DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ứng Trường Lạc
Chương 44: C44: Chương 44

Hai nhà họ Ứng và nhà họ Vu bắt tay nhau giảng hòa, kết thúc trò khôi hài này. Cố Từ tức giận vì Ứng Thận Hành không bảo vệ được em gái, hạ màn bằng việc nhất quyết ly hôn, dẫn con của hai người xuất ngoại sống với Ứng Cẩn Ngôn.

Còn Khúc Sở thì cương quyết phản đối hành vi của ông cụ Ứng, anh đã tốn không ít sức lực, thuyết phục được ông cụ Ứng đứng về phía mình, quanh co muốn nhà họ Ứng hứa hẹn.

Trên văn bản thỏa thuận trịnh trọng được nhiều bên đóng dấu ký tên ấy, chỉ vỏn vẹn gồm vài câu.

Khái quát như sau: Một khi Ứng Trường Lạc thành niên, cô sẽ không tham gia vào bất kỳ cuộc liên hôn gia tộc nào.

Tất nhiên, người khác không được biết đến việc cô tồn tại.

Kỳ nghỉ hè từ lớp 8 lên lớp 9 không chỉ ngắn, mà còn trôi qua như gà bay chó sủa. Ngày Ứng Trường Lạc tựu trường, Khúc Sở cũng bước vào con đường làm nghiên cứu sinh.

Vị trí địa lý của Thính Vũ Hiên là một lợi thế rất lớn.

Đúng bảy giờ rưỡi sáng, Ứng Trường Lạc phải có mặt ở trường trước giờ tự học buổi sáng, còn tiết học đầu tiên của Khúc Sở sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ sáng, thời gian có thể xê xích được hết sức vừa vặn.

Quay về cuộc sống học tập, tiếp tục cuộc sống của mình.

Sau khi nhập học, chỗ ngồi bên cạnh trở nên trống vắng, Tiêu Thư không tới trường nữa, cậu vốn được cử đi học. Từ năm lớp 9, cậu đã hoàn thành xong các môn học ít tiết, ôn lại kiến thức đã học trong hai năm trước để chuẩn bị cho kỳ thi cấp 3. Giáo viên cấp 2 không còn gì để dạy cậu nữa, đến hay không đến, cũng chẳng sao.

Tương tự với Ứng Trường Lạc, cô cũng thường tự động nghỉ. Khúc Sở sẽ nhắn tin cho chủ nhiệm lớp, báo rằng hôm nay cô không đi học, để giáo viên biết cô vẫn ổn.

Khúc Sở không còn rỗi rãi chỉ ở nhà như trước nữa, nhưng anh không yên tâm nếu cô gái nhỏ ở nhà một mình. Sau khi hỏi ý kiến cô, anh sẽ dẫn cô tới trường học vào những ngày không có nhiều tiết.

Điều này đã dẫn đến việc, trong khi các sinh viên học nghiên cứu khoa Y khác chỉ cần mang cặp nặng chứa sách, Khúc Sở học nghiên cứu phải xách thêm một chiếc túi màu xanh đậm, đựng đầy đồ ăn vặt và đề thi bên trong.

Vị giáo sư già chưa quen mặt hết tất cả tân sinh viên mới nhập học, thường đi dạo một vòng rồi trùng hợp gọi phải Ứng Trường Lạc.

Cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc đen tựa tơ lụa xõa xuống. Vẻ nhạt nhẽo hiện trên gương mặt xinh đẹp lãnh đạm, khó phân biệt được tuổi tác thông qua chiều cao.

“Bạn này, em tên gì? Là nghiên cứu sinh do ai hướng dẫn?” Giảng viên ôn hòa thân thiết hỏi, có vẻ tò mò về cô gái xinh đẹp này.

Khúc Sở bỗng đứng dậy, xoa đầu cô giới thiệu: “Thưa thầy, đây không phải là bạn học mới tới, là em gái của em ạ. Ở nhà không ai trông em ấy, nên em tiện thể dắt theo, thầy không để ý chứ ạ?”

Giáo sư già sững sờ, cười xua tay: “Không để ý không để ý, em gái em xinh đẹp thật đấy.”

