấy trường Damocles thì trong lòng khiếp sợ. Bọn họ đã vào từ sớm như vậy mà chỉ tới được đây. Song, trên mặt anh ta vẫn giữ bình tĩnh, đưa mắt đảo qua Vệ Tam...

Vệ Tam?

Lộ Thời Bạch tập trung nhìn kỹ, người đối diện mặt đầy vết sẹo kia đúng là Vệ Tam. Nghĩ tới chuyện trước đó anh nghe được kênh phát thanh bảo trường Damocles chém giết, nhưng mà cùng lắm họ chỉ giết mấy đầu tinh thú cấp SS, không đến mức bị thương nghiêm trọng như vậy.

Nếu so sánh nữa, ngoại trừ những vết thương đáng sợ trên khuôn mặt của Vệ Tam, những người khác ở trường Damocles có bề ngoài trông bình thường cả thảy. Bọn người viện Bình Thông nghi ngờ không thôi, lo lắng trường Damocles cố ý kiếm chuyện.

Lộ Thời Bạch sốt ruột muốn tìm trường Samuel để lấy thuốc giải độc, chẳng muốn xung đột với đội ngũ trường Damocles, vì vậy anh ta chủ động dẫn đội mình lùi lại một bước, ra hiệu cho họ đi trước.

Kim Kha nhìn thoáng qua đội của mình, sau đó đi một bước nhỏ tiến lên, làm bộ muốn tiến về phía trước.

Thấy vậy, Lộ Thời Bạch hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vô tình đụng phải mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, Kim Kha quay đầu và chạy sang chỗ đằng sau, các thành viên của trường Damocles cũng theo thật sát. Liêu Như Ninh giống như một bà mẹ già, cậu ta kéo Vệ Tam chạy đi.

“Bọn họ cũng đi cướp thuốc giải độc của trường Samuel!” Lộ Thời Bạch bèn nói ngay trong nháy mắt phản ứng lại.

Tông Chính Việt Nhân là người đuổi theo trước.

“Tranh thủ thời gian chạy nhanh đi.” Kim Kha quay đầu nhìn thấy viện Bình Thông đuổi theo lại tăng tốc một lần nữa và chạy đi.

Đây là lần đầu tiên một trường quân sự chạy trở về bên trong trường đấu, hoặc là nói có tận hai trường.

Vẫn còn tận tụy chém giết tinh thú và cẩn thận quan sát xung quanh từng li từng tí, các thành viên trường Samuel hiển nhiên không biết sắp có hai trường quân sự chạy về phía mình.

Đến đêm, trường Samuel đã tìm thấy một nơi thích hợp để dừng lại nghỉ ngơi.

“Hôm qua hình như trường Damocles chẳng đi được bao xa.” Shaω Eli nói với Cao Học Lâm, “Tôi còn nghĩ họ đã là quán quân đợt đó cộng với 1 tiếng có được lúc hợp tác huấn luyện thì vào đấu trường rồi sẽ đi rất xa. Nói không chừng chúng ta đi một nửa đường là họ đã giành chức vô địch. Nhưng giờ thì chả đi được bao xa, cũng chả chém giết được bao nhiêu tinh thú. Hứ, đúng là chả đủ năng lực.”

“Không đơn giản như vậy.” Cao Học Lâm khoanh hai tay đỡ cằm, nói trong đăm chiêu, “Có thể trường Damocles đang lên kế hoạch gì đó.”

“Họ lên được kế hoạch gì?” Shaω Eli khinh thường, “Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”

Cách đây xa típ tắp đấy, bây giờ trường Samuel chỉ mới bắt kịp trường South Pasadena thôi.

Shaω Eli đi tuần tra, gã mang theo một đội đi dạo gần đây. Chả biết vì sao mà gã cứ thấy lạnh sau lưng.

“Cậu nhìn phía sau tôi coi, xem quần áo bị rách không?” Shaω Eli nắm lấy một thành viên của đội tuyển trường đi theo và hỏi.

“Không có rách, còn tốt.”

