DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ứng Trường Lạc
Chương 53: C53: Chương 53

Lớp 10 vẫn chưa chính thức chia khối, cuối kỳ phải kiểm tra chín môn, thành tích được đưa vào học bạ cấp 3.

Ứng Trường Lạc cần sở hữu học bạ đẹp, thành tích các môn xã hội có thể thấp, nhưng bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn.

Không vượt qua được cuộc thi toàn quốc, bạn sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp cấp 3, dù ông trời ra tay giúp đỡ, Ứng Trường Lạc cũng không được cử đi học khoa chính quy.

Thư Duyệt Yểu chủ động nhận nhiệm vụ dạy các môn xã hội cho Ứng Trường Lạc. Gần đây Văn Lạc Hành khai thác thị trường bên Bắc Mỹ, cô ấy ở nhà một mình nhàm chán, suốt ngày dòm ngó, muốn trộm cô chủ nhà Khúc Sở đến ngủ với mình.

Cái tên chó chết Khúc Sở này bình thường chẳng chịu thả cô chủ ra tí nào.

Thư Duyệt Yểu say rượu tám phần đã từng chất vấn rất vô lý: “Cậu cũng đâu có ôm nhóc Trường Lạc ngủ, tại sao không cho phép tôi ôm ngủ chứ?”

Một giây sau cô ấy đã bị Từ Khấu Huyền che miệng lại, vừa buông ra thì Lâm Cố Nhược nhét vào miệng cô ấy một miếng bánh ngọt lớn, gian nan nuốt xuống, phát hiện ra Văn Lạc Hành đang đè bả vai Khúc Sở lắc đầu.

Cô ấy lập tức tỉnh táo lại, về sau không còn nhắc đến việc lén thó cô chủ nữa.

Tuy nhiên, với phương châm ôm Yểu tạm thời một tuần để hưởng ké một miếng tư duy văn học, lần này Ứng Trường Lạc đã chủ động yêu cầu xách giỏ đến khu nhà Nguyệt Thăng ở.

Khúc Sở tặng người, rồi lịch sự kèm theo hướng dẫn chăn nuôi dài nửa trang giấy A4, ánh mắt Thư Duyệt Yểu tối đi, cô ấy chỉ xoay người đóng cửa, còn Ứng Trường Lạc đích thân ném hướng dẫn chăn nuôi vào máy cắt giấy.

Con gái luôn có vô số chủ đề để bàn, Thư Duyệt Yểu và Ứng Trường Lạc nằm nhoài trên thảm dưới đất huơ chân, trên chiếc bàn dài trước mặt chất đầy đồ ăn vặt, trái cây, mớ sách giáo khoa chiếm chưa đến một phần ba, bị dưa hấu trái mùa đẩy đến vùng ven.

Quyển sách cuộn dài nằm chỏng chơ một bên, có thể mơ hồ thấy trục dài các sự kiện lịch sử được viết lít nha lít nhít trên đó.

Ánh trăng rực rỡ chiếu khắp người, Thư Duyệt Yểu vừa cắn hạt dưa vừa giảng Ngữ văn, chuyên ngành Văn học và Ngôn ngữ Trung Quốc của cô ấy không có yếu tố sư phạm, giảng bài đều dựa vào cảm hứng.

Chất giọng mềm mại ngọt ngào trong sáng giảng: “Em nhìn xem, chúng ta dùng bài thơ này của Lý Bạch làm ví dụ… Bỗng hồn kinh mà phách động, hoảng vùng dậy mà than dài. Tan khói mây lúc nãy, trơ chăn gối mình đây [1].”

[1] Trích bài thơ “Mộng đi chơi núi Thiên Mụ” của Lý Bạch. Bản dịch nghĩa của Khương Hữu Dụng.

Thư Duyệt Yểu lấy đi vỏ hạt dưa dính bên môi: “Em và chị đọc đoạn trước đấy, em nghe như lọt vào sương mù, làm thế nào cũng chẳng thể phân tích được đúng không, nhưng đọc đến đây thì phát hiện ra phần trước chỉ là giấc mơ. Điều này chứng tỏ? Chứng tỏ nếu không phân tích được bài thơ dài, em cứ xem thẳng phần cuối.”

“... Cuộc vui trên đời nào khác vậy, xưa nay muôn việc xuôi nước chảy. Giã người đi hề bao giờ lui? Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, khiến ta chẳng được mặt mày tươi [1]. Cứ lấy câu này để trích dẫn trong văn nghị luận, hai câu đầu hoàn toàn lạc quan, hai câu sau thì có vẻ độ lượng, ít nhiều gì cũng chiếm được hai hàng chữ.”