“Em cảm ơn thầy ạ.” Ứng Trường Lạc gật đầu, lễ phép trả lời thầy giáo.


Giáo sư chắp tay lại sau lưng đi hai bước, khi ngoảnh đầu, thầy dặn dò với hàm ý sâu xa: “Môn của người khác thì tôi không biết, nhưng ở môn của tôi, các em có thể dẫn người đến. Các em đã thành nghiên cứu sinh rồi, học hành quan trọng, nhưng cũng nên quan tâm đến vấn đề cá nhân. Các em dẫn bạn trai, bạn gái, hoặc đối tượng kết hôn hợp pháp đến dự thính đều được nhé.”

Ứng Trường Lạc viết sột soạt lên giấy nháp, đưa Khúc Sở xem: [Khuyên cưới?]

Khúc Sở nghiêng bút viết, rồi để tờ giấy ngay ngắn lại: [Biệt danh của giảng viên này là Nguyệt Lão. Anh chuyển đến Học viện Y khoa, nghe đồn thầy ấy đã tự tay tác hợp cho bốn cặp Tiến sĩ và sáu cặp nghiên cứu sinh trong bốn năm học, có thể xem như “ông hoàng” cuồng mai mối của khoa Y.]

Ứng Trường Lạc: [...]

Trong giai đoạn ba bốn tiết nối liền năm sau tiết, đã xảy ra một vấn đề khá lúng túng, Khúc Sở không ở lại mà được phân đến ký túc xá. Anh chẳng thể đưa một cô gái như Ứng Trường Lạc tới ký túc xá nghỉ ngơi được, nhưng cũng không tiện chở về nhà rồi quay lại.

Địa điểm để tới tốt nhất, không gì ngoài thư viện.

Thư viện của Đại học Bắc Kinh mở cửa công khai, để vào được cần thẻ căn cước cùng giấy tờ khác, như thẻ sinh viên, bạn sẽ nhận được thẻ thư viện tạm thời nếu trả thêm ba tệ, kỳ hạn một ngày, không thể mượn sách nhưng có thể đọc thoải mái.

Không một sinh viên Y khoa nào không xem thư viện là ký túc xá thứ hai, Khúc Sở quen biết với tất cả quản lý thư viện, làm giấy tờ cho Ứng Trường Lạc dễ như trở bàn tay.

Sau đấy anh nhận ra, nếu để cô gái với ngoại hình thế này ngồi một mình, xác suất cô được bắt chuyện sẽ cao tới kinh ngạc.

Ứng Trường Lạc không thích phơi nắng, nên Khúc Sở đi mua đồ uống cho cô. Khi quay về, anh thấy chiếc bàn dài vốn chỉ có hai người họ đã gần đầy.

Cô chủ lạnh lùng bất động, chỉ cúi đầu cày đề Vật lý, thờ ơ với thế giới bên ngoài.

Đã có người nhanh tay viết thư tình xong, đang gấp thành hình trái tim chuẩn bị đưa qua, Khúc Sở vừa vặn đặt chiếc túi mua sắm lên bàn, trở tay gõ mặt bàn, trầm giọng hỏi: “Cô chủ nhà anh hôm nay muốn uống gì?”

Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, chẳng biết có phải do ảo giác của mình hay không, hôm nay khi thốt ra hai chữ “nhà anh”, Khúc Sở nói rất nặng nề, tựa như nặn ra từ kẽ răng vậy.

Cô đưa tay định lấy chai Coca Cola lạnh trong túi, đã bị Khúc Sở khẽ giữ cổ tay giữa không trung.

Khúc Sở rút ra cho cô, dùng khăn ướt lau miệng chai, rồi dùng sức vặn mở nắp chai giúp cô. Anh ngồi xuống, ngón tay rõ từng khớp xương xoay bút, dửng dưng liếc nhìn mấy chàng trai ngồi xung quanh, cười nhạt đặt câu hỏi: “Buổi tối về nhà muốn ăn gì?”

