“thuốc nổ”
Ba đội trường quân sự lần lượt đi ra theo thứ tự xếp hạng. Bầu không khí viện Bình Thông có chút kỳ lạ, các thành viên trong đội tuyển thì khá hưng phấn, đây là lần đầu tiên bọn họ giành được chức vô địch trong giải đấu này, nhưng năm người của đội chủ lực đi trước thì có biểu hiện hơi hời hợt, dường như không vui vẻ như tưởng tượng.
Quý Giản đứng bên cạnh Tông Chính Việt Nhân, cúi đầu nhận sai: “Các chủ, tôi không cố ý.”
Lúc ấy chỉ muốn lấy xếp hạng trong khi mấy tên chiến sĩ độc lập chủ lực khác lại chả đề phòng cậu ta. Ai mà ngờ được cột cờ kia không biết thiên vị, cứ thế đổ về phía các chủ, hơn nữa lá cờ hết lần này tới lần khác còn bịt kín đầu cơ giáp.
Tay Tông Chính Việt Nhân cầm thương dài, không kìm được mà đi sờ eo mình. Cho tới bây giờ chỗ này vẫn còn nhoi nhói, Cơ Sơ Vũ và Hoắc Tuyên Sơn không nhẹ tay được một tí nào.
“Lấy được thứ hạng là quan trọng nhất.” Tông Chính Việt Nhân nói với vẻ thản nhiên, ngón tay nắm chặt thân thương, “Đừng có nhắc lại việc này.” Cứ coi như một giấc mộng đi.
“Anh Tông Chính này, kỹ thuật bắn súng của cơ giáp sư viện Bình Thông mấy anh chuẩn ghê.” Vệ Tam chen tới, nhìn thấy Tông Chính Việt Nhân bèn nhiệt tình chào hỏi, “Tôi thấy lúc ấy anh bị đấm hai cú, không có sao chứ.”
Tông Chính Việt Nhân: “...” Xem ra mình vĩnh viễn không tỉnh khỏi cơn ác mộng này.
“À, đúng rồi.” Vệ Tam xoay người chỉ chỉ Ứng Tinh Quyết đứng sau lưng, “Trong lúc các anh còn đang thi đấu, có người lại cố gắng bắt cóc để vưu oan cho anh ấy. Chuyện Kosai Musashi lần trước ở Sao South Pasadena không liên quan đến anh ấy và việc này đã được các trường chứng minh trong sạch rồi.”
Đầu tiên Tông Chính Việt Nhân sửng sốt, thật không ngờ chỉ có mấy ngày là Ứng Tinh Quyết đột nhiên rửa sạch hiềm nghi. Sau đó anh ta nhìn Vệ Tam: “Anh ta không phải người của trường Damocles, vì sao cô lại giải thích?”
Vệ Tam mỉm cười: “Cho dù mọi người không học cùng trường nhưng cũng toàn là bạn bè tương trợ đoàn kết với nhau. Đương nhiên tôi muốn thay anh ấy giải thích chuyện này rồi.”
“Giải thích cái gì?” Mấy người Kim Kha đi ra từ phía sau.
“Trở về rồi nói cho các cậu biết.” Vệ Tam tiến lên đưa tay vỗ vào tay mấy người bọn họ. Kế đó cô nghiêng đầu nhìn Đinh Hòa Mỹ phía sau một chút, giơ ngón tay cái lên với chị ấy, “Chị à, lần này chị chính là người có công to nha.”
Đinh Hòa Mỹ cười: “Cũng là chuyện bên trong thôi.”
Đội chủ lực của trường Damocles tụ hợp và đứng sang một bên để trả lời phỏng vấn. Chỉ chốc lát sau người của trường Đế Quốc cũng đi ra, Cơ Sơ Vũ nhìn thấy Ứng Tinh Quyết thì ánh mắt lia tới trái tới phải của anh, cậu ta không phát hiện người giám thị trước kia.
“Chỉ huy chính.” Hoắc Kiếm đi ra la lên một tiếng với Ứng Tinh Quyết, “Xin lỗi, chúng tôi...”
Ứng Tinh Quyết giơ tay lên ngắt lời, lạnh lùng nói: “Còn có cơ hội xoay chuyển.”
“Những người đó không có ở đây?” Cơ Sơ Vũ vẫn không nhìn thấy những người giám sát, trước đó họ còn muốn theo dõi nhất cử nhất động của Ứng Tinh Quyết ở sân diễn tập.
“Rút lui.” Ứng Tinh Quyết xoay người nói trước, “Hiềm nghi của tôi đã bị bỏ rồi.”
Đội chủ lực của trường Đế Quốc muốn hỏi lý do tại sao, nhưng tất cả các phóng viên truyền thông ở gần đó, họ chỉ có thể trả lời các câu hỏi của các phóng viên đầu tiên.
