DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phương Gia Tiểu Trà Quán
Chương 26: C26: Xem món

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Biểu ca của Lý Tú Tú bèn đi lấy hoa cùng với kẹo đường, Lý Tú Tú liền vui vẻ nhận lấy hoa cài tóc, còn kẹo đường thì đưa lại cho biểu ca.

"Niên Niên, đẹp không?"

Phương Niên Niên đưa tay vuốt thẳng hoa cài: "Đẹp lắm."

Lý Tú Tú vui vẻ nhìn về phía biểu ca, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Biểu ca lại bất đắc dĩ, cầm đường mạch nha mà không biết phải đặt ở đâu. Ngược lại là Thẩm Hựu Dự đang đứng bên cạnh, một tay cầm một xiên tre, hai đầu xiên tre nối với nhau, bên trên là một viên đường màu hổ phách quấn xung quanh, hắn nhìn thấy có chút vui mắt, có điều nhất thời hắn lại không biết cách ăn loại kẹo đường này.

Hắn im hơi lặng tiếng ngó trái ngó phải, ngoại trừ hắn cùng biểu ca Lý gia cầm kẹo đường trên tay, những người khác đều không có. Ngay cả bọn hài tử thối đều không có, mới vừa rồi chúng nó còn cãi vã chạy tới chạy lui, vậy mà tới thời điểm cần thấy thì lại mất tăm mất tích.

"Xiên tre quấn đường mạch nha, quấn tới quấn tới, đường mạch nha được quấn nhiều vòng, sợi dài không dứt, ý nghĩa của nó là vậy. Lâu rồi ta không thử, để ta ăn một chút được không?" Phương Niên Niên nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Hựu Dự, nói một câu làm bậc thang cho hắn đi xuống.

"Vậy cô ăn đi." Thẩm Hựu Dự khoanh tay đứng đấy, ra vẻ không cần. "Vốn dĩ là ta đem tới cho cô mà." Hiện tại đưa cho nàng cũng là hiển nhiên.

Phương Niên Niên cười nhẹ: "Vậy huynh đưa cho ta đi."

Ngoài miệng nói không muốn, ánh mắt lại có vẻ không nỡ.

Nàng lấy lại kẹo kéo từ trong tay Thẩm Hựu Dự, một đôi xiên tre nhích tới nhích lui, đường màu hổ phách được quấn thành từng sợi từng sợi, miên man không dứt, phảng phất một viên kẹo mà có thể ăn đến không ngừng.

Đây là món dỗ tiểu hài tử chơi, cũng để tiểu hài tử khó mà ăn được.

Phương Niên Niên khó xử: "Lễ thêm trang sắp bắt đầu rồi, huynh cầm giúp ta đi, ta cầm không tiện." Sau khi đưa tới trước mặt Thẩm Hựu Dự, nàng lại còn bổ sung thêm: "Huynh có thể giúp ta ăn hết nó không?"

Thẩm Hựu Dự sĩ diện, dù cho vô cùng hiếu kỳ hương vị của kẹo đường, song cũng không tới mức vội vã không nhịn nổi: "Nha đầu thối, thật lắm chuyện." Phương Niên Niên thúc giục mấy lần, hắn mới bất đắc dĩ cầm lấy, hơi có phong độ như Cao Tổ năm xưa đã nhiều lần từ chối đế vị.

Có điều thứ mà gia gia hắn từ chối là ngôi vị chí cao, thứ mà hắn từ chối là một cây kẹo mạch nha, một vật trên trời một thứ dưới đất, cách biệt nghìn trùng, song cả hai đều cùng một kết quả[1], mà thứ hai người họ từ chối cũng chỉ là món đồ trong túi[2] mà thôi.

[1] Nguyên văn là dị khúc đồng công (异曲同工), tức khúc điệu khác nhau mà kết quả như nhau.

[2] Nguyên văn là tham nang chi vật (探囊之物), tức là một thứ gì đó vốn là của mình, một việc mà mình có thể dễ dành làm.

Thẩm Hựu Dự lần nữa có được kẹo đường, kiềm chế lại hào hứng bừng bừng, mãi một hồi lâu mới cầm đôi xiên tre này kéo từng sợi đường mạch nha ra ăn.

