DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 279

“chúng ta luôn thắng mà”

Xác định rõ được thành viên trong đội sẽ đi đến Sao Tây Tháp, chẳng qua Vệ Tam vẫn còn phải lên lớp học, cô đi học mỗi ngày trong khoảng thời gian này, nếu không phải học buổi sáng thì sẽ học buổi chiều. Tóm lại, cô làm hết thảy vì tín chỉ, đồng thời cũng xin nghỉ nửa tháng trước với giáo viên.

Hạng Minh Hóa vừa tới hỏi thì cô nói đại là đã lâu mình không trở về sao 3212, muốn về thầy và vợ.

Vệ Tam nói như vậy làm Hạng Minh Hóa cũng không tiện từ chối chuyện cô xin nghỉ phép, ông chỉ đành đồng ý.

Trừ thời gian đi học, Vệ Tam sẽ ngâm mình trong phòng làm việc và thương lượng chuyện cải tạo cơ giáp Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh cùng Ứng Thành Hà, đến buổi tối thì cô mới bắt đầu học chương trình của Ngư Thanh Phi.

Chip kết nối não được đặt trở lại vị trí ban đầu, Vệ Tam còn phải đến phòng tư liệu ban đêm mới có thể học được. Về cơ bản mỗi ngày cô cứ phải chạy khắp nơi giữa tòa nhà giảng dạy, phòng làm việc và phòng tư liệu.

“Cơ giáp nhẹ, trung, nặng, không có phân biệt tốt xấu gì cả, cơ giáp thích hợp cho chiến sĩ độc lập mới là cơ giáp tốt nhất.” Ngư Thanh Phi đứng trước mặt Vệ Tam nói, “Đồng dạng như vậy, em hiểu làm cơ giáp gì thì đó mới là cơ giáp tốt nhất.”

“Em cảm thấy tôi rành cơ giáp nào nhất?” Ngư Thanh Phi ngồi xổm tháo cơ giáp ở một bên và hỏi.

Toàn Liên bang đều biết, Ngư Thanh Phi là người tiên phong trong cơ giáp hạng nhẹ, hễ là người từng học bài học đầu tiên của cơ giáp sư trong trường quân sự sẽ biết. Bất kỳ một cơ giáp sư nào nghe được Ngư Thanh Phi hỏi như vậy thì phản ứng đầu tiên tuyệt đối là: cơ giáp hạng nhẹ.

Nhưng mà Vệ Tam đã xem qua nhật ký của Ngư Thanh Phi, cô nghiêm túc hoài nghi sở dĩ ông ấy đi tiên phong trong cơ giáp hạng nhẹ bởi vì xử lý chúng sẽ dễ dàng hơn, cũng tiết kiệm được một chút sức lực khi xử lý vật liệu.

Trong lòng nghĩ như thế nên Vệ Tam cũng nói như vậy: “Thứ ông hiểu nhất chính là lười biếng.” Cơ mà trước sau gì Ngư Thanh Phi cũng chả nghe được.

Nhưng mà Vệ Tam xem thường con chip kết nối não này, nó chẳng đơn thuần là ghi lại hành động ngôn ngữ của Ngư Thanh Phi, dường như nó còn phát hiện được lời nói của cô.

Môi trường bên trong chip đột nhiên chuyển dời, Ngư Thanh Phi lại thay đổi bộ dáng, từ trung niên biến thành thanh niên.

Cũng là làm cơ giáp, nhưng thanh niên Ngư Thanh Phi rõ ràng là có chí hướng hơn, tuy nhiên...

Tầm mắt Vệ Tam rơi vào sau lưng Ngư Thanh Phi, là trường Damocles còn chưa phát triển?

Sau hơn một tiếng học, Vệ Tam xác định đây là Sao Sa Đô chưa phát triển đầy đủ, không có gì cả ngoài một cái cổng trường Quân sự Damocles, và Thanh Kiếm Damocles vẫn còn ở trường lúc này.