“Quái lạ.” Shaω Eli sờ vào lưng, không tìm thấy bất cứ điều gì bất thường.

...

Ban đầu Kim Kha dựa vào vị trí chùm ánh sáng của trường Samuel để suy đoán về nơi mà họ có thể ở, vì vậy cậu ấy chạy chẳng ngần ngại.

Chỉ có điều phía sau có người viện Bình Thông đuổi theo không rời và bọn họ phiền vô cùng.

“Ngay ở phía trước.” Hoắc Tuyên Sơn dò đường trở về, về cơ bản cậu ấy đã tỉnh táo.

Kim Kha gật đầu: “Chuẩn bị sẵn sàng, động tác mọi người nhẹ nhàng một chút.”

Khi sắp tiếp cận lớp phòng hộ tuần tra của trường Samuel, mọi người dừng lại. Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đang chuẩn bị âm thầm ra tay thì đội ngũ viện Bình Thông cố ý phát ra tiếng động lớn ở phía sau.

“Phòng bị!” Shaω Eli ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở đội Samuel.

“Trường Damocles đánh lén người khác như vậy không tốt lắm đâu?” Lộ Thời Bạch cố ý nói chuyện rất to làm cho người của trường Samuel nghe rõ ràng.

“Trường Damocles?”

“Người nói chuyện là Lộ Thời Bạch ở viện Bình Thông.”

...

Viện Bình Thông chạy tới, lúc Lộ Thời Bạch đang chuẩn bị chào hỏi chỉ huy chính của trường Samuel và trường Damocles, lại có người đội nhiên nhảy ra bắt cóc Shaω Eli chẳng ngờ được.

“Má!” Shaω Eli giật mình.

Sau khi viện Bình Thông phát ra tiếng ở bên kia là Shaω Eli đã ở trong tình trạng báo động. Chẳng ngờ được có ai đó phá vỡ lớp phòng hộ của mình còn dùng dao găm để đặt trên cổ của mình.

Gã quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt đầy sẹo làm gã sợ tới mức nói quàng xiên.

Vệ Tam bị Shaω Eli nói ầm ĩ đến đau não thế là cô bày vẻ độc ác kêu lên: “Câm miệng!”

Shaω Eli nhận ra giọng nói này: “Vệ Tam?”

Vệ Tam mỉm cười buông tay và chào hỏi với Shaω Eli.

Một loạt hành động khiến người ta bất ngờ, Shaω Eli ngẩn người xong thì lập tức muốn chạy. Kết quả là Vệ Tam nhanh hơn, dùng một cước đá vào đầu gối gã.

Shaω Eli quay mặt đối diện với nhóm trường quân sự của mình, quỳ xuống bằng hai đầu gối. Vệ Tam lại đá một cú vào sau lưng gã thế là toàn bộ thân trên của gã bị cô giẫm lên mặt đất. Mặt gã dán vào bùn, thân mật chạm với bùn đất thơm ngát của thiên nhiên.

Hóa ra... Vừa rồi sau lưng gã lành lạnh là có người ở đây chờ mình.

Shaω Eli không khỏi rơi nước mắt hối hận.

Bên phía trường Damocles cũng không ngờ Vệ Tam đột nhiên vọt tới bên kia bắt cóc Shaω Eli của trường Samuel.

“Mấy cậu muốn làm gì?” Cao Học Lâm đi tới nhìn trường Damocles và viện Bình Thông, kế đó ánh mắt dừng lại trên mặt Vệ Tam một lát rồi nhìn sang người được viện Bình Thông khiên, cuối cùng hiểu được một chuyện: “Các cậu muốn thuốc giải độc?”

“Hai viên giải độc đổi một con tinh thú cấp 3S.” Lộ Thời Bạch đưa thẳng giao dịch.

Cao Học Lâm không trả lời lời anh ta mà nhìn về phía Kim Kha: “Trường Damocles đến tìm chúng tôi thì có ý gì?”

“Chúng tôi cần một viên thuốc giải độc.” Kim Kha nói.

“Điều kiện của mấy cậu?” Cao Học Lâm Hỏi.