Đường sợi dính vào nhau thế này, chỉ nhìn thôi đã thấy ngọt ngào.

Phát hiện có người nhìn mình, Thẩm Hựu Dự đột nhiệ nhìn sang, nhận ra là biểu ca Thái học. Hắn hắng giọng, trầm ngâm nói: "Các nàng ấy không ăn thì cũng đừng lãng phí, mau ăn đi."

Biểu ca nhẹ nhàng cười nói: "Ngọt quá."

"Đương nhiên." Khoé miệng Thẩm Hựu Dự vểnh lên. "Cũng chỉ có mấy nữ hài thích, thật sự là hết cách mà."

Thật sự là hết cách chống lại nàng.

Hỉ la gõ vang một tiếng: Đang ~

Người chủ trì hô: "Trương gia có nữ nhi, nay làm tiệc thêm trang, quan khách đến đông đủ, gia chủ rất mừng vui. Thêm trang thêm hỉ thêm lời chúc, nhà cửa hết thảy hưởng phúc lành, hôm nay được ngày lành, ngày mai lại ngày cát, chư vị đều chứng kiến. Ghế dài sóng đôi, đồng tâm hiệp lực; một rương hòm xiểng, nhất trí một lòng. Tiệc thêm trang bắt đầu, mời nhà cữu cữu chủ trì, cho cháu gái thêm lễ."

Lễ thêm trang bắt đầu, mấy tiểu cô nương từ nhà chính tràn ra, ở giữa tân nương đang cười ngượng ngùng. Tân nương sắp gả Trương Nghi giống mẫu thân nàng đến mấy phần, khuôn mặt vui vẻ đỏ ửng vì xấu hổ, bắt đầu ăn mặc theo khuynh hướng tiểu phụ nhân, áo đỏ thêu cẩm tú, đứng giữa bậc thềm trong sảnh chính, ngượng ngùng cúi đầu trước ánh nhìn của mọi người.

Hai gã sai vặt mang thắt lưng bằng lụa đỏ liền khiêng vào một băng ghế đỏ mới sơn, phía trên có treo lụa đỏ, cài hoa hồng, tiếp đó huynh đệ của tân nương lại mang đến một cái rương làm bằng gỗ long não sơn đỏ, đặt lên trên ghế.

Phương Niên Niên cùng Lý Tú Tú đứng trong đám đông, kiễng chân xem náo nhiệt: "Không phải là phụ thân tỷ ấy khiêng rương vào sao?"


"Không biết nữa." Lý Tú Tú cũng khó hiểu, nàng từng tham dự nhiều tiệc thêm trang, hiếm khi thấy huynh đệ thay thế phụ thân, dù có là "huynh trưởng như phụ" thì kia cũng là đệ đệ của Trương Nghi mà.

"Chắc là bận rộn việc khác."

Lý Tú Tú lắc đầu: "Nhưng đây là đại sự của nhi nữ mà."

Tỷ muội hai người nhìn nhau, thôi được, cũng không phải chuyện nhà mình, các nàng cũng không thể bận tâm nhiều đến thế.

Khách khứa vây quanh cũng thì thầm bàn luận, song sự nghi hoặc của mọi người cũng không cản trở nghi thức tiếp tục cử hành. Dẫn đầu là nhà cữu cữu của tân nương, bắt đầu cho vào rương những chiếc hộp có dán chữ "Hỷ".

Từng vật phẩm đặt trong hộp nhỏ hay gói trong khăn tay đều được mở ra cho quan khách nhìn xem, hầu hết là các món quà nho nhỏ, mang ý tứ mừng vui là chính, còn lễ vật thật sự vốn đã cho tân nương từ trước rồi. Rất nhanh đã đến lượt những tiểu tỷ muội như Phương Niên Niên, nàng cùng Lý Tú Tú dắt tay đến chỗ rương quà, chúc phúc cho tân nương đang đỏ mặt cúi người đáp lễ.

Đáp lễ xong, tân nương tiến lên nắm tay hai người, nói: "Hôm nay bận quá, cũng không có thời gian trò chuyện với hai muội."