“Thịt bò kho tàu.” Ứng Trường Lạc nhanh nhạy, đã hiểu được dụng ý của Khúc Sở, cô phụ họa theo anh.

Chỗ ngồi của bọn họ khá ổn, ánh nắng tung tăng chiếu vào đầu vai Khúc Sở, trong mắt anh hiện ý cười, anh hỏi: “Mùa này cua nhiều gạch lắm, học xong ghé siêu thị mua vài con nhé?”

Đôi mắt hoa đào của Ứng Trường Lạc long lanh, khóe môi hơi cong: “Anh bóc cho em.”

“Anh không bóc cho em thì ai bóc cho em nữa.” Khúc Sở cưng chiều nói.


Trọng tâm câu chuyện đã hội tụ đầy đủ các yếu tố, khiến vài người với tâm tư riêng đã giải tán hết, chỉ còn mỗi chàng trai đeo kính dày vẫn bất động.

Khúc Sở lấy một tờ giấy nháp, vung bút viết, nét chữ sắc bén, anh xoay tờ giấy lại, để vào tay Ứng Trường Lạc.

Hàng chữ siêu to: NGƯỜI ĐÃ CÓ CHỦ.

“Chào anh.” Chàng trai đeo kính chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu, từ từ mở miệng.

Khúc Sở chỉ ngòi bút vào dòng chữ lớn vừa viết để ra hiệu, anh chàng đeo kính lắc đầu: “Không phải, đàn anh, em có câu hỏi.”

Chỉ thấy anh ta đóng quyển sách bên tay lại, để lộ tên trang bìa, đây là quyển “Nghiên cứu ngày nay về bệnh tâm thần phân liệt”.

“Ngại quá.” Khúc Sở cười tự giễu: “Cậu hỏi đi.”

Chàng trai đeo kính chắp tay khách sáo nói: “Là lỗi em, làm phiền đàn anh và chị dâu ngọt ngào với nhau, em hỏi xong sẽ đi ngay.”

Ứng Trường Lạc giữ nguyên sắc mặt, tiếp tục cúi đầu làm đề thi của cô, Khúc Sở che miệng thấp giọng ho khan, để tránh ảnh hưởng đến người khác, anh ho liên tục mấy tiếng mới dừng lại, tính giải thích: “Tôi và em ấy...”

Nhưng anh chàng đeo kính đang rất sốt ruột, bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh xem triệu chứng cấp bậc của bệnh tâm thần phân liệt ở đây…”

Người ta dốc lòng học tập, Khúc Sở đâu tiện ép người ta nghe chuyện nhà mình, anh nhanh chóng tập trung giải đáp câu hỏi cho anh ta.

“Cảm ơn đàn anh.” Anh chàng đeo kính như thể được khai sáng vậy, thật sự hỏi xong là bỏ đi mất hút.

Bao lời giải thích chưa kịp nói chất đầy bụng Khúc Sở, Ứng Trường Lạc lại đưa bài thi cho anh xem, thấp giọng thúc giục: “Anh đọc đề này.”

Được, cứ làm gia sư chuyên môn thôi, dù sao anh vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng.

Khi chăm sóc Ứng Trường Lạc, dù tính cách nói một không hai của Khúc Sở đã trở nên vô dụng, nhưng anh vẫn luôn giữ lời trong nhiều trường hợp.

Anh thật sự đưa cô chủ đến chợ thủy sản chọn cua, con nào cũng hơn ba lạng, đực cái mỗi thứ một nửa.

Anh bật bóng đèn sáng choang, đứng trước bồn rửa cua, rượu đế nồng độ cao đổ vào trong nước, ngón tay trắng thon dài kẹp con cua say xỉn lên, cầm bàn chải đánh răng cọ sạch từng ngóc ngách.

“Em mà là cua, chắc hẳn sẽ từ chối nghe bài hát này của anh trước khi chết.” Ứng Trường Lạc đang ngồi ăn cam trên chiếc ghế chân cao. Cô đã bước vào thời kỳ đổi giọng, chất giọng vốn lạnh lùng trầm thấp, nay còn mang theo vẻ lười biếng của một “ngự tỷ”.


