“kiểm tra dịch dinh dưỡng”
Buổi trưa, sau khi Kim Kha giúp cô lấy được dịch dinh dưỡng mà vợ thầy gửi tới, bọn họ huấn luyện đến 10 giờ tối mới hoàn toàn rảnh rỗi.
Vừa lúc mượn cái cớ đi kiểm tra cơ thể để đi tìm bác sĩ Tỉnh.
Tỉnh Thê đã quen với chuyện mỗi lần Vệ Tam tới là phía sau có một hàng người đi theo.
“Ngồi trước đã.” Bác sĩ Tỉnh dành thời gian quay đầu bảo, trong tay bấc ấy còn có chút việc phải xử lý.
Mấy người chen chúc ngồi xuống trên một cái ghế dài, Liêu Như Ninh ngồi thẳng lên đùi Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn, dịch dinh dưỡng thì truyền từ phía Kim Kha sang Vệ Tam.
Bác sĩ Tỉnh vừa lúc quay đầu lại nhìn Vệ Tam: “Cầm cái gì trong tay mà cứ bí mật như vậy?”
Vệ Tam đứng dậy, đi tới trước bàn bác ấy: “Bác sĩ Tỉnh, tụi cháu có chuyện muốn xin bác giúp đỡ.”
Tỉnh Thê ngồi xuống và hỏi trong ngạc nhiên: “Có chuyện gì mà thần bí như thế?”
“Kiểm tra cái này.” Vệ Tam đặt dịch dinh dưỡng trong tay ở trước mặt bác ấy, “Nhưng mà bác sĩ Tỉnh không thể nói cho bất kỳ ai kết quả mình kiểm tra được.”
Tỉnh Thê nhìn dịch dinh dưỡng này trên mặt bàn, một lát sau mới ngước mắt lên: “Tôi là một bác sĩ, tại sao rãnh rỗi lại đi rêu rao kết quả xét nghiệm ở khắp mọi nơi?”
“Chúng cháu chỉ không hy vọng có ai biết hết, bao gồm mấy thầy cô.” Kim Kha đi tới, “Bác sĩ Tỉnh biết ống dịch dinh dưỡng này?”
“Lô dịch dinh dưỡng F-1376 của công ty Thông Tuyển.” Tỉnh Thê cầm ống dịch dinh dưỡng, “Các cháu lấy nó ở đâu?”
Lô dịch dinh dưỡng này chính xác là lô năm đó bị tiêu hủy, theo lý thuyết đã sớm được xử lý xong.
Tỉnh Thê nhìn quét qua năm người, loại trừ Vệ Tam ra thì còn lại bốn người. Bốn người này bình thường sẽ không tiếp xúc với dịch dinh dưỡng phổ thông thế này.
“Cháu lấy đâu ra?” Tỉnh Thê biết Vệ Tam trước kia đã uống đợt dịch dinh dưỡng này, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi.
Vệ Tam tiện miệng nói luôn: “Trước kia sợ đói, vẫn giữ lại một ống nhưng cuối cùng lại không dùng đến.”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, như thể mình vừa nói ra một điều không thể bình thường hơn, không có gì thăng trầm, hệt cứ đơn giản là thời tấm bé đi giấu cái bánh cây kẹo mà thôi.
Đôi mắt của Tỉnh Thê lóe lên, cuối cùng bác ấy đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ kiểm tra dịch dinh dưỡng này. Nhưng mà sao các cháu đột nhiên nhớ tới chuyện muốn kiểm tra cái này?”
“Không phải trước kia có tin là nhóm dịch dinh dưỡng này thiếu thành phần dinh dưỡng sao? Sau đó Ứng Tinh Quyết lại nói nhóm dịch dinh dưỡng này chả thiếu thứ gì, chẳng qua lúc ấy để cùng một chỗ và hủy luôn thôi.” Vệ Tam trả lời, “Nhưng bác sĩ kiểm tra số liệu cơ thể của cháu và vẫn phát hiện vụ suy dinh dưỡng, cho nên tụi cháu muốn xem rốt cuộc dịch dinh dưỡng này có vấn đề hay không.”
“Được rồi, tôi sẽ giúp mấy cháu kiểm tra.” Tỉnh Thê đặt dịch dinh dưỡng vào hộp bên cạnh, “Đầu tiên nhìn vào dữ liệu cơ thể gần đây nhất của cháu đi.”