Vốn là một nhóm bằng hữu không mấy thân cận, đứng trước một bước ngoặt cuộc sống mang đến biến hoá rất lớn, cuộc nói chuyện của các nàng lại đầy vẻ thân thiết với nhau.

Từ một nữ nhi vô ưu vô lo lại thành thê tử của một nam nhân, nhi tức[3] của một gia đình, chính thê của một gia tộc, tương lai còn trở thành mẫu thân của mấy đứa bé. Niềm vui khi thành hôn luôn đi kèm với sự lo lắng, mờ mịt về tương lai, thúc giục con người phải nhanh chóng trưởng thành, bất kể thế nào thì bằng hữu khuê các cũng luôn có mấy phần thân cận hơn so với người ngoài.

[3] Nhi tức (儿媳): con dâu.

Trương Nghi sử dụng thủ đoạn không mấy cao minh để thân thiết với bằng hữu, vụng về học theo cách giao tiếp của các phụ nhân, đường tương lai còn dài, ắt luôn có chỗ cần dùng.

Phương Niên Niên cũng không thấy phản cảm, chỉ là cảm thán, đúng là trưởng thành rồi, lập gia thất thì không thể làm mình làm mẩy như xưa nữa.

"Gần đây tỷ bận rộn mà, bọn muội sao có thể đến quấy rầy tỷ. Chúc tỷ tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử, hoà hợp trăm năm." Phương Niên Niên thật lòng nói lời chúc phúc.

"Mẫu thân của muội nói, tiểu cô nương về nhà chồng sẽ không còn ngang ngược tuỳ hứng được, phải học cách nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, học cách chăm sóc bố mẹ chồng, lại chiếu cố chị em bạn dâu." Có lẽ là vì bản thân cũng đính hôn, Lý Tú Tú có hơi chút đồng cảm với Trương Nghi. "Sắp tới sẽ hơi vất vả, nhưng chỉ cần bản thân làm tốt, đường đường chính chính, sẽ không sợ bị chỉ trích."

Bờ mi Trương Nghi có hơi ửng đỏ, nàng nghẹn ngào gật đầu: "Lần sau gặp lại, chúng ta lại trò chuyện."

"Được." Phương Niên Niên mỉm cười nói.

Các nàng cũng không nhiều lời thêm, lễ thêm trang còn chưa kết thúc, cũng không thể làm trễ nãi quá. Phương Niên Niên và Lý Tú Tú cùng đặt hộp lễ vật vào trong rương, khi nhìn thấy hộp quà của đối phương, hai tiểu tỷ muội liền nhìn nhau cười một tiếng.

Hai nàng vốn không hề bàn bạc mà lại cùng đến một nơi, lễ vật đều là trâm cài của Trân Bảo Các ở trấn Ô Y, chỉ cần nhìn cách gói quà là biết.

"Niên Niên, tỷ tặng món gì vậy?" Lý Tú Tú thấp giọng hỏi, nàng không nhìn thấy hộp trâm của Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên đáp: "Muội thấy món kia không, chuồn chuồn bằng bạc, đôi mắt khảm hai hạt hồng ngọc."

"Muội cũng nhìn trúng món đó."

Phương Niên Niên kinh ngạc nhướng mày: "Đừng nói là chúng ta tặng cùng một món đấy!"

"Không phải, mẫu chuồn chuồn kia giá tận nửa quan tiền, muội không mua nổi, đành mua mẫu lá sen nhỏ kia." Lý Tú Tú cười híp mắt. "Trâm cài hai chúng ta mua là một đôi đấy."

Nõn sen mới nhú như sừng nhọn, chợt có chuồn chuồn đến đậu chơi.[4]

[4] Trích từ bài Tiểu trì (小池) của Dương Vạn Lý (楊萬里) đời Nam Tống.

Nguyên văn là:

泉眼無聲惜細流,

樹陰照水愛晴柔。


小荷才露尖尖角,

早有蜻蜓立上頭。

Tuyền nhãn vô thanh tích tế lưu,

Thụ âm chiếu thuỷ ái tình nhu.

Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác,

Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.

Dòng suối êm ru gợn gợn trôi

Bóng cây soi nước, đẹp khung trời

Nõn sen mới nhú như sừng nhọn

Chợt có chuồn chuồn đến đậu chơi.

