DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ứng Trường Lạc
Chương 32: C32: Chương 32

Trâm cài áo hình ác quỷ nhỏ và tai mèo đều là những phụ kiện dễ thương, nhìn thế nào cũng không phù hợp làm quà tặng cho đàn ông trưởng thành.

Ứng Trường Lạc cất công lựa chọn, đánh cược vào việc Khúc Sở thiên vị mình, và cô đã thắng.

Khúc Sở mở lòng bàn tay, nâng ba món đồ nhỏ này lên, anh dịu dàng khen: “Biết ngay nhóc Trường Lạc sẽ nhớ mua quà cho anh trai mà.”

“Em không quên phần của anh đâu.” Ứng Trường Lạc đưa mu bàn tay ra sau lưng, ngón trỏ xoắn xuýt, cô nhàn nhạt đáp.

Thật ra, bước lựa quà của anh mới làm khó em nhất đấy.

Chơi hết lễ Quốc khánh, sau bữa cơm tối, Ứng Trường Lạc phải đứng gói quà một hồi lâu rồi quay về phòng luyện đề.

Lúc cô ra ngoài rót nước, Khúc Sở đang ngồi trong phòng khách, nói chuyện video với ai đó qua laptop — Trên đầu đeo cài tóc tai mèo do mình tặng.

Khúc Sở lười biếng ngồi ở ghế sô pha, anh đã đặc biệt thay sang bộ âu phục màu đen, áo sơ mi lỏng lẻo để hở vài nút, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp tinh xảo, trâm cài áo được anh kẹp ở cổ áo, bề mặt bóng loáng, phản chiếu chùm sáng rọi từ đèn thủy tinh trên trần nhà, bắt mắt đến độ không thể nào ngó lơ được.

Ứng Trường Lạc cầm ly, đường hoàng nghe lén một lát.

Người phía bên kia của video mang chất giọng thiếu niên nhẹ nhàng, đôi lúc còn truyền đến tiếng chuông lanh lảnh, người đấy chế giễu: “Cậu hai Khúc à, cậu có độc sao? Tắt video để thay sang âu phục đeo tai mèo hả? Người ta kim ốc tàng kiều, cậu thì tìm chủ nhân chơi SM, cậu là M? Quen biết nhiều năm như vậy, tôi không hề biết cậu có đam mê này đấy.”

“...” Ứng Trường Lạc nhíu mày, cô hoàn toàn không hiểu nửa câu sau.

“Miệng cậu hỗn quá, bộ coi bói tới mức ngốc luôn hả Cố Ý.” Khúc Sở mắng ngay, ngón tay rõ từng khớp xương khều chiếc tai mèo mềm mại, khóe môi nhếch lên, anh đắc ý khoe khoang: “Không đáng yêu à? Cô chủ nhà tôi đặc biệt mang về tặng tôi đấy, cậu có không? Hiển nhiên không rồi, cậu chỉ có mỗi chiếc chuông vỡ để lắc lư trong tay thôi.”

“Khúc Sở.” Giọng Cố Ý bỗng trầm xuống: “Cậu khai thật với anh em đi, cậu sẽ không đụng vào trẻ vị thành niên đúng không? Như vậy chẳng khác nào phạm pháp, cậu đừng lên cơn điên rồi thăm dò lằn ranh của pháp luật nhé người anh em ơi. Mặc dù tôi rất thích nhìn cậu gặp xui xẻo nhưng đâu muốn thấy cậu sau song sắt chứ. Làm người không tốt à, cớ gì cứ muốn làm quỷ hả?”

Khúc Sở vốn dĩ đang nghiêng người lấy chai rượu vang đỏ trong thùng đá, bàn tay chợt cứng đờ giữa không trung khi nghe thấy vậy, kẽ răng nhả ra một câu: “Tôi không phải, tôi không có, cậu chớ nói lung tung, đấy là cô chủ nhà tôi nhá.”

Ứng Trường Lạc chưa từng gặp Cố Ý nhưng đã nghe Khúc Sở nhắc tới, hình như anh ta là một tên lắm lời trong nhóm những tên hay luyên thuyên.

Trăm nghe không bằng mắt thấy, chẳng ngờ đấy, một người không hề lép vế khi nói chuyện với Khúc Sở lại thật sự tồn tại.

Cô thấy thú vị phết, Cố Ý lớn tiếng ồn ào: “Tôi không tin, cậu có, trừ phi cậu cho tôi ngó thử.”

Khúc Sở bóp mạnh xương lông mày, trả lời qua loa: “Cậu muốn làm gì thì làm, cậu tưởng tôi là bố ruột cậu, nghe theo lời của cậu à?”