Vệ Tam cũng coi như chứng kiến Thanh Kiếm Damocles này được xây dựng như thế nào. Phòng làm việc của Ngư Thanh Phi có quá nhiều vật liệu cơ giáp, toàn bộ đều là vật liệu cap cấp, cơ hồ mỗi lần hình ảnh chuyển một lần thì tinh thú trong phòng làm việc của ông đã được đổi sang chủng loại khác.

Ngư Thanh Phi không dùng hết, cũng không muốn sửa sang lại; đôi khi thật sự không dùng được thì ông cứ tiện tay ném vào hồ nước ngoài phòng làm việc, cứ thế hồ nước đã đầy sau một thời gian dài.

“Phiền chết đi được, không gọi mấy sinh viên tới cho mình mà còn thúc giục mình thu dọn mỗi ngày.” Ngư Thanh Phi ngồi xổm trên mặt đất, vừa lắp đặt động cơ cơ giáp vừa chửi bới.

Đã đọc nhiều nhật ký, gần như trong nháy mắt Vệ Tam biết ông ấy đang nói tới hiệu trưởng đầu tiên của trường Damocles.

Ngư Thanh Phi cầm vài cái động cơ đã được sắp xếp gọn trong tay và tự nhủ: “Mình đặt ở chỗ ao nước đó mà mắc gì mất mỹ quan?”

Hình ảnh vừa chuyển dời, đó là những vật liệu bỏ đi mà Ngư Thanh Phi vứt bỏ trong hồ nước. Vớt lên rồi, ông nhìn vào ống kính và mỉm cười: “Hiệu trưởng cho rằng đám vật liệu này là thứ cản người ta thưởng thức cái đẹp, cho nên tôi quyết định kết hợp những thứ này lại với nhau và đặt ở cổng chính cho sinh viên nhìn thấy được ngay khi họ bước vào.”

Hóa ra cái giọi là Thanh Kiếm Damocles có ý nghĩa sâu sắc với Sao Sa Đô đã được tạo như thế.

Một đêm nọ, Vệ Tam bị buộc phải nhìn ông dùng liệu bị vứt bỏ thế nào để tạo ra Thanh Kiếm Damocles được dựng lên ở cổng trường quân sự.

Bên trong thanh kiếm khổng lồ này còn có một không gian lưu trữ, dùng để thả vật liệu rác rưởi mà Ngư Thanh Phi không cần. Lúc ông ra vào thì chẳng còn ném đồ vào hồ bơi nữa, mà là dời trận địa, ném vào trong kiếm khổng lồ.

Vệ Tam: “...”

Khi cô miễn cưỡng tích góp được tín chỉ đến mức hơn 60, Vệ Tam rốt cuộc liên lạc lại cho Ứng Tinh Quyết và anh em Sơn Cung liên lạc để xác định địa điểm xuất phát và hội hợp.

Họ quyết định đến và gặp nhau ở một hành tinh nhỏ trước, kế đó mới chạy đến Sao Tây Tháp với nhau.

Trước khi rời trường, Kim Kha và Ứng Thành Hà, còn có Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đang chờ cô ở phòng chính ký túc xá.

“Trở về sớm một chút.” Kim Kha nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra bèn đứng dậy nói với Vệ Tam, “Đừng cậy mình mạnh.”

“Biết, đánh không lại là về ngay.” Vệ Tam cười cười, “Tớ sẽ không để cho mình chịu thiệt.”

Liêu Như Ninh thì lấy ra một đống đồ ăn nhét cho Vệ Tam: “Hôm trước tôi đi mua đấy, toàn là đồ ăn vặt ngon nhất của Sao Sa Đô chúng ta, hơn nữa còn có dinh dưỡng.”

Hoắc Tuyên Sơn thì thẳng thắng hơn rất nhiều, cậu ra gởi cho Vệ Tam một đống tinh tệ: “Dùng ở Sao Tây Tháp bên kia.”

Vệ Tam nhìn tiền trong tài khoản bèn bật cười: “Tôi có phải là không quay lại đâu, chẳng qua ra ngoài một chuyến, lấy được tài liệu thì trở lại.”

“Coi như chi phí sau này cậu giúp chúng tôi sửa chữa.” Hoắc Tuyên Sơn cho hay.