(Bản dịch của Trương Việt Linh)

Lúc Phương Niên Niên mua cây trâm này, Thẩm Hựu Dự còn ngâm một bài thơ của Cao Tổ, hắn bảo muốn mua thì mua cả đôi, thế mới phong nhã.

Trong đầu nàng lập tức lên tiếng, Cao Tổ nhà huynh cũng chỉ là chép thơ hậu nhân mà thôi, bằng không nếu mà học đòi văn vẻ, những lời thơ truyền tụng này không chừng còn đổi sang họ Phương đấy...

Hai nàng quay lại đám người, tiếp tục xem lễ, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trò chuyện. Bỗng nhiên có tiếng ồ lên kinh ngạc ở giữa đám đông, hai người vội vàng nhìn về phía rương lễ vật, hoá ra là nữ nhi Huyện lệnh đặt vào rương quà một cặp cốc lưu ly. Chiếc cốc cao bằng ngón tay, màu hổ phách, được chế tác rất tinh tế.

Đây là đồ vật rất đắt tiền, trước chiếc cốc lưu ly này, mọi đồ vật khác đều trở nên mờ nhạt.

Lưu ly vốn là một trong thất bảo Phật gia[5], có điều Phương Niên Niên cảm thấy thứ này chỉ là thuỷ tinh chứ không phải được chế tác từ pha lê, bởi lẽ năng lực sản xuất kém, việc chế tác thuỷ tinh không dễ, thành phẩm làm ra cũng khó mà kiểm soát.

[5] Thất bảo Phật gia (佛家七宝): tức bảy bảo vật quý giá trong cõi Phật, tạo nên thế giới Cực Lạc nhiệm màu. Bảy món báu vật đó bao gồm Vàng, Bạc, Lưu ly, Thạch anh, Xà cừ, San hô, Hổ phách.

Vật hiếm thì quý, bởi thế mà lưu ly cũng quý giá hơn, thậm chí là đắt đỏ hơn so với bảo thạch.

Nữ nhi Huyện lệnh mang tặng một cặp cốc lưu ly cho lễ thêm trang, mặc dù chiếc cốc chỉ lớn có nhiêu đấy thôi nhưng đúng là quý giá.

Khó trách mọi người ồn ào.

Dưới tầm mắt dò xét, suy đoán, hâm mộ của đám đông, thiên kim Huyện lệnh vẫn lạnh lùng quay lại vị trí cũ, gương mặt cũng không có vẻ gì đắc ý, giống như chuyện mang tặng một cặp cốc lưu ly cũng chỉ là qua loa tạm bợ như tặng một cặp chén sứ mà thôi.

Phương Niên Niên luôn có cảm giác khi quay lại đám đông, nàng ấy thoáng nhìn về phía mình mà gật nhẹ đầu. Song khi nhìn kỹ thì lại không hề như vậy, ắt là nàng đã cảm giác sai.

"Thật đắt đỏ." Lý Tú Tú kiễng chân nhìn vào trong rương quà, cặp cốc lưu ly kia đã được phủ khăn nhung cẩn thận từng lu từng tí, nàng cũng không thể nhìn thêm được.

"Thật đẹp mắt." Phương Niên Niên nói cho có lệ, nàng đã từng thấy những chiếc ly pha lê còn đẹp hơn nhiều, to nhỏ nhiều không đếm xuể, cho nên cũng không thấy kinh ngạc trước chiếc cốc lưu ly kia.

Nàng lẩm bẩm, Cao Tổ đúng là đã làm rất nhiều chuyện mà người xuyên không sẽ làm, từ thuỷ tinh, xà phòng, xi măng... Công nghệ chế tác thuỷ tinh mặc dù gặp bế tắc vì trình độ có hạn, nếu không thì tất cả mọi người đều có thể dùng ly pha lê, cả mặt gương cũng sẽ được làm bằng thuỷ tinh.

Đáng tiếc, nàng là một sinh viên khoa nghệ thuật, hoàn toàn không rành những thứ này, nếu sớm biết sẽ xuyên qua thì chắc chắn sẽ nhét mấy kiến thức này vào đầu, tỉ như phương pháp luyện chế xi măng hoặc thuỷ tinh thời cổ đại, phương pháp luyện thép cổ đại, nói không chừng sẽ có chỗ hữu dụng. Đáng tiếc, nàng chỉ là cá mặn[6] thôi.