Ứng Trường Lạc sở hữu đường nét giống mẹ và chị, hễ ai quen biết với Lục Oanh hoặc Ứng Cẩn Ngôn, liếc mắt đều có thể nhận ra điểm tương tự. Cô được bảo vệ tốt như vậy, Khúc Sở quyết không để cô xuất hiện trước mặt người khác.

Cố Ý khéo léo đưa đẩy, lập tức cười đùa tí tởn hùa theo: “Vậy tôi gọi cậu một tiếng bố, cậu cho tôi xem cô chủ nhà cậu nhé?”


“Không thể.”

“Được mà.”

Giọng trầm thấp của Khúc Sở và âm thanh trong trẻo của Ứng Trường Lạc đồng thời vang lên.

Anh nhíu mày liếc nhìn nơi phát ra tiếng, thiếu nữ mặc váy trắng xinh đẹp, tóc dài xõa ra trên đầu vai, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy vẻ vô tội. Cô đang đứng ở khoảng cách vừa đủ, nhìn anh chằm chú, ngoan ngoãn gọi: “Anh Khúc Sở.”

Phần lớn thời gian Ứng Trường Lạc sẽ không bộc lộ cảm xúc, còn nếu cô bắt đầu ra vẻ? Điềm báo cho chuyện xấu xa đấy.

“Móa.” Cố Ý kinh ngạc nói.

Khúc Sở nhanh chóng chỉnh chế độ im lặng, xẵng giọng quát lớn: “Đừng chửi bậy.”

Nhưng vẻ bực bội đã biến mất ngay sau đấy, anh dịu dàng vẫy tay với Ứng Trường Lạc, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh nói: “Qua ăn trái cây nhé.”

Anh giơ tay lên giải thích: “Anh vẫn chưa đeo khuy măng sét em tặng, vì cầm lấy mới phát hiện ra, khuy măng sét của chiếc áo khoác này thuộc kiểu cài đính tròn.”

Khúc Sở cẩn thận lắm, vị trí ngồi cạnh sẽ không xuất hiện trong ống kính, ngay cả biệt danh “Nhóc Trường Lạc” anh quen gọi cũng đã biến mất ngay từ đầu.

Nhưng Ứng Trường Lạc đâu định nghe lời anh, cô đến gần, cụp mắt nhìn Khúc Sở, cười một tiếng.

Rồi cô khom lưng, lẻn tới phía sau ghế sô pha, ỷ vào gương mặt mình nhỏ, cô đã thành công che chắn bản thân mình bằng đầu Khúc Sở, duỗi hai tay ra che mắt anh, bày trò ngây thơ vừa non nớt vừa mềm mại: “Anh trai đoán xem em là ai?”

Cố Ý thấy đôi tay nhỏ trắng nõn và đường cong nơi khóe môi của bạn tốt, anh ta khiếp sợ đứng dậy, khiến lon Coca lạnh trên bàn đổ xuống. Mặc kệ giá trị mạng sống của bàn phím máy tính không ngừng giảm xuống, anh ta cao giọng gào: “Khúc Sở, quay đầu là bờ!”

“Bé ngoan.” Khúc Sở nhẹ nhàng dời cổ tay cô đi, anh vui vẻ vì Ứng Trường Lạc đã biết cách làm nũng: “Sang đấy ngồi ăn trái cây trước nhé, anh trai thảo luận điều kiện rồi em hẵng quyết định xem mình muốn lộ mặt không.”

Tay trái của Cố Ý cuối cùng cũng lấy lại “quyền hành động”, bắt đầu đong đưa chiếc mai rùa để bói, miệng lẩm bẩm: “Bồ Tát phù hộ, Chúa Giêsu hiển linh, quỷ Sa Tăng độ kiếp.”

“Cố Ý, cậu bị bệnh à?” Khúc Sở lạnh lùng hỏi.

“Người anh em à, tôi thà rằng người có bệnh là tôi, cứ để tôi nghe nhầm, còn đỡ hơn việc cậu vào đồn công an ngồi.” Cố Ý xoa mặt, gian nan khuyên bảo: “Thật đấy, mấy năm nay cậu sống vô dục vô cầu như hòa thượng, tôi tưởng tính cậu là vậy, gặp được người mình thích thì mới thông suốt. Nhưng đâu ngờ rằng cậu lại thế này, chẳng ổn tí nào, nếu cậu tiếp tục sai lầm, anh em không dám nhận…”

Khúc Sở nhìn Cố Ý bằng ánh mắt phức tạp, chân dài vắt chéo, ngón tay hờ hững chạm lên chân, anh suy nghĩ rất nhiều.