“Chuyện sửa chữa cho các cậu là do Thành Hà phụ trách.” Vệ Tam nhướng mày, “Nhiều nhất thì đến lúc đó có dư tài liệu, sẽ chia cho các cậu.”

“Một lời đã quyết, cậu nhớ mang theo tài liệu về với tụi này đấy.” Ứng Thành Hà.

“Có dư mới cho.” Vệ Tam cười đi tới cửa, vẫy tay với Ứng Thành Hà, “Đến rồi thì liên lạc cho các cậu, đến lúc đó cậu cũng có thể gặp anh họ của mình.”

Vệ Tam đến cảng dân sự một mình, tiện tay đội mũ nhằm che nửa khuôn mặt, cô bước lên tàu vũ trụ đi về phía ngôi sao nhỏ.

...

Ở phía bên kia, vì sự xuất hiện của những người bị nhiễm bệnh, Ứng Tinh Quyết đã đạt được tự do chưa từng có trong khoảng thời gian này.

Chuyện Quân khu 1 phán đoán rằng cảm giác của anh dễ mất điều khiển, sẽ làm người ta bị thương trước đây đã bị coi là sai lầm, những người canh giữ bên cạnh anh những năm qua đã rút lui toàn bộ, bao gồm cả người lẻn vào bên trong nội bộ nhà họ Ứng, họ cũng bị Ứng Thanh Đạo nhổ bỏ từng cái một.

Lần này Ứng Tinh Quyết muốn rời đi, không mang theo bất kỳ người nào bên cạnh, ngay cả Cơ Sơ Vũ cũng không biết.

10 phút trước khi tàu vũ trụ khởi hành thì tín hiệu không tốt, chờ chuyến đi ổn định, bấy giờ Ứng Tinh Quyết mới gửi tin nhắn cho Vệ Tam và nói mình đã khởi hành.

Vệ Tam: [Tôi cũng bắt đầu đi rồi, có lẽ tối mai sẽ tới nơi.]

Ứng Tinh Quyết: [Tôi sẽ đợi cô.]

Sao Sa Đô nằm ở vùng sâu vùng xa, không thể so sánh với Sao Đế Đô và South Pasadena, Ứng Tinh Quyết và anh em Sơn Cung gần như sẽ đến vào tối nay.

Khoang phổ thông tàu vũ trụ dân sự chẳng thể nào so sánh với tàu vũ trụ của trường quân sự khi mỗi người sẽ có một căn phòng riêng biệt. Vệ Tam tắt quang não, tựa lưng vào ghế và cho mũ che mặt mình.

“Ôi trời, tự nhiên giải đấu bị đình chỉ, nếu tiếp tục so tài thì tốt hơn biết bao.” Hành khách bên cạnh Vệ Tam và người bên nói chuyện.

“Cô đã xem hai video đó chưa? Cái gì mà người bị nhiễm bệnh, Quân Độc Lập... sợ là Liên bang muốn rối loạn rồi.”

“Xem chứ sao lại không, cái đó được lan truyền điên cuồng khắp nơi hồi trước.” Hành khách bên cạnh dựa mạnh vào phía sau, thở dài một tiếng nói, “Những người bình thường của Sao Willard thật đáng thương.”

“Quan trọng là trận đấu mới kéo dài được nửa năm, đợt sinh viên quân sự này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nếu có thể trưởng thành, e rằng tương lai bọn họ chính là lực lượng trụ cột vững vàng của Liên bang.”

“Vẫn tốt mà, tôi thấy mấy đội chủ lực của các trường quân sự cũng chả tệ. So với giải đấu trước thì họ đã trưởng thành rất nhiều, chúng ta không thể mất hy vọng vào bọn họ được.”

“Đâu, ý tôi là mưa gió trong Liên bang kéo dài nhiều năm như vậy, nhóm sinh viên trường quân sự lần này cũng coi như là nhóm ưu tú nhất trong mấy trăm năm, chúng ta luôn có thể thắng.”

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai hành khách bên cạnh, Vệ Tam giơ tay lên đè mũ xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười thật lòng thật hiếm thấy.

Đọc truyện chữ Full