...
Đợi đến khi trao giải xong, các trường quân sự trở về ký túc xá, cũng nghe xong chuyện xảy ra bên ngoài đấu trường thi đấu một lần nữa. Họ cũng biết còn có người dám bắt cóc sinh viên một lần nữa nhưng bị Vệ Tam, kẻ bị loại, phá hư.
“Nói như vậy, Kosai Musashi không phải do Ứng Tinh Quyết giết?” Lộ Thời Bạch hỏi cô giáo tới thông báo.
Cô giáo gật đầu: “Không chỉ không phải em ấy giết mà trong cơ thể em ấy còn có một máy ghi dữ liệu thu nhỏ nằm đấy 10 năm. Từ 10 năm trước đã có người tính toán em ấy rồi.”
“Vu oan hãm hại...” Lộ Thời Bạch nhíu mày, “Kosai Musashi bị liên lụy.”
“Nếu không phải Vệ Tam đột nhiên bị loại rồi đi trèo qua cửa sổ Ứng Tinh Quyết, chỉ sợ còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra với em ấy.” Giáo viên cảm thán.
“Trèo lên cửa sổ Ứng Ứng Tinh Quyết?” Hoắc Tử An vừa nghe là cười nhạo một tiếng ngay, “Vệ Tam muốn âm thầm ra tay với anh ta thì có. Trước kia ở Sao Đế Đô còn biết phải chờ tới đêm khuya, còn giờ ra tay ngay giữa ban ngày à?”
Cô giáo ho một tiếng: “Dù sao cũng không có ra tay, ngược lại còn cứu Ứng Tinh Quyết. Trường Đế Quốc bên kia vẫn có ý định mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“Không đúng.” Lộ Thời Bạch hoài nghi, “Bọn họ làm gì đó tại máy ghi dữ liệu của Ứng Tinh Quyết trong cơ thể chỉ vì muốn vu khống anh ta? Một ván cờ dài như vậy, không phải chỉ đơn giản thế này. Em thấy rõ ràng là người đứng sau muốn mượn tay Tinh Quyết sát hại sinh viên trường quân sự. Năm trường quân sự chỉ có trường Damocles là không có người chết, ngay cả thành viên đội tuyển trường đó cũng cứu lại được, có phải là bọn họ… đặt bẫy hay không. Nếu không thì làm sao bọn họ lại phát hiện hết lần này tới lần khác được.”
“Em nói như vậy cũng không hoàn toàn hợp lý. Dù Vệ Tam là người phát hiện Ứng Tinh Quyết hai lần nhưng lần này em ấy bị anh em Sơn Cung của trường South Pasadena lôi ra ngoài cùng nhau.” Mấy ngày nay, giáo viên mấy trường quân sự cũng đang phân tích, cơ mà cứ mãi chẳng thể hoàn toàn suy đoán ra mục đích của người đứng sau lưng.
Lộ Thời Bạch lật xem cảnh phát lại trong livestream, đúng thật là Vệ Tam và anh em Sơn Cung dùng phương thức ngoài dự liệu của mọi người để bị loại chung.
Sau một hồi nói chuyện, giáo viên của viện Bình Thông rời đi, Lộ Thời Bạch nhìn Tông Chính Việt Nhân đứng trước cửa sổ: “Các chủ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, chúng ta không thể không đề cao cảnh giác. Không phải do các trường quân sự khác âm thầm tính toán, vậy chuyện này chính là do Quân Độc Lập làm.”
Tông Chính Việt Nhân thuận miệng ừ một tiếng, tầm mắt của anh ta dừng ở mặt đường dưới cửa sổ vì đang suy nghĩ một chuyện: D.ục vọng chiến thắng trong mắt Cơ Sơ Vũ đã biến mất.
Trước trận đấu, đối thủ duy nhất mà Tông Chính Việt Nhân để vào mắt chỉ có một mình Cơ Sơ Vũ, hai trận đấu đầu tiên vẫn như thế. Địa vị của hai người tương tự nhau, anh khá hiểu tâm lý của Cơ Sơ Vũ.
Nhưng lần này nhìn thấy Cơ Sơ Vũ thì cậu ta lại chả giống trước kia lắm.
Bởi vì... Ứng Tinh Quyết không có ở đây, cho nên mất lòng tin vào thứ hạng ở đấu trường lần này?
Ký túc xá trường Damocles, phòng ngủ của đội chủ lực.
“Tôi cứ thấy trận này kỳ kỳ sao ấy.” Một mình Liêu Như Ninh chiếm toàn bộ ghế sô-pha trong phòng khách, bên miệng ngậm một ống hút siêu dài, nó kéo dài đến chai nước giải khát trên bàn trà thủy tinh, “Vệ Tam không có ở đây, tôi còn tưởng rằng bọn mình phải liều mạnh trọng thương mới lấy được thứ hạng đó.”