Thuở Ứng Trường Lạc còn nhỏ, mọi người có thể chung tay che giấu việc cô tồn tại. Nhưng theo từng bước chân trưởng thành của cô, tới ngày mà cô trở nên ưu tú, toàn bộ hoa tươi và tiếng vỗ tay sẽ thuộc về cô, khi ấy phải trốn tránh thế nào đây?

Tới hiện giờ, sau khi trải qua nửa tháng nuôi nấng Ứng Trường Lạc, Khúc Sở đã từ chối tất cả buổi tụ tập chè chén, tập trung vào trông nom cô chủ nhà anh, nhưng sao đành lòng để cô mãi không tiếp xúc với bạn bè của mình chứ?


Giới nhà giàu ở Đế Đô quanh quẩn một vòng, cũng chỉ từng đấy người, chẳng thể vì chuyện này mà rời khỏi Đế Đô đúng không?

Khúc Sở cầm điện thoại lên, gõ chữ vào mục ghi chú, nhập xong rồi đưa Ứng Trường Lạc xem.

Anh gõ: [Cố Ý là bạn từ nhỏ của anh và anh trai Dung Lỗi của em, một người anh em tốt luôn sống chết với nhau. Cậu ấy tuyệt đối không nói lung tung đâu, sẽ ổn thôi nếu em muốn lộ mặt.]

Ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ trên màn hình: [Muốn thấy anh làm bố.]

Khúc Sở nhếch môi chế nhạo: “Được rồi, cô chủ nhà tôi bảo muốn giúp tôi nhận con trai. Cố Ý, cậu sẵn sàng chưa?”

Ứng Trường Lạc bất chợt xuất hiện trước ống kính khi chưa một ai kịp chuẩn bị, làn da trắng hơn tuyết, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hoa đào trong veo tựa như biết nói, xứng danh mỹ nhân.

Cô không cần Khúc Sở giúp đỡ, tự giới thiệu với Cố Ý đang ngoác mồm kinh ngạc, ranh mãnh như chú mèo Ragdoll đã thành công đẩy ngã chiếc ly xuống mặt đất vỡ tan tành sau khi thử hết tắm trăm cách, đuôi to xù lông đang vẫy vẫy: “Em họ Ứng, Ứng Trường Lạc, em họ của Dung Lỗi, em gái cùng cha khác mẹ với Ứng Thận Hành và Ứng Cẩn Ngôn.”

Ứng Trường dừng lại một nhịp, cười toét miệng thúc giục: “Đến lượt anh tuân thủ lời hứa rồi.”

“...” Cố Ý liên tục nuốt nước bọt, mai rùa quý báu rơi xuống mặt bàn bừa bộn, anh ta vừa nhặt vừa lắp bắp: “Em, em, em.”

Khúc Sở không nhịn được, anh lật ngược laptop, chẳng muốn Cố Ý thấy Ứng Trường Lạc nữa: “Tôi là bố cậu, gọi mau, có phải đàn ông không đấy.”

Hiển nhiên Cố Ý vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì thào kêu: “Bố.”

Anh ta vừa dứt lời, Khúc Sở đã vô lương tâm gập laptop lại, anh cười khẽ hỏi cô: “Nhóc Trường Lạc nhà ta muốn ăn khuya không?”

Ứng Trường Lạc hỏi ngược lại anh: “Đám con trai các anh đều thích làm bố người khác à?

“Đâu có.” Khúc Sở cười không đứng đắn: “Ít nhất nếu nhóc Trường Lạc gọi anh là bố, anh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Ứng Trường Lạc quay về với chất giọng lạnh lùng như thường lệ: “Cuồng em gái là bệnh đấy.”

Khúc Sở khẽ hừ, ngang ngạnh đáp: “Anh học y mà, anh cứ không trị đó, không được sao?”

***

Sau kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10, chỗ ngồi bên cạnh Ứng Trường Lạc không còn trống nữa, Tiêu Thư về nước và chuyển thẳng vào, cả giáo viên lẫn Khúc Sở đều đã báo trước với cô về chuyện này.

Cô giáo với góc nhìn toàn cục, trong lớp chỉ có bên cạnh cô trống một chỗ, cũng chẳng thể để bạn học mới ngồi trên bục giảng đúng không? Hơn nữa, đều là học sinh thi đấu, không ai cần nghe giảng bài, càng không động chạm đến lòng tự tin của các bạn đang chăm chỉ học hành bình thường.