Khúc Sở nhướng mày, hững hờ trả lời: “Đầu tiên, em là cô chủ nhà anh, sao mà nói thay cua được chứ. Tiếp theo, anh thấy bài này khá hay, rất hợp với bầu không khí, anh toàn mua theo cặp đực cái thôi.”

Ứng Trường Lạc bóc một múi cam đút anh ăn: “Nhưng cũng đâu phải lý do để anh mở bài “Đến Chết Vẫn Muốn Yêu” đúng không?”

“Anh thích.” Khúc Sở cứng đầu, quyết không lùi bước: “Không được hả?”

Ứng Trường Lạc nhún vai: “Tùy anh.”

Chẳng biết có phải do việc mở nhạc thất tình đã mang lại hiệu quả cho cái chết của “cô” hay không, nhưng tóm lại, hương vị ngon phết.

Vỏ cua sau khi được xử lý sạch sẽ nội tạng đã trở thành nơi đựng, Khúc Sở cụp mắt, lấy phần thịt ra thật cẩn thận.

Ngón tay thon gầy linh hoạt, kéo và que đẩy di chuyển, phần thịt trắng vụn trộn với gạch vàng, rưới muỗng nhỏ giấm gừng lên, trông hết sức ngon miệng.

Ứng Trường Lạc đã quen không dùng tay, cô chỉ việc ăn, khen đôi câu tùy vào tâm trạng, khiến Khúc Sở vui vẻ là được.

TV được mở ở chế độ im lặng, đang chiếu tới bản tin thời sự, vầng trăng sau Trung thu ngày càng mỏng dần, cây cối đã có dấu hiệu khô cằn. Khi trời sang thu, thời gian trôi nhanh đến kinh ngạc.

“Muốn nếm thử trứng cua cái không?” Giọng nói lành lạnh nhẹ nhàng của Khúc Sở kéo Ứng Trường Lạc đang mơ màng về lại. Anh giơ muỗng nhỏ, bảo cô mở miệng.

Thật thơm, bỏ vào miệng beo béo, khác hẳn với phần gạch.

Ứng Trường Lạc thẳng thắn phủ định: “Em vẫn không thích.”

Từ nhỏ cô chỉ mê mỗi phần gạch, khịt mũi chê trứng. Bởi vì Khúc Sở đã tự tay bóc nên cô mới vui lòng ăn thử, nhưng không đồng nghĩa cô sẽ chấp nhận.

“Ừ.” Khúc Sở chậm rãi tách phần mình cua, tự mình xử hết, anh cười yếu ớt: “Vậy anh trai chỉ bóc cua đực cho nhóc Trường Lạc thôi nhé.”

Phòng khách trên tầng cao nhất của Thính Vũ Hiên tỏa ra ánh sáng ấm áp, tiếng cười nhẹ êm ái xen lẫn tiếng trả lời ngắn gọn vang lên không ngừng.

***

Khi lá ngô đồng rơi giữa làn mưa thu, Ứng Trường Lạc mặc chiếc áo khoác thể thao rộng rãi, trong lòng ôm một túi đầy hạt dẻ ngào đường tản bộ cạnh Khúc Sở.

Họ dính một cơn mưa to bất ngờ ập đến trước đấy, đành phải mượn đồ.

Khuôn viên của trường rộng lớn, Ứng Trường Lạc chẳng phân biệt được phương hướng, chỉ an tâm theo sau Khúc Sở, giẫm “kin kít” lên lá khô thấm đầy nước.

“Tới nghe tiết học Vật lý nhé em?” Khúc Sở dừng chân, cụp mắt hỏi.

Ứng Trường Lạc ngửa đầu yêu cầu: “Anh đi với em.”


Khúc Sở nhoẻn miệng: “Tất nhiên rồi, anh trai còn phải che dù cho em mà.”

“Hình a biểu thị dầm công xôn [1], độ lệch và góc quay của đầu tự do là… đã biết a, b, E, I. Vật có trọng lượng Q rơi tự do ở độ cao h, đập vào điểm B trên dầm, tìm độ lệch va chạm lớn nhất của dầm tại điểm C.” [Đề thi cơ học]

[1] Dầm là cấu kiện cơ bản, thanh chịu lực (chịu uốn là chủ yếu) nằm ngang hoặc nằm nghiêng để đỡ các bản dầm, tường, mái phía trên.