“Tôi còn chờ các cậu đánh sáp lá cà một ngày một đêm.” Vệ Tam cũng mất hứng như thế.
Kim Kha đi ra khỏi phòng mình rồi đẩy một chân Liêu Như Ninh xuống, cậu ấy chen vào ngồi xuống: “Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam là chuyện gì?”
“Họ nhận được tin nhắn mã hóa từ Quân Độc Lập, nói rằng những người bị nhiễm bệnh đã hành động bên ngoài cuộc đua.” Vệ Tam giải thích những gì đã xảy ra trước đó một lần.
Thiếu gia Liêu càng nghe càng không thoải mái, cậu ta dứt khoát ngồi dậy, chả thèm uống nước nữa: “10 năm trước đã bắt đầu ra tay bố trí với một đứa trẻ, hành vi điên rồ gì đây? Hoàn toàn không phải là con người mà!”
“Người bị nhiễm bệnh theo một nghĩa nào đó đã không còn là con người nữa rồi.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Hơn nữa, không phải hơn 10 năm trước thì bọn họ đã ra tay với Ứng Tinh Quyết rồi à?”
Người ngoài cuộc nghe xong trong lòng đã không thoải mái, chứ đừng nói gì đến Ứng Thành Hà. Anh ngồi trên ghế với đôi mắt đỏ bừng: “Anh họ tôi đã làm gì sai?”
“Không làm gì sai cả, chẳng qua đẳng cấp của anh ấy quá cao.” Kim Kha gằn từng chữ, “Người bị nhiễm bệnh phía sau đang sợ anh ấy. Chẳng qua năm đó người đứng đầu nhà họ Ứng bảo vệ Ứng Tinh Quyết rất tốt, không để cho anh ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau này thì Ứng Tinh Quyết tự mình dùng được cảm giác mạnh mẽ này, người bị nhiễm bệnh bình thường không đến gần được cho nên bọn họ mới lựa chọn ra tay trong giải đấu.”
“Máy ghi dữ liệu mini có quy trình kiểm tra an toàn, nên năm đó người ra tay chỉ sửa đổi chỉ được một chút là cho Ứng Tinh Quyết rơi vào hôn mê ba lần.” Hoắc Tuyên Sơn phân tích, “Có lẽ người bị nhiễm bệnh còn có âm mưu lớn hơn. Quân Độc Lập rất sốt ruột, thậm chí không tiếc chuyện bại lộ với tụi mình thì chắc là họ biết cái gì rồi.”
“Biết cũng sẽ không nói cho chúng ta biết.” Liêu Như Ninh một lần nữa cắn ống hút, “Anh em Sơn Cung nói từ tin nhắn mã hóa không nhìn thấy người gửi tin là ai, chứng tỏ nội bộ bọn họ cũng đang đề phòng.”
Kim Kha trầm tư một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vệ Tam: “Cậu có kiểm tra máy ghi dữ liệu thu nhỏ trong cổ tay mình chưa?”
Vệ Tam cúi đầu đưa tay, nhìn cổ tay mình: “Chưa.”
Nhất thời bốn người trong phòng khách đều quay đầu nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt Ứng Thành Hà còn đỏ hơn, thanh âm có chút khàn khàn: “Thứ này của cậu cũng do người đó bên Quân khu 1 làm.”
“... Vậy tôi đi tìm người nhìn xem?” Vệ Tam quên mất bản thân mình.
Nhắc đến chuyện này, Kim Kha lại nhớ lại một điều: “Xét nghiệm máu trước đây ấy, bác sĩ Tỉnh có báo cáo cho cậu không?”
Vệ Tam lắc đầu: “Tớ không đi tìm bác sĩ Tỉnh, bác ấu cũng không liên lạc với tớ, chắc là chưa có rồi.”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối tăm chỉ có ánh trăng lu mờ, nhưng những đám mây đen thỉnh thoảng trôi dạt lại che đi một chút ánh sáng còn lại. Dưới lầu, cành cây lắc lư theo gió hai bên đường.
“Làm sao vậy?” Hoắc Tuyên Sơn quan sát vẻ mặt Vệ Tam, nhạy bén đứng dậy và hỏi trong cảnh giác.
Vệ Tam giơ tay lắc nhẹ: “Có người tới.”
Cô có thể cảm thấy một sự dao động cảm giác mạnh mẽ và quen thuộc, cô đã từng cảm nhận được ở tòa nhà mô phỏng đấu trường nào rồi.
- --Là Ứng Tinh Quyết?
“Tớ chả cảm giác được gì cả.” Kim Kha cau mày, theo lý thuyết cảm giác chỉ huy rộng lớn hơn so với cơ giáp sư và chiến sĩ độc lập.
