DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 265

“cơ giáp hạng nhẹ bay như bão tố”

Toàn bộ sân khấu của MC có đầy đội bảo vệ và giáo viên của các trường quân sự. Không giống như những cảnh thành thạo điêu luyện mà mọi người được nhìn thấy trong quá khứ, họ bị tinh thú tấn công trực diện, liên tục bị thương, nhưng chỉ biết ra chiêu lung tung.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngư Phó Tín đã nhìn thấy có tinh thú tập kích chiến sĩ độc lập đội bảo vệ trong khi rõ ràng chỉ cần hơi nghiêng người là người này sẽ tránh được.

“Bọn họ không nhìn thấy tinh thú.” Sắc mặt Sơn Cung Ba Nhận lạnh như băng, “Có người thiết lập thế giới mô phỏng ở bên ngoài.”

Bởi vì không thể nhìn thấy tinh thú nên chỉ có thể dựa vào cảm giác để ra chiêu càng nhiều càng tốt để cho tinh thú chung quanh sợ và lui ra. Nhưng họ cũng không thấy hành động của tụi nó nên thường bị tụi nó làm bị thương.

Sơn Cung Ba Nhận dẫn đội vọt xuống, cứng rắn giết tới từ phía sau tinh thú.

Biển tinh thú vây quanh bị xé ra một vết rách, đội ngũ trường South Pasadena dần tiếp cận đội bảo vệ hiện trường bên trong, kế đó bọn họ lại từ từ tản ra xung quanh, canh trước mặt người ở hiện trường.

Lê Trạch phản ứng trước: “Tấn công của tinh thú bên ngoài đang suy yếu.”

“Những tinh thú này rút lui?” Ứng Nguyệt Dung cũng không cho rằng biển tinh thú sẽ rời đi trong vô cớ.

Lúc này Sơn Cung Dương Linh gần đó cho một roi quất vào không khí, quất thẳng vào lưng cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận.

Sơn Cung Ba Nhận hít một hơi thật sâu: “...”

“Mấy thầy cô không nhìn thấy chúng ta.” Sơn Cung Dũng Nam quay đầu nhìn, “Chúng ta cần dẫn bọn họ đến hầm trú ẩn dưới lòng đất, không thể ở đây hao tổn trong thời gian dài.”

Cao Đường Ngân không đi theo, bọn họ không có chỉ huy chính mà gặp cảnh các thầy cô cũng không nhìn thấy bọn họ ngay cả khi mặt đối mặt, hiển nhiên họ sẽ không có biện pháp chống đỡ được đòn tấn công tinh thần của tinh thú cấp cao. Thành viên đội tuyển trường South Pasadena đã bắt đầu chịu không nổi, chỉ có thể dựa vào chỉ huy của các tiểu đội để chống đỡ đa truân.

Sơn Cung Ba Nhận vung roi quăng lên người một con tinh thú phía trước, cậu ta nói với Sơn Cung Dũng Nam: “Em giúp anh một chút trước đã.”

Rồi cậu ta xoay người đối mặt với Sơn Cung Dương Linh, cô giáo không nhìn thấy cậu ta nhưng đã quen thuộc với thân pháp chiêu thức của mình là chắc.

Đúng thật, trong vòng 10 chiêu, Sơn Cung Dương Linh đã phản ứng lại: “Sơn Cung Ba Nhận?”

“Cái gì?” Bản thân Ứng Nguyệt Dung đang chú ý hết thảy chung quanh, bà ấy nghe vậy không khỏi nhìn về phía Sơn Cung Dương Linh.

“Chắc đội ngũ của trường South Pasadena đã ra ngoài.” Ngư Thiên Hà lên tiếng, “Có lẽ bọn họ ở gần đây.”

Tầm mắt Ứng Nguyệt Dung đảo qua Ngư Thiên Hà rồi cũng chẳng hỏi vì sao, bà ấy lại tung cảm giác từ tay xuống ra nhằm bao trùm toàn sân khấu MC, thiết lập hàng rào.

Có chỉ huy thiết lập hàng rào ngăn được đòn tấn công tinh thần của tinh thú cấp cao, sinh viên trường South Pasadena bên ngoài nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Lúc này các thầy cô giáo và đội bảo vệ ra tay lung tung ban đầu cũng dần thu tay lại. Bọn họ không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác để nhận ra một nơi nào đó càng ngày càng trống và đoán là đội ngũ trường South Pasadena dọn sạch.

Rõ ràng là hầm trú ẩn dưới lòng đất không xa, nhưng để hướng dẫn những người trong thế giới mô phỏng đi đúng hướng thì vẫn còn cần bỏ ra một thời gian khá dài.

Đặc biệt là tinh thú vẫn đang tăng lên.