Cô giáo giảng môn cơ học xem Khúc Sở như sinh viên tâm đắc của mình, khi quét mắt thấy anh ngồi hàng cuối cùng, hiển nhiên sẽ chú ý tới Ứng Trường Lạc kế anh. Cô giáo thuận miệng gọi: “Bạn học ngồi hàng cuối gần cửa sổ lên làm bài được không?”

“...” Khóe mắt Ứng Trường Lạc liếc nhìn anh, thật vô nghĩa mà, bạn học may mắn đấy còn ai khác ngoài cô.

Tuy bận, nhưng Khúc Sở vẫn ung dung bảo cô: “Cứ lắc đầu nếu em không muốn.”

“Để em.” Ứng Trường Lạc nhẹ giọng trả lời. Lúc ngẩng đầu bước lên bục, cô vẫn chưa cởi áo khoác của Khúc Sở, ống tay áo được tỉ mỉ xắn lên vài vòng, ăn mặc thoải mái toát ra vẻ biếng nhác.

Chữ viết tinh tế, trước tiên là phân tích tải trọng tĩnh, tính hệ số trọng lượng tiếp theo, đưa ra đáp án để kết thúc, quá trình hoàn mỹ chẳng chê vào đâu được.

Cuối cùng cô lần về điểm bắt đầu, đặc biệt thêm một chữ “Giải”.

Khúc Sở ngồi im, thưởng thức quá trình làm bài của cô gái nhà mình, bờ môi không kiềm được mà cong lên.

“Không tệ.” Cô giáo gật đầu khen ngợi: “Bạn học tên là gì nhỉ, cô cộng điểm quá trình cho em.”

Lớp trưởng ở hàng đầu nhắc nhở: “Thưa cô, bạn học này không thuộc khoa chúng ta, đến dự thính ạ.”

Ý cười của cô giáo càng sâu: “Vậy các em xem thử, người ta khác khoa mà lại học Vật lý tốt như vậy, các em còn tư cách gì mà không nỗ lực?”

Kết thúc bảy tám tiết học kéo dài trên giảng đường, cô giáo đặc biệt đến hỏi, cô ấy mỉm cười đánh giá Ứng Trường Lạc, trêu chọc: “Bạn học Khúc là người yêu của em hả?”

Chẳng trách cô giáo hiểu lầm, đại mỹ nhân thường dậy thì sớm, khó đoán được tuổi tác, hẳn tầm trên mười sáu tuổi và dưới hai mươi tuổi nếu dựa vào gương mặt quá xinh đẹp này của Ứng Trường Lạc.

Khúc Sở dẫn cô đến lớp của năm nhất đại học, vốn đã chẳng thấy được điểm khác biệt.

“Giống người yêu em lắm sao cô?” Khúc Sở giễu cợt, vui vẻ giới thiệu: “Là em gái em ạ.”

Cô giáo kinh ngạc cảm thán: “Hả?”

Ứng Trường Lạc ngồi ngoan ngoãn, Khúc Sở nói thêm: “Sắp mười lăm tuổi, mới lớp 9 ạ.”

“Vậy...” Mắt thấy tập đề đã được xếp lại trên bàn, cô giáo hiểu ra nói: “Em gái của em có tiềm năng đấy, hay sau này tới học Vật lý đi.”

Khúc Sở cười như trăng thanh gió mát: “Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng em vẫn tôn trọng mong muốn của em ấy. Đối với em, em ấy là lớn nhất, phải ưu tiên niềm vui của em ấy trong tất cả mọi chuyện ạ.”

Giữa hoàng hôn mông lung, ánh chiều tà còn sót lại chiếu vào góc nghiêng thanh tú của người bên cạnh, Ứng Trường Lạc quay đầu, một lần nữa chạm phải cặp mắt nâu dịu dàng đấy.


Đọc truyện chữ Full