“Trường Samuel cho chúng tôi một viên thuốc giải độc thì chúng tôi sẽ không giết Shaω Eli.” Kim Kha chỉ vào người nằm dưới chân Vệ Tam.

Cao Học Lâm bị chọc tức quá mà cười: “Trường Damocles mấy cậu đúng là làm giao dịch không cần vốn, đúng là chỉ huy xuất thân từ chuyện thu gom rác.”

Kim Kha không thèm để ý đến lời của Cao Học Lâm: “Nếu anh không quan tâm đến Shaω Eli, vậy để cậu ta bị loại trước, rồi chúng ta lại nói về các điều kiện khác. Vệ Tam ra tay!”

“Cậu!” Cao Học Lâm lập tức hô ngừng, “Tôi có thể cho các cậu một viên.”

“Còn chúng tôi thì sao?” Lộ Thời Bạch hỏi anh ta.

“Một viên thuốc giải độc đổi lấy một con tinh thú cấp 3S.” Cao Học Lâm đưa ra điều kiện.

“Không được, dựa theo cách nói ban đầu của chúng tôi mà nói.” Lộ Thời Bạch ý ra hiệu cho đội viên sau lưng mang người trúng độc tới, “Trong này chỉ có đội viên chủ lực của chúng tôi là đáng giá dùng tinh thú đổi, những người khác không đáng giá để một con tinh thú cấp 3S.”

“Chỉ huy Lộ nói lời này đúng là làm cho người ta đau lòng.” Cao Học Lâm nhìn những thành viên đội tuyển viện Bình Thông ở xa và nói cố ý.

Tông Chính Việt Nhân xoay người nhìn về phía những người đó, một trong số những thành viên đội tuyển trường, người có ý thức sắp rơi vào hôn mê, bỗng nhiên ấn nút rời khỏi cuộc tranh tài.

Tiếng phát thanh vang lên ngay lập tức.

Lộ Thời Bạch một lần nữa nói: “Hôm nay chỉ huy Cao không đồng ý điều kiện này, chúng tôi cũng không ngại ở chỗ này trao đổi với các anh một hồi.”

“Trao đổi cái rắm!” Shaω Eli, mặc dù bị giẫm đạp trên mặt đất, gã vẫn mạnh mẽ lên tiếng.

Vệ Tam ghét chuyện gã ầm ã bèn giơ chân dùng sức giẫm lên lưng gã lần nữa. Sau đó cô ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Shaω Eli rồi lại quay đầu lại và nhắm mắt lại không nhìn gã: “Khuôn mặt của cậu… xấu quá.”

Shaω Eli: “... Vệ Tam, mày bắt nạt thì thôi, xin đừng làm tổn thương lòng tự trọng của tao. Người Sao Bạch Ải mà thấy tao thì ai cũng khen một tiếng anh chàng đẹp trai đấy!”

Vệ Tam cầm dao găm rồi dùng mũi dao rạch trên mặt Shaω Eli.

Shaω Eli gấp gáp: “Mau lấy thuốc giải độc cho Damocles đi. Mặt Vệ Tam bị phá nên tâm lý cậu ta đã biế.n thái rồi.”

Nói xong gã thì thì thầm bổ sung một câu: “Không đúng, Vệ Tam có tâm lý biế.n thái từ đầu.”

Dù Vệ Tam vui vẻ, nhưng nghe người khác mắng mình thì bản năng vẫn còn, cô đưa tay vỗ lên đầu Shaω Eli thật mạnh.

Một lần nữa, gã lại dùng miệng nếm hương thơm của đất tự nhiên, nhưng gã cũng bất lực khi chả thể phun cái vị thơm đó ra.

Cao Học Lâm không nhìn xuống, lấy ra một viên thuốc giải độc đưa cho Kim Kha: “Thả cậu ta ra.”

Kim Kha nhận lấy viên thuốc giải độc rồi đi về phía Vệ Tam: “Vệ Tam, thả người ra.”

Vệ Tam không nghe, vất vả lắm cô mới bắt được địch nhân, không buông đâu.