“Lối vào có Cao Đường Ngân và Quinley canh giữ, sẽ không có tinh thú ra thêm mới đúng.” Ngư Phó Tín nhìn số lượng tinh thú vẫn không giảm bớt, “Chắc chắn có người mở lá chắn bảo vệ rồi.”

“Trước tiên đưa bọn họ vào hầm trú ẩn đã.” Sơn Cung Ba Nhận nhìn những người bình thường bị thương nặng và nhóm chiến sĩ độc lập có cơ giáp tổn hao nghiêm trọng, cằm cậu ta bạnh ra đầy căng thẳng, “Chờ bọn họ an toàn rồi, tôi và Dũng Nam đi tìm công tắc. Ít nhất phải mở lớp bảo hộ lối ra trước, sau đó đóng lại thế giới ảo trong đấu trường thi đấu. Khi mấy trường khác thấy chuyện không đúng thì cũng ra được.”

Chẳng qua nghe nghe có vài bước đơn giản như vậy, cơ mà bởi vì sự tồn tại của thế giới mô phỏng nên họ hao phí sức lực ròng rã hơn một ngày.

Không dừng lại bất kỳ lúc nào, sinh viên trường South Pasadena hầu như chả th ở dốc nổi, họ chỉ có 500 người bảo vệ cả đám người đang tụm lại ở đằng sau. Chả ai dám thư giãn một giây, như thể không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Tinh thú cấp cao về cơ bản được giao toàn bộ cho Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam.

Thật vất vả lắm mới đưa bọn họ vào hầm trú ẩn dưới lòng đất, Ngư Phó Tín dẫn người ở lại bảo vệ người ở hiện trường trực tiếp, anh em Sơn Cung thì đi tìm phòng điều khiển. Nhưng bọn họ hao phí sức lực để giết ra một con đường, lúc chạy tới phòng điều khiển thì đã thấy có người bị nhiễm bệnh canh giữ ở đây.

“Chuyện sau này thì mấy cậu cũng biết rồi.” Sơn Cung Ba Nhận nhìn Vệ Tam, “Nhưng mà làm sao mấy cậu đi ra được? Có vẻ Cô Ngư còn là chưa kịp liên lạc với cậu mà.”

“Phát hiện có thể trong đấu trường có chuyện nên đi ra.” Vệ Tam đá văng cục đá bên chân, “Hiện trường trực tiếp và trong đấu trường thi đấu đã lộn xộn thành một mảng mà Tinh Võng không có phản ứng?”

“Không, đến bây giờ cũng không có người tới.” Sơn Cung Dũng Nam trả lời, “Hơn nữa chúng tôi hoàn toàn không có thời gian rời đi, để ra ngoài xem tình hình.”

Ứng Tinh Quyết đi tới bên cạnh bảng điều khiển, anh ấn nút trên một cái máy ở mặt bàn, đột nhiên có vài cái màn hình ánh sáng xuất hiện.

Người trong phòng điều khiển theo bản năng nhìn về phía màn ánh sáng, Sơn Cung Ba Nhận không nhịn được mà cười: “Bản lĩnh thật lớn.”

Trên mấy cái màn ánh sáng đang chiếu cảnh của “năm trường quân sự lớn” đang ở đấu trường Willard trong khi rõ là năm trường đã đi ra ngoài rồi.

“Video livestream giả.” Vệ Tam đi tới bên cạnh Ứng Tinh Quyết và cúi đầu nhìn thiết bị này, “Ngay từ đầu đã thiết lập cục diện, trận đấu vừa bắt đầu là tải ngay trực tiếp giả lên cho khán giả ở Tinh Võng xem. Người ở hiện trường trực tiếp và đấu trường rơi hết vào thế giới ảo, nếu không có người phát hiện chuyện bất thường, chỉ sợ toàn bộ chết hết ở đây.”

Ứng Tinh Quyết tiếp tục điều chỉnh thời gian của màn ánh sáng chạy về phía trước, anh chỉ cần xem một hồi là phát hiện video livestream giả này được làm ra như thế nào: “Bọn họ dùng số liệu biểu hiện thi đấu trước đó của chúng ta, thậm chí còn dùng cả lời nói và biểu cảm trên mặt của người dẫn chương trình và khán giả.”

Cho nên thế giới bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra manh mối.

Anh tiếp tục đưa tay ra và kéo về phía sau, muốn xem cốt truyện giả phía sau.

“Dừng lại một chút.” Vệ Tam bỗng nhiên nói.

Ứng Tinh Quyết dừng đầu ngón tay đang kéo thanh tiến độ theo lời cô thì nhìn thấy hình ảnh trường Samuel và trường Damocles đối đầu.

“Lùi về sau một chút.”

Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt nhìn cô, hỏi: “Ở đây?”

Vệ Tam gật đầu: “Giống như lúc đó.”