Tới Khúc Sở, anh nói thẳng hơn: “Nhóc Trường Lạc muốn ngồi cùng bàn với người ta không? Nếu không muốn, anh sẽ trực tiếp bảo Tiêu Thư đổi lớp, dù sao thằng nhóc ấy ở đâu cũng học được.”

Ứng Trường Lạc nhún vai: “Anh và Tiêu Thư thân nhau lắm à?”

Khúc Sở nhướng mày: “Thân lắm, thế nên nó sẽ cút đi theo lời anh thôi.”

Ứng Trường Lạc bình tĩnh đáp: “Em quen biết Tiêu Thư, hồi trước là bạn học tiểu học bốn năm.”

Khúc Sở vui vẻ: “Vậy bọn em có thân không?”

Ứng Trường Lạc trả lời: “Nếu tính luôn cả việc kết bạn để giao lưu luyện khẩu ngữ do giáo viên yêu cầu, ít nhất cũng từng trò chuyện một ngàn lần rồi.”

“...” Khúc Sở nghẹn lời: “Hiểu rồi, mỗi ngày tới trường em sẽ tập đối thoại ở môn ngoại ngữ đúng không? Ba năm một ngàn lần, lại để em phải tính ra rõ ràng rồi.”

Ứng Trường Lạc lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì à?”

“Không.” Cô thẳng thừng chọc giận anh như vậy, Khúc Sở cười rộ: “Thế nếu ngồi cùng bàn với Tiêu Thư thì em OK đúng không?”

Về cơ bản, không có vấn đề gì cả, Ứng Trường Lạc chẳng quan tâm ai ngồi bên cạnh; sự thật đã chứng minh, điều đấy hoàn toàn thực hiện được, Ứng Trường Lạc và Tiêu Thư đều trưng ra vẻ mặt vừa nhàn nhạt lại lạnh lùng, ngồi hàng sau rộng rãi, ngay cả câu “Nhường cho tớ ra ngoài một chút” cũng được lược bớt.

Ngoại trừ thường xuyên có người gửi thư tình vào hộc bàn, cũng chẳng phát sinh chuyện rắc rối gì khác nữa. Tiêu Thư giải quyết bằng cách, cầm thùng rác, trở tay gõ bàn nhắc nhở: “Cứ ném đi nếu không muốn, thư nào đề tên tớ cũng vứt nốt.”

Về vấn đề áp suất xung quanh mình có thấp không, chẳng nằm trong phạm vi quan tâm của Ứng Trường Lạc và Tiêu Thư. Thông qua nhiều lần hỗ trợ “giúp đối phương vứt thư tình” và “thẳng tay đẩy bài giải cho đối phương khi đụng trúng đề khó”, cả hai đã thành lập quan hệ bạn cùng bàn tốt đẹp.

Đồng thời hoàn toàn bắt chẹt Khúc Sở, khiến anh nghẹn chết.

Tiêu Thư sống gần hẻm Tây Tứ, cậu đi bộ về nhà.

Một ngày nọ, Khúc Sở đã chạm mặt Tiêu Thư khi đón Ứng Trường Lạc, anh thuận miệng hỏi cậu: “Nay em nói chuyện với cô chủ nhà anh chưa?”

“Cô chủ nhà anh là ai?” Tiêu Thư lười biếng hỏi lại.

Khúc Sở dịu dàng giải thích: “Ứng Trường Lạc.”

Tiêu Thư xì khẽ: “Anh Sở, cô chủ nhà anh mà anh không hiểu hả? Anh thấy mình hỏi dư thừa không.”

Nói xong cậu vẫy tay rời đi, Ứng Trường Lạc dung dăng dung dẻ bước đến trước mặt Khúc Sở, bổ thêm một đao: “Anh hỏi thừa rồi.”

***

Báo tường do Khúc Sở vẽ thay Ứng Trường Lạc đã đột phá vòng vây, được trao giải tác phẩm xuất sắc, trưng bày tại đại sảnh tầng một của trường học, bên cạnh đấy, trong tủ còn đặt thêm một bức điêu khắc phục dựng y hệt bản gốc.

Một học sinh chẳng thể tạo ra nổi sản phẩm thế này, trong lòng giáo viên biết rõ nhưng cũng không sao.

Mọi người khi dạo ngang qua đều chỉ thấy chính diện, nhưng đằng sau còn có một đoạn dấu vết đồ của bút sáp màu, nếu ai cạo lớp sáp ra, sẽ phát hiện Ứng Trường Lạc đã ghi tên của Khúc Sở lên đấy.