Khoảng một tiếng trôi qua, Tỉnh Thê nhìn vào dữ liệu kiểm tra cơ thể mới nhất trong tay và hỏi Vệ Tam: “Đúng rồi, buổi sáng cháu đã làm gì? Tôi thấy tâm trạng cháu dao động hơi lớn.”
“Tâm trạng dao động lớn?” Kim Kha dẫn đầu chen tới, “Cậu ấy đang huấn luyện, so với khi trước thì như thế nào hả bác?”
“Không phải là một đường thẳng tắp như hồi trước.” Tỉnh Thê lật bản đồ dữ liệu cho bọn họ xem. Khoảng 9:30 sáng, cảm giác và cảm xúc của Vệ Tam tăng lên hết, biên độ không lớn, nhưng đúng là có dao động thật.
Người bình thường luôn có cảm xúc luôn lên xuống trong một ngày, thế nên sự gia tăng biên độ này là bình thường không thể bình thường hơn. Tuy nhiên Vệ Tam lại không phải vậy.
Theo quan sát của Tỉnh Thê trong vài tháng, cảm giác và cảm xúc hàng ngày của Vệ Tam về cơ bản là một đường thẳng tắp hoặc là một sự bùng nổ lớn. Cái loại khi lên lúc xuống như người bình thường này đúng thật là rất hiếm.
Tỉnh Thê đóng quang não, “Dựa trên kết quả xét nghiệm máu, cơ thể của cháu đang được cải thiện. Có thể lý do nằm ở đây.”
Kiểm tra thường xuyên kết thúc, năm người mới rời đi.
Tỉnh Thê thì dành một thời gian dài trong phòng y tế để tổng hợp tất cả các dữ liệu của Vệ Tam. Cho đến tận đêm khuya, cuối cùng bác ấy mới đứng dậy và mở hộp, lấy ống dịch dinh dưỡng nọ ra.
Sau nhiều năm, nhãn trên của dịch dinh dưỡng đã sớm bị ố vàng.
Tỉnh Thê lắc lắc ống dịch dinh dưỡng này rồi nhìn màu sắc bên trong. Kế đó bác ấy hạ giọng cười cười: Thì ra đây là lý do tại sao Vệ Tam ghét dịch dinh dưỡng vị dâu tây?
Cười xong, sắc mặt của Tỉnh Thê một lần nữa nghiêm túc. Nếu cháu ấy đã muốn kiểm tra dịch dinh dưỡng, thế thì mình sẽ giúp cháu nó kiểm tra.
Sống trong môi trường như vậy rồi khó khăn lắm mới đi đến được bây giờ, bác ấy sẵn sàng đưa tay giúp đỡ.
...
Trở lại ký túc xá, Vệ Tam nhìn thấy tin nhắn Ứng Tinh Quyết gửi tới. Khi cô còn suy nghĩ nên trả lời làm sao thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Là tớ.” Kim Kha gõ cửa xong nói luôn, “Vào luôn rồi.”
“Có đồ ăn?” Vệ Tam buông tay xuống và quay đầu hỏi Kim Kha.
“Đã qua 12 giờ, ăn cái gì nữa.” Nói xong Kim Kha đóng cửa lại và hỏi trong nghiêm túc, “Khoảng 9:30 sáng nay, cậu đang đánh nhau với Jill Gil Wood?”
“Đại khái, không nhớ rõ.” Vệ Tam nhìn Kim Kha, “Không phải cậu đang huấn luyện chống gió, sao còn có tâm trạng chú ý đến tớ?”
“Đừng đánh trống lãng. Vệ Tam, bình thường cậu như thế nào thì còn giấu được người khác, nhưng không thể gạt được mấy người bọn tớ.” Kim Kha trừng mắt nhìn cô một cái.
“Được rồi được rồi, là đánh nhau với cậu ấy.” Vệ Tam nhận thua.
Tại sao cũng là hai người nhìn ra nhưng Ứng Tinh Quyết không tiếp tục hỏi, còn Kim Kha lại tìm thẳng tới cửa để chất vấn.
“Buổi sáng có chuyện gì?” Kim Kha nhìn chằm chằm Vệ Tam, không buông tha bất kỳ vẻ mặt nào trên mặt cô, “Lúc cậu đâm thẳng vào khoang cơ giáp là tớ đã thấy không thích hợp.”
Lúc Vệ Tam đánh nhau với người ta, thường thì cô thích kéo dài một lúc trước, quan sát chiêu thức của đối phương và tình huống sử dụng cơ giáp; về sau mới lười biếng phá hư bộ phận cơ giáp. Đối với một cơ giáp sư là cô mà nói, thế này vừa có thể kiểm chứng mức độ quen thuộc với cơ giáp, vừa có thể nhanh chóng giành được thắng lợi.