[1] Trích bài thơ “Mộng đi chơi núi Thiên Mụ” của Lý Bạch. Bản dịch nghĩa của Khương Hữu Dụng.

Ứng Trường Lạc lắng nghe rất nghiêm túc, thậm chí đây là lần đầu tiên cô ghi chép môn Văn, mong muốn tìm đường sống mãnh liệt.

“À mà, nhóc Trường Lạc của chúng ta thích Khúc Sở đúng không?” Thư Duyệt Yểu cười nhẹ nhàng nói, mặc dù là câu hỏi nghi vấn nhưng giọng điệu khá chắc chắn.

Ứng Trường Lạc không nghĩ ngợi gì khi chép hết cả câu này, viết đến chữ “Sở” mới nhận ra, đầu bút lệch đi, rạch rách trang giấy.


Cô nhìn qua, đối diện với đôi mắt hạnh trợn tròn của Thư Duyệt Yểu, trong đôi mắt đen như mực có ánh sáng lay động, nụ cười ngọt ngào vô tư, cô ấy nhẹ giọng giải thích nói: “Không sao đâu, chỉ là chị hiểu quá rõ ánh mắt của các cô gái khi phải lòng ai đó. Chị cũng không nói cho Khúc Sở biết đâu.”

“Vâng…” Ứng Trường Lạc không phủ nhận, cô bò dậy, múc phần giữa trong nửa quả dưa hấu của mình, đút Thư Duyệt Yểu ăn, trịnh trọng bảo: “Miếng dưa bí mật.”

Thư Duyệt Yểu nói mơ hồ không rõ: “Tức quá, vì sao Khúc Sở có thể kiếm được cô chủ đáng yêu như em vậy chứ, chị cũng muốn có em gái!”

Mi mắt Ứng Trường Lạc run lên: “Giờ chị có rồi mà, chị ơi.”

“Yêu yêu!” Thư Duyệt Yểu thân thiết ghé đến sát mặt cô.

Hôm sau là cuối tuần, vừa mở mắt ra, Ứng Trường Lạc đã thấy Thư Duyệt Yểu ngồi trên phần ghế bên cửa sổ với sắc mặt nghiêm trọng.

“Sao vậy chị?” Cô niềm nở hỏi.

Thư Duyệt Yểu cứng nhắc xoay cổ, giơ màn hình điện thoại lên: “Hot search này khiến chị cảm thấy, ‘mãi mãi’ thật sự có thời hạn.”

Ứng Trường Lạc bước lại gần mới nhìn rõ được.

Tin tức công khai: [Vạch trần mối quan hệ tình cảm của USN12 Trương Dĩnh Dĩnh và cổ đông thứ hai của Tiền Đồ - Dịch Khinh Trần.]

Ứng Trường Lạc chưa từng nghe tới cái tên đầu tiên, vế sau thì cô biết, anh họ Dung Lỗi thường nhắc đến, anh ta hiện đang là đối tác của công ty đầu tư mạo hiểm, chồng cô giáo chủ nhiệm Lý Niệm.

Trái đất này tròn lắm, Lý Niệm và Dịch Khinh Trần tốt nghiệp Trường Trung học Số Một, Đại học Bắc Kinh chính quy, Lý Niệm và Thư Duyệt Yểu cùng học Văn học Ngôn ngữ Trung Quốc, là đàn chị cùng ngành với cô ấy.

Hôm qua hai người thức khuya, Thư Duyệt Yểu dậy trước Ứng Trường Lạc, nhưng hot search này đã lên từ lúc ba giờ sáng rồi.

Lâm Cố Nhược ở Bắc Mỹ bị lệch múi giờ, thấy tin đầu tiên, cô ấy không yên tâm nên nhắn tin gọi điện cho bạn bè trong nước, cố gắng nhờ ai ghé nhà Lý Niệm xem sao.

Nhưng cách mấy phút sau, hai người đã tắt đèn đi ngủ, không đọc được tin nhắn.

Giờ phút này chẳng có cách nào liên lạc với Lý Niệm được, Thư Duyệt Yểu lòng nóng như lửa đốt, nhưng chỉ đành bất lực.

Cô không muốn chứng kiến người mình quý mến rời xa nữa, cảm giác sợ hãi nhất thời dâng lên trong lòng Ứng Trường Lạc, cô bước nhanh đến đầu giường rồi cầm lấy điện thoại, kéo rớt cả dây sạc.