Năm nay tuyết đầu mùa ở Đế Đô tới rất sớm, cây ngân hạnh vẫn chưa rụng hết lá, cành đã khô héo một nửa.

Bông tuyết hình lục giác mượt mà xoay tròn lững lờ giữa không trung.

Trong lớp học, không biết ai đã hô câu “Tuyết rơi rồi” trước, khiến mọi người chẳng còn nghiêm túc nghe giảng bài gần nửa tiết sau.

Bông tuyết dán vào cửa kính, phơi bày hình thể của mình, gió bấc gào thét bao quanh phiến lá, tuyết bay tán loạn.

Nếu bây giờ tiếp tục nhẫn nhịn đến khi tan học thì khó khăn lắm, thành ra nhiều bạn đã bức tốc chạy đến sân vận động trong mười phút chuyển tiết, lại lao nhanh về khi tiếng chuông vào học reo lên.

Cô giáo chủ nhiệm Trương Mẫn chống nạnh lắc đầu, bất lực nói: “Thôi thôi, ở lại chữ nghĩa cũng chẳng vô đầu, ra ngoài chơi đi, chỉ một tiết thôi nhé.”

Ứng Trường Lạc từ chối lời mời nhiệt tình của nhóm bạn Lạc Kim, cô lười di chuyển, nhưng vẫn hào phóng cống hiến chiếc hộp lớn trân quý được chuẩn bị bởi Khúc Sở.

Gió lớn cuốn theo tuyết, tình thế chỉ tăng chứ không giảm, gần đến giờ tan học, tuyết trắng xóa đã đọng lại đầy chạc cây, hoàn toàn che lấp phiến lá.

Ứng Trường Lạc khoanh tay lướt ngang qua người tuyết nhỏ không biết ai đã đắp ở cửa sắt và cổng trường, cô vừa ra ngoài, đã bị chụp đầu ôm lấy.

Khúc Sở mặc áo khoác dáng dài bằng vải nỉ, ôm hờ cô gái như thể đang vuốt ve chú mèo, choàng chiếc khăn quàng cổ bằng len Kashmir caro xanh trắng lên cổ cô, cẩn thận thắt nút, sau khi đã xác nhận không còn hở chỗ nào, anh mới buông ra, cười hỏi: “Lạnh không?”

Hơi thở chứa sương trắng, Ứng Trường Lạc được bao bọc cực kỳ kín kẽ, chỉ để lộ đôi mắt, cô khẽ chớp, trầm giọng đáp: “Em không lạnh.”

“Vậy đi mua khoai nướng nhé? Trong hẻm Tây Tứ này chắc có bán, việc phải làm khi mùa đông tới đó.” Khúc Sở cúi đầu, cưng chiều nói: “Hôm nay cho phép em uống socola nóng ở ngoài đấy.”

Ứng Trường Lạc gật đầu: “Em muốn ăn.”

Trong lúc vô tình, cô đã học được cách bày tỏ nhu cầu của bản thân, không còn là tiếng “Ừa” đơn giản và không đáp lại, hay lựa lời theo ý người khác.

Khúc Sở đón lấy cặp sách của cô rồi đeo một bên vai, khi chạm vào đầu ngón tay cô thì anh tặc lưỡi, rất tự nhiên kéo tay cô nhét vào túi áo mình sưởi ấm.

Trời đông tuyết phủ, nhiệt độ cơ thể nóng hổi truyền đến từ đầu ngón tay.

May mà quần áo dày, không sợ tim đập quá mạnh.

Tuyết phủ lá rụng, giẫm lên phát ra tiếng “sàn sạt”, thế gian mờ sương, bông tuyết sáng long lanh đọng trên lông mi, gió thổi qua lại tiêu tan không kịp thấy.

Ứng Trường Lạc được Khúc Sở dắt đi, đạp tuyết ngược gió, chậm rãi tiến từng bước về phía trước.

Bão tuyết bất chợt xuất hiện, phụ huynh lái xe tới đón con rất ít, có người che dù, có người mang theo áo lông, trông vô cùng vội vã.

Cả hai đi ngược dòng người, hướng tới con hẻm tại phố cũ, Ứng Trường Lạc bỗng ngửa đầu, thấy bầy chim sẻ đang dàn hàng đậu thong dong trên ngói đỏ tường cao, tựa như gió lớn hay bão tuyết đều chẳng liên quan đến bọn chúng.

Ứng Trường Lạc nhéo tay Khúc Sở, nghiêm túc nói: “Em chơi đàn cello cho anh nghe được không?”

Hãy để em chơi đàn cello cho anh nghe suốt đời suốt kiếp.


Đọc truyện chữ Full