Mà không phải đi lên rồi chân ướt chân ráo ra tay, đến cuối còn đâm thủng ngay cả khoang cơ giáp của đối thủ.
Hơn nữa vừa rồi, với bằng chứng là số liệu trong phòng y tế phát hiện có biến động, Kim Kha mới tới đây hỏi thẳng.
Vệ Tam dựa vào bàn và trả lời: “Không thích cậu ấy lắm.”
Kim Kha sững sờ, sau đó hỏi: “Giống như thằng cha bác sĩ xấu hồi trước á?”
“Không phải.” Vệ Tam lắc đầu, “Nói không rõ được, phức tạp lắm.”
Ban đầu khi đánh với Jill Gil Wood, Vệ Tam chỉ muốn xem chiến sĩ độc lập tiến hóa và chiến sĩ độc lập dùng cơ giáp vượt cấp thì khác nhau chỗ nào. Kết quả vừa đánh, cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, trong lòng không ngừng xuất hiện cảm xúc bực bội.
“Theo lý mà nói thì Jill Gil Wood là người của bên kia, không thể nào là người bị nhiễm bệnh.” Kim Kha cau mày.
“Vừa rồi Ứng Tinh Quyết gửi tin nhắn cho tớ nói không tìm được khả năng tiến hóa của Jill Gil Wood, kêu chúng mình bắt đầu từ phía Quân Độc Lập.” Vệ Tam giơ tay lên mở quang não và để Kim Kha xem tin nhắn.
“Dựa theo lý luận, sự tiến hóa thường xảy ra với nhóm người hàng đầu. Jill Gil Wood là lạ thật.” Kim Kha suy nghĩ, “Có lẽ tiến hóa có vấn đề, khiến cậu khó chịu với cô ấy. Cấp siêu 3S nhạy bén hơn những người khác.”
“Cậu quên mất một chuyện.” Vệ Tam nhắc nhở, “Khí đen trong máu tớ.”
“Nói bậy bạ cái gì.” Kim Kha ngắt lời không nghe, “Đi ngủ sớm một chút.”
“Không phải cậu muốn tớ...” Vệ Tam theo bản năng đi theo phía sau và nói với cậu ấy. Rốt cuộc lại thành Kim Kha mở thẳng cửa ra ngoài rồi rầm một tiếng, đóng cửa lại. Thiếu điều muốn quật ngay mũi cô.
Vệ Tam ngồi xuống, một lát sau mới nói biết rồi khi trả lời Ứng Tinh Quyết.
...
Mấy ngày huấn luyện nay, chiến sĩ độc lập nếu không trèo tường thì chính là đánh nhau với cơ giáp, Hoắc Sở vẫn không vươn được ngón tay ra chỉ dạy. đánh nhau bằng cơ giáp với nhóm ngẫu nhiên kéo dài ba ngày, phần lớn chiến sĩ độc lập đã hợp tác hết với mấy người của các trường quân sự khác nhau, ngoại trừ trận Vệ Tam ngày đầu tiên là đồng đội đánh đồng đội, những người khác coi như phối hợp.
Ngày thứ ba đánh nhau bằng cơ giáp, Vệ Tam lại đánh với Jill Gil Wood. Cô vẫn nhanh chóng giải quyết đối phương, thậm chí lần này còn cắt thẳng đầu cơ giáp người ta luôn.
Vệ Tam cầm đao tu di với vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên tiềm thức của cô rất thiếu kiên nhẫn với Jill Gil Wood.
“Vệ Tam, cậu ấy sắp thua rồi mà mày còn xuống tay tàn nhẫn như vậy?” Shaω Eli đứng ra nói, vô cùng không quen với hành vi của Vệ Tam.
“Kỹ năng không bằng người khác, trách ai?” Hoắc Tuyên Sơn đứng ở bên cạnh bảo thẳng.
Mấy người nhà họ Hoắc ở đây, bao gồm cả sĩ quan huấn luyện Hoắc Sở: “…” Rốt cuộc trường Damocles là cái khu lây bệnh gì đây. Trước kia Hoắc Tuyên Sơn rõ ràng là một đứa con cháu thế gia khiêm tốn, nay sao ra được dạng này.
“Ban đầu hợp tác huấn luyện đã bảo không màng sống chết. Jill Gil Wood vẫn chưa chết cơ mà. Ngay cả khi cô ấy chết thật thì cũng do cô ấy không ổn.” Liêu Như Ninh chen tới bảo.