Tin nhắn Wechat rất nhiều, cô nhấn vào Khúc Sở được ghim trên đầu trước.

Khúc Sở: [Khi dậy thì gửi cho anh số điện thoại của Lý Niệm, anh sẽ gọi cho cô ấy với tư cách phụ huynh học sinh, hoặc em là học sinh hãy gọi thẳng cho cô ấy luôn, kiểm tra xem, cô ấy tắt máy thật hay không nghe máy.]

Ứng Trường Lạc gửi số cho Khúc Sở, cùng lúc đó, cuộc gọi của Thư Duyệt Yểu được kết nối.


Cô ấy mở loa ngoài, đang lo lắng nghe máy.

Giọng nam bên kia hơi trầm khàn, Ứng Trường Lạc miễn cưỡng có thể nhận ra là anh họ Dung Lỗi: “Sáng sớm nhận được tin thoại của Nhược Nhược là tôi đến nhà cô ấy ngay, trăm cay nghìn đắng đến cửa thì chẳng có ai cả.”

Thư Duyệt Yểu có thể làm bất cứ chuyện gì khi tuyệt vọng: “110 thì sao?”

Dung Lỗi đáp: “Nhờ cảnh sát rồi, cảnh sát báo đó là người trưởng thành, đối phương căn bản không hề nói muốn tự sát, lần gửi tin nhắn gần nhất là vào bốn mươi phút trước, theo luật thì không lập hồ sơ được, bảo tôi đừng cuống, sao tôi dám làm khó nhân viên nhận điện thoại được? Tôi gọi Trần Nghịch, đội trưởng Trần bắt máy rất nhanh, anh ấy bảo nhân viên nghe điện thoại nói đúng, bây giờ đã gần bốn giờ rồi, nếu Lý Niệm ngủ thì sao? Nếu đang tắm thì sao? Nhìn nội dung cuộc trò chuyện thì thấy tâm trạng cô ấy cực kỳ ổn định. Bọn họ là cảnh sát, nhưng cũng chẳng thể vô duyên vô cớ phá cửa nhà được, họ không có quyền này…”

Ánh nắng giữa hè nóng rực, khiến lòng người hốt hoảng, Ứng Trường Lạc gọi điện cho Lý Niệm năm sáu lần, đều vang lên tiếng thông báo lạnh lùng.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Ứng Trường Lạc nhắm mắt, rồi mở mắt, cố gắng dẹp qua hình ảnh trắng đen hiện lên trong đầu, vài năm gần đây đã mất đi quá nhiều bạn tốt, liên tục dự tang lễ, cô không muốn tới nữa.

Cô đổi sang gọi Khúc Sở, nhỏ giọng nỉ non: “Em mến Niệm Niệm lắm.”

“Anh biết, cô ấy không sao đâu, anh đảm bảo với em.” Giọng nói ấm áp của Khúc Sở an ủi: “Nhược Nhược nói, sáng ngày mốt cô ấy thi cuối kỳ xong môn cuối sẽ về nước ngay, không sao hết, anh cam đoan.”

Còn chưa dứt lời, Thư Duyệt Yểu đã đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Ứng Trường Lạc lần nữa.

Lý Niệm đăng vòng bạn bè vào hai phút trước: [Cảm ơn đã quan tâm, mới ngủ dậy, giải quyết theo trình tự pháp luật, xin mọi người hãy chờ tin lành.]

Sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng có thể tắt báo động rồi.

Buổi chiều cùng ngày, hot search được làm sáng tỏ.

Tin đầu tiên là: [Thành viên nhóm nhạc nữ USN12 Trương Dĩnh Dĩnh xin lỗi vì đã chạy bài lăng xê CP.]

Tin thứ hai là: [Dịch Khinh Trần đăng văn bản của luật sư làm sáng tỏ.]

Ứng Trường Lạc nhấn vào rồi lướt xuống, phát hiện ra Lý Niệm được bảo vệ rất tốt, chẳng biết nên khen ngợi hay thở dài đây.

“Niệm Niệm và Dịch Khinh Trần quen biết nhau bao lâu rồi ạ?” Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, nhạt giọng hỏi.

“Mười năm?” Thư Duyệt Yểu không nói chính xác được: “Hoặc mười một năm?”

Ứng Trường Lạc ngửa người ra sau, đường cong của chiếc cổ thiên nga trắng trẻo thon dài mượt mà, cô bất đắc dĩ than vãn: “Lâu đến vậy à.”