Sau 0 giờ, trường Damocles và trường Samuel được dịch chuyển ngay lập tức và gặp nhau, Cao Học Lâm nhảy ra khiêu khích, và hầu như không có sự khác biệt với những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.

Vệ Tam chỉ vào hình ảnh hai trường quân sự đã bắt đầu đánh nhau và bảo: “Ở đây bắt đầu không còn giống, Shaω Eli đánh ngất xỉu Cao Học Lâm, chúng tôi không cãi nhau.”

Chỉ e rằng người thiết kế video mô phỏng giả và tải nó lên này không thể tưởng tượng được Shaω Eli sẽ đánh ngất xỉu chỉ huy chính của mình vì lo sợ tới cái dạng này.

Hình ảnh tiếp tục, số lượng người bị loại cứ vậy mà y hệt như lúc viện Bình Thông và trường Đế Quốc nghe được.

“Chắc đây là hình ảnh ảo mà nhân viên công tác nhìn thấy.” Ứng Tinh Quyết nói khi nhìn thẳng vào Vệ Tam, “Người thiết lập ván cờ này không biết đẳng cấp thật sự của cô.”

Chiến sĩ độc lập đội chủ lực của hai trường đối đầu. Mặc dù trong cảnh tượng thì chiến sĩ độc lập của trường Samuel dường như bị đẩy đến tuyệt cảnh, nhưng có Vệ Tam cấp siêu 3S thì mất đi một chiến sĩ độc lập đã là cực hạn, tuyệt đối không thể khiến Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh bị loại cùng nhau.

“Cảnh ảo này nhìn có chút quen mắt.” Sơn Cung Dũng Nam bỗng nhiên nói, “Này, không phải là hình ảnh trường Damocles các cậu bị trường Samuel áp chế trước kia sao?”

Ứng Tinh Quyết tắt máy: “Chúng ta nên ra ngoài thông báo cho người của quân khu.”

“Mấy thầy cô…” Sơn Cung Ba Nhận nói trong do dự, “Chúng tôi còn chưa tìm được công tắc của thế giới giả lập nơi này.”

“Kim Kha dẫn đội đi tìm thầy cô và khán giả, rất nhanh sẽ tìm ra được được hầm trú ẩn dưới lòng đất.” Ứng Tinh Quyết nói lạnh nhạt, “Bây giờ cần liên lạc với thế giới bên ngoài.”

Anh em Sơn Cung theo bản năng đi cùng Ứng Tinh Quyết ra ngoài, Vệ Tam tụt lại phía sau, cô quay đầu nhìn máy móc trong phòng điều khiển. Cô suy nghĩ một chút rồi trước tiên phá hủy thẻ năng lượng để cho máy móc mất đi nguồn cung cấp năng lượng, sau đó đập vỡ tất cả các máy móc, ngay cả đường dây quan trọng cũng bị kéo đứt.

Đám người bị nhiễm bệnh kia trở lại cũng chả bật được “công tắc” và video livestream giả này.

Bốn người là cấp siêu 3S hết, hơn nữa có một con bug như Ứng Tinh Quyết tồn tại, hầu như tinh thú chả tới gần người bọn họ được, cả đường đi này rất nhẹ nhõm.

Ở phía đầu bên kia, khán giả xem các buổi phát sóng trực tiếp của Tinh Võng với vẻ choáng váng.

Bởi vì phòng phát sóng trực tiếp mà họ đăng ký đột nhiên tối hù, hiển thị không có tín hiệu.

Trong lúc phát sóng trực tiếp không có cách nào lên sóng nữa, khán giả chỉ đành lên mạng chửi bới.

[Không phải chứ, đừng nói buổi phát sóng trực tiếp của trường Damocles bị chen tới nghẽn luôn nha?]

[Phòng phát sóng trực tiếp của trường Samuel cũng bị chen hư luôn, không có tín hiệu.]

[Mặc dù hai trường quân sự lại xảy ra chuyện bị loại với quy mô lớn, nhưng lúc đó livestream cũng không bị bóp. Sap giờ nổ luôn rồi?]

[Phòng phát sóng trực tiếp của trường Đế Quốc cũng tối tăm, hình ảnh.jpg]

[Tôi đăng ký phòng phát sóng trực tiếp của năm trường quân sự, đang tranh tài ngon thì sao tối thui hết rồi?]

[Đại gia, mua thẳng năm phòng phát sóng trực tiếp luôn?]

Khán giả vẫn chưa biết gì, bình luận trên Tinh Võng khắp mọi nơi.

Khán giả trên Sao Willard đã thiếu kiên nhẫn, tín hiệu của họ đã rất kém kể từ khi trận đấu bắt đầu. Để xem trận đấu, nhiều người đã gọi điện phàn nàn đến cửa hàng sửa chữa nhiều lần nhưng vẫn bị chập chờn thường xuyên, nghe đâu do đấu trường Willard gây nhiễu. Bây giờ tốt rồi, đen thùi hết.