Nhưng cũng là bình thường, Vệ Tam có cấp siêu 3S, giới hạn này dường như đã vượt qua một định nghĩa nào đó.
Trong phòng khách, năm người đứng dần dần khít lại nhau, tựa lưng đứng với nhau để đề phòng.
Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
Năm người: “????”
Thiếu gia Liêu chà xát cánh tay đã nổi da gà: “Chẳng lẽ là ma!?”
Vệ Tam nghe tiếng gõ cửa có tiết tấu thì đại khái xác định được là ai. Cô chuyển người đi thẳng về phía cửa rồi đưa tay mở cửa, bốn người chả có một cơ hội ngăn cản.
Khi cánh cửa mở ra, bên ngoài đúng thật có bóng người quen thuộc, bên cạnh đó còn có thêm một người đàn ông trung niên xa lạ mặc trang phục huấn luyện Damocles.
“Chú à, chú giả bộ non nớt như vậy không ổn lắm đâu.” Liêu Như Ninh đứng ở sau lưng Vệ Tam, nhìn người bên cạnh đánh giá từ trên xuống dưới.
“Anh!” Ứng Thành Hà vừa nhìn thấy người ở cửa là Ứng Tinh Quyết là la lên rồi lập tức che miệng lại, ám chỉ mình phải bình tĩnh ổn định, không nên biểu lộ ra bộ dáng vô cùng để ý.
Vệ Tam nhường vị trí: “Vào đi.”
Lúc này, Ứng Tinh Quyết và người bên cạnh mới tiến vào, cả hai mặc đồng phục huấn luyện của trường Damocles hết.
“Các anh cứ như vậy đi thẳng tới đây.” Vệ Tam nhìn lướt qua vài lần rồi hỏi, “Dùng cảm giác mê hoặc người của cả tòa nhà?”
Cảm giác của Ứng Tinh Quyết có thể ra ám thị cho người khác, chuyện này Vệ Tam đã biết sau lần đó đi cùng anh tới tòa nhà y tế. Từ bộ đồ huấn luyện của hai người, có lẽ anh ấy đã ám chỉ những người trên đường đi rằng hai người là sinh viên của trường Damocles.
“Ừ.” Ứng Tinh Quyết quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh, “Đây là người của nhà họ Ứng, mời chú ấy tới giúp cô xem máy ghi dữ liệu thu nhỏ.”
Ứng Tinh Quyết là theo chuyện của mình điều tra tiếp mới biết trên người Vệ Tam cũng có cái này.
“Khi bác sĩ Tỉnh mượn cũng không nói dùng cho người nào. Chắc là không có vấn đề đâu.” Vệ Tam cho hay.
“Lấy ra xem trước đã.” Kim Kha đứng bên cạnh nói, cậu ấy cũng chẳng yên tâm.
Trước khi lấy máy ghi chép thu nhỏ này ra khỏi cổ tay của cô, Vệ Tam ngồi trong phòng khách còn mấy người còn lại kéo tất cả rèm cửa lại, chờ người này lấy đồ ra.
Người đàn ông trung niên cắt da của Vệ Tam, từ từ lấy máy ghi chép. Kế đó ông ấy đặt thứ này trong chất lỏng đặc biệt để rửa sạch, rồi lấy ra và đặt lên một chỗ như cái bồn nuôi cấy.
Ông ấy đeo một cặp kính gọng đen trông bình thường và bắt đầu tách con chip trong máy ghi dữ liệu ra từng chút một.
...
“Như thế nào rồi?” Ứng Tinh Quyết thấy người đàn ông trung niên buông cái kẹp xuống thì hỏi nhỏ.
“Vâng, không giống như của cậu, không có nguồn điện bên ngoài khiến người ta hôn mê.” Người đàn ông trung niên trả lời.
Còn chưa đợi mấy người trong phòng khách thở phào nhẹ nhõm, ông ấy lại nói: “Nhưng máy giám sát âm mini này đã được tiến hành cải tạo lần thứ hai, phong cách và mánh khóe khác với máy giám sát mini của cậu, chắc là do một người khác đụng vào.”
“Thay cái gì?” Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết chậm rãi cầm lấy.
“Trên đó có một loại thuốc nổ được nén lại. Bởi vì thể tích siêu nhỏ, nhưng nếu lại đặt nó ngay sau gáy thì chỉ cần cho nổ sẽ thổi bay đầu người.” Trên nét mặt người đàn ông trung niên có một chút nghi ngờ, ông ấy ngẩng đầu nhìn Vệ Tam, “Chẳng qua con chip siêu nhỏ này được lắp đặt ở cổ tay, nhiều nhất cũng chỉ làm nổ tung một bàn tay, chứ không làm tổn thương tính mạng con người.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Có người hại tôi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 250
Chương 250