Thư Duyệt Yểu vốn định lấy khoai tây chiên trên bàn, bàn tay dừng lại giữa không trung nửa nhịp, cô ấy mới cười khổ nói: “Đo lường mọi chuyện theo thời gian quen biết nhau, ắt cũng vô nghĩa thôi. Nói cho em biết một kiến thức mới này, chị đã sống được bao nhiêu năm thì quen biết Văn Lạc Hành từng ấy năm đó, trên dưới hai mươi ba năm rồi nhỉ.”

“...” Ứng Trường Lạc không trả lời, cô rút tay vỗ lên lưng Thư Duyệt Yểu, sờ đến xương bướm nhô lên, trong lòng thầm đánh một dấu chéo cho bản thân mình.

Thời gian quen biết dài chưa chắc có thể bên nhau vĩnh viễn, bản thân mình thì chẳng nắm trong tay lợi thế về mặt thời gian.

Thư Duyệt Yểu rót rượu, chuẩn bị nước cam cho Ứng Trường Lạc, chuyển sang ngồi ở tầng cao nhất ngoài trời, vườn hoa nhỏ vào mùa hè xanh um tươi tốt, hương hoa lan tỏa khắp nơi.

Ánh trăng chiếu vào ly, Thư Duyệt Yểu lắc chiếc ly, ngâm bài thơ mà Ứng Trường Lạc chưa từng nghe qua, tựa hồ giải tỏa thay Lý Niệm, lại như thể nói chính mình: “Sóng chiếu đưa hồn em lãng du, tình xa xa tắp mộng ngàn thu. Đêm yêu diễm tuyệt quên từ đấy, vằng vặc trăng Tây có nghĩa gì [2].”

[2] Bài thơ “Nỗi lòng” thời nhà Đường. Nguồn: https://nguyentamhan.wordpress.com/

Trong lúc vô tình, đã lây sang Ứng Trường Lạc.

Sau bao cố gắng chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, vô vàn nỗi mê man, suy nghĩ ngông cuồng, bỏ lỡ, hiểu lầm trong năm tháng đấy, thậm chí là phản bội, ai rồi cũng sẽ buông bỏ được thôi, chẳng đáng để nhắc tới, chỉ mỗi vầng trăng vẫn như xưa.

***

Đã bắt đầu vào tuần thi cử, thứ tư bắt đầu, thứ sáu kết thúc, tổng cộng thi chín môn.

Giáo viên không giảng bài, họ sẽ qua kiểm tra học sinh tự học ra sao, phụ trách giải đáp câu hỏi.

Tâm trạng của Lý Niệm không tốt lắm, trang điểm dày hơn bình thường một chút, son môi đỏ cũng chẳng đủ khiến sắc mặt cô ấy tươi tắn hơn.

Cô ấy theo thường lệ, đi quanh lớp một vòng trước khi ngồi xuống, Ứng Trường Lạc cụp mắt, chú ý tới ngón áp út trống không bên tay trái của Lý Niệm.

Đeo nhẫn kim cương lâu, trên ngón tay trắng nõn cũng hiện lên vết đeo nhẫn nhàn nhạt.

Địa điểm giải đáp câu hỏi là ở hành lang, không một ai đến hỏi đề Ngữ văn, Ứng Trường Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy không có người thì đứng dậy bước ra.

Lý Niệm đang cúi đầu lật sách, nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt.

Thiếu nữ mặc đồng phục màu đỏ trắng rộng rãi, tóc đen môi hồng, duyên dáng yêu kiều.

“Em hy vọng cô luôn là giáo viên chủ nhiệm lớp em.” Ứng Trường Lạc không biết an ủi, nghĩ ngợi hồi lâu mới nặn ra được một câu có ý tứ rõ ràng.

“Nếu không thì sao? Cô cực khổ vất vả thi biên chế, chuẩn bị làm cả đời, chắc chắn sẽ không đổi nghề nghỉ việc đâu.” Lý Niệm lật ngược sách lại, để lộ ra tựa đề.

Đó là quyển “Những câu chuyện về triều đại nhà Minh”, xuất bản lần đầu.

Đôi mắt hoa đào của Ứng Trường Lạc long lanh: “Cô là người chị gái rất tốt.”

“Ừ…” Lý Niệm nghiền ngẫm, chợt chống cằm cười yếu ớt nói: “Chị đây nghe rõ rồi, em nói em có thể thi Ngữ văn được 120 điểm đúng không? Ngoan quá, ăn kẹo nào.”

Ứng Trường Lạc lời ít ý nhiều: “Thi cho cô xem đó.”