“Trời đất, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tín hiệu năm này qua năm khác càng tệ hơn.” Không thể xem trận đấu, người xem của Sao Willard chỉ có thể đứng trên ban công và nói chuyện với hàng xóm.

“Tiền trả rồi cũng vô ích, sang năm tôi không sống ở Sao Willard nữa mà đi đến các ngôi sao khác cho rồi. Ông đây cứ bị nhiễu tín hiệu miết.”

“Anh nói xem có phải đấu trường có chuyện, gì mà giống ở trường đua lạnh lẽo đó, một làn rét đậm ụp tới làm ống kính nổ hết.”

“Không thể nào, đấu trường Willard không có môi trường lạnh lẽo với đợt rét đậm như thế, chả phải toàn bộ là giả lập hết à?”

“Cũng đúng.”

Hai người đứng trên ban công vừa trò chuyện vừa lướt mạng Tinh Võng.

Bỗng nhiên người của một nhà chỉ vào bầu trời đêm: “Mẹ kiếp, người nào thực sự ở trong bộ cơ giáp bay bên ngoài?”

Khi hàng xóm bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn lên, người này chỉ thấy bóng dáng của một chiếc cơ giáp hạng nhẹ xẹt qua bầu trời đêm.

“Đúng đó, đêm hôm khuya khoắt muốn thừa dịp người khác không chú ý để bay. Ghiền bay quá à?!” Hàng xóm nổi giận, trong tình huống bình thường, ngoại trừ phương tiện bay có thể bay trong không phận cố định, cơ giáp hạng nhẹ không được phép bay trong khu vực dân sự. “Tôi sẽ gọi báo cáo!”

“Vừa đúng lúc tôi đã chụp được ảnh! Hơi mờ nhưng gửi cho các cơ quan chức năng, chắc chắn bọn họ sẽ tìm ra được!” Tất cả mọi người đều là cư dân tốt, vô cùng không vừa mắt cái dạng làm màu tự lái cơ giáp hạng nhẹ bay vù vù đêm khuya thế này, không thể không báo cáo được.

Người của hai nhà liên lạc với bộ phận kiểm soát không phận ngay tại chỗ, cũng gửi bằng chứng sang.

Bộ phận kiểm soát không phận vừa nghe đến đây bèn lập tức nói muốn điều tra người lén lút lái cơ giáp hạng nhẹ phóng như bay.

“Chắc là tên thanh niên còn chưa vào lớp của trường quân sự.” Trên ban công, hai nhà bắt đầu chửi bới.

“Cũng không phải, hiện tại sinh viên của năm trường quân sự lớn nếu đang thi đấu thì cũng lên lớp, nhìn loại người lái cơ giáp hạng nhẹ đầy bão tố khi tối thế cũng chả giống sinh viên có tiềm lực gì.”

“Anh cho tôi xem bức ảnh kia đi, xem là lái cơ giáp gì.”

Trong khi nói chuyện, cả hai nhà trên ban công bắt đầu phóng to bức ảnh hơi mờ đó để nhìn kỹ lại.

“Sao mà thấy… cơ giáp này khá quen á?”

“Đúng, đúng không? Tôi cũng cảm thấy rất quen thuộc, có thể là loại cơ giáp cho đại chúng gì đó.”

“... Thấy giống cơ giáp của một trong cặp song sinh ở South Pasadena, gọi, gọi là gì ấy?”

“Lục Tụ.”

“Đúng vậy, đúng, Lục Tụ!”

Hai nhà liếc nhau, đồng loạt lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, họ vẫn còn đang thi đấu.”

...

Giờ phút này trong khoang cơ giáp Lục Tụ đang có bốn người chen chúc.

Cái này phải bắt đầu từ nửa tiếng trước, khi họ đi ra thì thấy tất cả các máy bay có sẵn tại hiện trường đã bị đám tinh thú phá hủy. Xung quanh hiện trường trực tiếp không có tín hiệu, nhưng bọn họ càng không làm cái chuyện đi bộ để tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Cuối cùng Vệ Tam lưu loát tháo dỡ chỗ nào tháo được trong khoang cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận tại chỗ, để cho cậu ta đưa bọn họ rời đi.

Sơn Cung Ba Nhận: “...”

“Trường hợp khẩn cấp, hy vọng cậu thông cảm.” Vệ Tam nhướng mày, “Hai trường quân sự khác đi ra ngoài mà tới giờ cũng không có tin tức thì ắt là gặp phải cái gì rồi. Chúng ta phải đi ra ngoài, ít nhất phải truyền tin tức ra được bên ngoài.”

Đọc truyện chữ Full