Shaω Eli bị hai người chặn đến nỗi chẳng nói thành lời. Đương nhiên gã biết quy tắc, nhưng mà trước đó Vệ Tam cũng sẽ không xuống tay ác như vậy, giờ thì cô đánh với Jill Gil Wood hai lần thì cả hai lần tàn nhẫn. Chuyện này như phá tan hình tượng cố định, khiến gã không nhịn được nữa mà nói ra.
Vệ Tam đi ra khỏi khoang cơ giáp, nói lạnh lùng: “Đánh xong sớm, ăn cơm sớm.”
Shaω Eli: “... Suốt ngày chỉ biết ăn.”.
“Cậu Eli, tôi nghe thấy đấy.” Vệ Tam chỉ vào tai mình.
Rõ ràng là ngữ điệu dùng từ không kém gì trước đây, nhưng đã Shaω Eli câm miệng. Chẳng biết tại sao, gã cảm thấy bây giờ Vệ Tam vô cùng hung dữ.
“Được rồi, đợi chút nữa cho cơ giáp sư các em chỉnh sửa, tập hợp trước đã.” Hoắc Sở hô.
Sau khi tất cả mọi người xếp hàng đứng nghiêm, Hoắc Sở mới mở miệng: “Huấn luyện của các em kết thúc ở đây.”
Mọi người ngạc nhiên cả, thời gian đào tạo 10 ngày thì chỉ trôi qua 6 ngày, còn 4 ngày nữa mà.
“Bốn ngày tới, tôi và một nhóm các giáo viên sẽ đọ sức với với nhóm của mấy em. Vẫn là đội được tạo ngẫu nhiên.” Hoắc Sở bảo, “Ok, giải tán.”
Nói là giải tán cơ mà các cơ giáp sư ở lại hết để chỉnh cơ giáp cho chiến sĩ độc lập.
Jill Gil Wood được vịn và ngồi sang một bên, cô nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau tình huống vừa rồi. Cô nàng dựa vào ghế, cúi đầu và đưa tay sờ cổ mình.
Rõ ràng các thành viên trường Samuel đứng bên cạnh đang an ủi Jill Gil Wood.
“Nước.” Hoắc Tuyên Sơn từ xa ném một chai nước cho Vệ Tam rồi mới đi tới ngồi xuống cùng với cô.
Vệ Tam vặn nắp chai và uống nước như không có việc gì.
Trường Quân sự Damocles, ngoại trừ Ứng Thành Hà đang kiểm tra cơ giáp thì những người khác đều ngồi dựa vào tường. Vệ Tam lấy ra một ống dịch dinh dưỡng từ trong túi và đổ vào miệng, xem như lấp bụng một tí.
“Còn 4 ngày huấn luyện, sĩ quan huấn luyện cũng không chỉ đạo tụi mình mà để tụi mình đối đầu với thầy cô luôn. Không khỏi cẩu thả một chút.” Liêu Như Ninh chống cằm nói.
“Khóa huấn luyện này không còn là uốn nắn ý thức chiến đấu của chiến sĩ độc lập, mà là gầy dựng làm việc theo nhóm.” Kim Kha ngửa đầu lên, cậu nhìn mấy ngày rồi nên cũng nhìn được thứ sâu xa trong đó.
Huấn luyện hợp tác với đội ngũ này không phải làm việc cùng với người cùng trường của mình, mà chính là nhanh chóng đạt được sự ăn ý với các chiến sĩ độc lập của mấy trường khác.
Kim Kha lần này chẳng hỏi tiếp tình huống của Vệ Tam, chỉ thảo luận những điểm quan trọng của trận chiến với thầy cô tiếp theo cùng bọn họ.
...
Phòng y tế, Tỉnh Thê vừa nhận được một phiếu kiểm tra dịch dinh dưỡng đầy đủ, các trang đầu tiên là các thành phần nguyên tố của dịch dinh dưỡng được kiểm tra.
Hiển nhiên thành phần của dịch dinh dưỡng này không ít, hoàn toàn phù hợp với các tiêu chuẩn của dịch dinh dưỡng.
Thành phần dinh dưỡng không thiếu, gặp Vệ Tam uống vào, thì sao mà suy dinh dưỡng được?
Tỉnh Thê quay lại và mở hộp lưu trữ, có còm một nửa dịch dinh dưỡng bên trong. Bác ấy đặt tay trên hộp, có lẽ… các dụng cụ ở đây không phát hiện ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 230
Chương 230