[6] Cá mặn (腌咸鱼): tiếng lóng của người Quảng Đông, có nghĩa là "xác chết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.


"Cô thích cốc lưu ly sao?" Trong lúc Lý Tú Tú trò chuyện với biểu ca của nàng ấy, Thẩm Hựu Dự lơ đãng hỏi.

Phương Niên Niên đâp: "Không thích."

Thẩm Hựu Dự đang ngẫm nghĩ đến mấy loại cốc lưu ly trong tư kho của mình, vừa nghe Phương Niên Niên đáp "không thích", tư kho chợt sụp đổ trước mặt, xém nữa đã đập vào mũi hắn.

"Đèn lưu ly đẹp mắt hơn, dù có bị phủ lên thì đèn vẫn sáng sủa." Phương Niên Niên cũng không nghĩ nhiều, vô tư nói ra thứ mình muốn, lúc đi ngang kinh thành nàng đã từng thấy qua, nhưng chê đắt đỏ thành ra lại không mua.

Cạch!

Cửa lớn tư kho lại mở ra sáng trưng, Thẩm Hựu Dự húng hắng ho một tiếng, trong lòng tự nhủ: Ta có vật này! Không, dù thế nào cũng phải có, sau đó sẽ lấy ra khoe khoang trước mặt nha đầu thối, nếu nàng nhỏ nhẹ cầu xin ta vài câu, ta sẽ đưa cho nàng.

Đưa cho nàng...

...

Sau lễ thêm trang là yến hội, bốn người cùng nhau di chuyển, bưng đĩa ăn lưu thuỷ yến.

Lưu thuỷ yến không phải là lưu thuỷ tịch[7], cả hai cách biệt một trời, lưu thuỷ yến là hình thức tiệc đứng[8] mà Cao Tổ truyền lại, bởi vì dòng người như nước thuỷ triều cho nên gọi là lưu thuỷ yến, chính thức trở thành phương thức mở tiệc chiêu đãi thân thích được lưu hành nhất ở Đại Tề.

[7] Lưu thuỷ tịch (流水席): còn gọi là tiệc lưu động, tiệc outside, tức ai đến trước thì ăn trước.

[8] Tiệc đứng (自助餐): còn gọi là tiệc buffet.

Có thể thết đãi lưu thuỷ yến ở hoa viên, hoặc tại hành lang, hoặc trong phòng kín, hoặc trước kệ cổ, mỗi nơi có ưu khuyết điểm khác nhau. Được ưa chuộng nhất chính là cho phép vài người thân thích bằng hữu vừa đi vừa cầm món ăn đồ uống mình thích, sau đó tìm một khu vực ưa thích mà ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện, vô cùng thư giãn thích thú, không cần câu nệ như trong bữa tiệc truyền thống.

Lưu thuỷ yến ở Trương gia được bày biện trong hoa viên, một dãy bàn dài chạm khắc hoa lá được sắp xếp dọc theo lối đi, chủ yếu là thết đãi các món lạnh cùng đồ ăn nhẹ đẹp mắt (bao gồm bánh hỉ mà Phương Niên Niên đã làm), các món thịt nguội, hoa quả, v.v.

Trong đó, việc khiến người khác chú ý nhất chính là xem mâm, tức là xem món ăn, các món này đặt ở vị trí đó là để cho mọi người nhìn ngắm, không phải để ăn, ai cầm lên ăn ngược lại sẽ thành trò hề cho thiên hạ.

Các món ăn nhìn theo thứ tự là bánh táo[9], bánh tuỷ[10], bánh người Hồ[11], bánh vòng[12], bánh táo thì nhìn thoáng qua là biết, bánh tuỷ là dùng cốt tuỷ dê làm nhân, bánh người Hồ chính là bánh hạt vừng, bánh vòng chính là bánh ma hoa[13]. Chúng được xếp chồng lên nhau, tạo thành hình dáng như ngọn đồi, thể hiện tài lực của chủ nhà cũng như thành ý đãi khách.