“... “

Kim Kha chuẩn bị ép Vệ Tam ăn thuốc giải độc, chờ cô tỉnh táo lại là thả người, nhưng cậu ấy lại quên mất vết xe đổ của Ứng Thành Hà.

Cậu còn chưa tới gần Vệ Tam hoàn toàn là đã bị cô đấm một cú ngay sống mũi.

Kim Kha đau đớn, bịt mũi ngồi xổm xuống.

Những người trong ba trường quân sự: “…”

Vệ-Tam-Mất-Hết-Tính-Người.

Kim Kha ngồi xổm hồi lâu trước khi đứng dậy, cậu chỉ vào Đinh Hòa Mỹ: “Chị lại đây đi.”

Khi chị ấy vừa qua là Vệ Tam không kìm được mà bắt đầu huýt sáo.

Kim Kha cẩn thận ấn thuốc giải độc vào trái cây rồi đưa cho Đinh Hòa Mỹ, bảo chị ấy đút cho Vệ Tam ăn.

Lại là con gái, lại phải ăn, Vệ Tam vài cái liền ăn hết trái cây mang theo thuốc giải độc.

Đợi vài phút sau, Vệ Tam rốt cục cũng có lý trí, Kim Kha bảo cô thả người thì cô thả người ngay.

Hiện trường trực tiếp.

“Vệ Tam dính quá nhiều phấn hoa cỏ gai mê hoặc nên dù có ăn viên giải độc ăn cũng cần một thời gian nữa mới tốt hoàn toàn.” Ngư Thiên Hà nói.

“Là phải ăn thêm mấy viên thuốc giải độc nữa?” Tập Hạo Thiên hỏi.

Ngư Thiên Hà lắc đầu: “Không, chỉ cần một viên là được. Bây giờ em ấy đã lấy lại lý trí, nhưng trong thời gian này, bản năng của em ấy vẫn được được phóng đại. Ví dụ… huýt sáo với người khác.”

Lộ Chính Tân nghe vậy thì cười: “Chỉ sợ là bản năng huýt sáo với người đẹp.”

Ngư Thiên Hà không đáp lời ông.

...

“Sao rồi, suy nghĩ kỹ chưa?” Lộ Thời Bạch thấy đến trường Damocles đã có được thứ mình muốn và nhanh chóng rời đi nên đã hỏi Cao Học Lâm một lần nữa. Người phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Cao Học Lâm không bao giờ ngờ được tối nay lại gặp phải hai trường quân sự tới cướp bóc, nhưng có một điều chắc chắn là bây giờ anh ta rất hạnh phúc. Trường Damocles và viện Bình Thông vì thuốc giải độc nên phải trở lại, bây giờ trường Samuel có nhiều cơ hội hơn trong việc tranh giành thứ hạng.

“Có thể, hy vọng cậu nhớ lời hứa của mình.” Cao Học Lâm đưa thuốc gải độc.

Trường quân sự Samuel rút được nhiều loại thuốc giải độc nhất, mặc dù cho bọn người kia một ít nhưng cũng không hao hụt là bao.

Chờ người của Viện Bình Thông đi, Shaω Eli lau mặt và phun bùn ra khỏi miệng: “Tại sao lại cho họ? Bọn họ có một chiến sĩ bị loại thì phần thắng của chúng ta sẽ càng cao hơn.”

“Mấy người ở viện Bình Thông là người điên hết, không trêu chọc được đâu.” Cao Học Lâm xoay người nhìn đội viên Samuel, “Mọi người cũng nghỉ ngơi một lúc rồi, giờ thì chúng ta lên đường thôi.”

Mọi người nghe vậy thì cảm giác mất mát vì bị cướp đã bay biến. Cho đến nay ngoại trừ trường Đế Quốc ở phía trước nhất, các trường quân sự khác toàn ở khoảng cách gần đây.

Samuel có cơ hội làm một cú ngoặt để vượt qua!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Hỏng bét, bị phát hiện ra bản chất của của mấy cha già dê (dirty old man) rồi (? l∧?)

Đọc truyện chữ Full