Cũng không hẳn là lời hứa, nhưng cô đang nỗ lực để đạt được, còn hai ngày nữa.


Ứng Trường Lạc như thể đổi tính, sau bữa tối thì đọc sách làm văn, lôi kéo Thư Duyệt Yểu giảng về tác phẩm văn cổ và các bài đọc hiểu.

Khúc Sở về cơ bản cứ cách ngày sẽ đến thăm cô chủ nhà anh, tiện thể ăn chực cơm tối.

Khi thấy Ứng Trường Lạc vừa ăn cơm vừa nghe ghi âm bài giảng Ngữ văn, anh cưng chiều cười một tiếng, móc lấy lọn tóc dài nói: “Nhóc Trường Lạc nhà ta ngoan quá.”

Ứng Trường Lạc gạt ra một cách vô tình: “Anh làm phiền em học đó.”

Cô chẳng thể tuôn trào cảm xúc được, nhưng rất lão luyện trong việc triển khai kỹ xảo, khi viết xong dấu câu cuối cùng của bài văn rồi đặt bút, Ứng Trường Lạc biết, cô đã giữ được lời hứa này.

Một ngày thi ba môn, xông pha xong cũng đủ lột một lớp da.

Ba giờ bốn mươi phút thứ sáu thi xong môn cuối cùng, thứ lao ra khỏi sân trường nào phải người, mà là một đàn dê bị sói rượt chạy trối chết.

Ứng Trường Lạc hiếm lúc đi theo số đông, nhanh chân rời sân, cô kéo dây buộc tóc xuống, mái tóc dài xõa tung, nhào vào lòng Khúc Sở không lệch xíu nào.

“Ôi.” Cơ thể thiếu nữ mềm mại, nhẹ tựa lông vũ, dầu gội đầu mùi bưởi tươi mát, Khúc Sở dịu dàng vuốt tóc dỗ dành: “Không sao rồi không sao rồi, thi xong mấy môn xã hội rồi.”

“Đừng nhắc đến.” Ứng Trường Lạc kêu rên: “Em muốn ói.”

Cũng không biết do vị thiên tài nào nghĩ ra, thi Chính trị, Sử, Địa cùng một ngày, sàng lọc trước các học sinh không thích hợp với khối xã hội.

Khúc Sở thở dài, đau lòng hỏi: “Có thể đi không? Anh trai ôm em nhé?”

Ứng Trường Lạc đã trải qua cơn cực hình của khối xã hội đến phát điên, giờ phút này trông cô y hệt một cô bé nhỏ tuổi, nũng nịu ngốc nghếch, bám phụ huynh khóc hu hu, cô nhỏ giọng nói: “Cho em dựa một lúc là được.”

“Có thể cho em dựa thật lâu ơi là lâu luôn, mời cô chủ của anh cứ hưởng dụng thoải mái.” Giọng nói vô cùng cuốn hút truyền xuống từ trên đỉnh đầu, Ứng Trường Lạc ôm hờ vòng eo gầy gò mạnh mẽ của anh, uể oải cọ đầu.

Đeo bịt mắt xông hơi thư giãn mắt, cô ngồi tê liệt trên ghế sô pha, Khúc Sở ngồi bên cạnh, ngón tay với vết chai mỏng xoa bóp da đầu với lực vừa phải để cô thả lỏng.

Hơn nửa tiếng sau, Ứng Trường Lạc cuối cùng cũng khôi phục thần trí.

Cô kéo bịt mắt, lo lắng hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

“Năm giờ mười chín phút.” Khúc Sở đáp.

Ứng Trường Lạc ngồi dậy, niết ngón tay Khúc Sở, ánh mắt tối tăm, cô nói ra từng chữ: “Năm giờ rưỡi Niệm Niệm tan làm, em lo lắng lắm.”

Đã kinh qua vô vàn cuộc ly biệt dễ dàng mà cô cứ ngỡ có thể gặp lại, để rồi phải âm dương cách biệt.

Tiêu Như Tâm như thế, Cố Từ cũng như thế, nhiều năm trước đấy nữa là mẹ của Dung Lỗi, dì của cô, bà ấy đã nói lần sau về nhà họ Lục sẽ dẫn mình đi làm đồ gốm, nhưng bà ấy không quay về nữa.

Khi còn cơ hội để cứu vãn, Ứng Trường Lạc sẽ không buông tha chút khả năng nào.

“Không đâu, có anh trai đây.” Khúc Sở thu lại nụ cười, nghiêm nghị đáp.


Đọc truyện chữ Full