[9] Bánh táo (枣糕).



[10] Bánh tuỷ (髓饼): trộn mỡ tủy và mật ong để tạo thành bột, sau đó cho vào lò nướng bánh.



[11] Bánh người Hồ (胡饼): sau khi nhà Hán nắm quyền cai trị Tây Vực, hạt vừng và quả óc chó được du nhập vào, bổ sung thêm các nguyên liệu phụ mới để làm bánh, lúc này xuất hiện loại bánh tròn nhân hạt óc chó hay còn gọi là bánh Hồ



[12] Bánh vòng (环饼): một món bánh được ưa chuộng vào thời Tống.



[13] Bánh ma hoa (麻花): là món bánh rán Trung Quốc, tạo hình xoắn vặn, rán trong dầu lạc.



Thẩm Hựu Dự không thèm liếc mắt qua chỗ xem món, mà lôi kéo Phương Niên Niên đến thẳng chỗ bánh hỉ.

"Bánh hỉ cô làm vẫn rất được hoan nghênh." Thẩm Hựu Dự nói.

"Đương nhiên rồi." Phương Niên Niên muốn đi ăn món khác, nàng làm nhiều bánh hỉ như vậy, tuyệt đối không muốn ăn thêm.

"Đẹp thật đấy, không biết tay nghề nhà ai mà tinh xảo thế này."

"Để một lát đi hỏi Trương Huyện thừa, cháu ta cũng sắp định thân, nếu dùng loại bánh hỉ này thì tuyệt đối tinh tế."

"Có thể làm ra bánh hỉ thế này, ắt phải là người tâm tư tinh tế tỉ mỉ."


Có mấy phụ nhân cầm bánh hỉ đi qua sau lưng, chỉ nói hai ba câu mà đã khen ngợi Phương Niên Niên không ngớt, Thẩm Hựu Dự cảm thấy rất đỗi tự hào.

"Ta còn chưa được ăn mấy hương vị khác." Thẩm Hựu Dự chen qua đám đông, đi lấy bánh.

Phương Niên Niên không biết làm sao, chỉ có thể đứng chờ một chỗ, chờ một lát thì thấy Thẩm Hựu Dự bưng đĩa đi ra, trên đĩa chất đầy bánh hỉ.

Thẩm Hựu Dự kích động chạy tới, khoe khoang thành quả của mình: "Người khác đều không nhanh tay bằng ta đâu."

Phương Niên Niên mất mặt: "Người khác cũng không lớn bụng như huynh."

Cả năm hương vị đều lấy một cái mỗi loại, mỗi cái bánh tuy không lớn nhưng cũng bằng lòng bàn tay. Chính nàng làm nên biết rõ, từng cái bánh đều dùng trọn vẹn nguyên liệu, ngọt ngào hơn hết, muốn ăn hết thì chưa kể đến lượng calo nạp vào thì cũng đủ để người ta no đến chết rồi.

Ngay sau đó, Lý Tú Tú cùng biểu ca nàng liền tới, trên đĩa cũng toàn là bánh hỉ, mỗi người ba cái, hết thảy là sáu cái.

Lý Tú Tú hào hứng nói: "Người khác không đoạt lại muội đâu, hì hì."

Phương Niên Niên nhìn trời: "..."

Nàng không muốn ăn bánh hỉ, nhiều món ngon như vậy, hà cớ gì nhất định phải ăn bánh hỉ tự mình làm. Cuối cùng, mọi người ngồi trong đình nhỏ, Phương Niên Niên không còn thiết sống[14] mà ăn bánh hỉ cùng mọi người, nàng nói: "Kiềm chế chút đi, huynh mới ốm vài ngày trước đấy."

[14] Không còn thiết sống: nguyên văn là sinh vô khả luyến (生无可恋), là tiếng lóng lưu hành trên mạng.

Thẩm Hựu Dự cứng người, mạnh miệng nói: "Ta khoẻ rồi, ăn mấy cái bánh hỉ sẽ không sao."

"Vậy thì tốt." Phương Niên Niên lấy từ trong túi xách một bình hồ lô nhỏ màu nâu, lắc lắc trước mặt Thẩm Hựu Dự. "Lo trước khỏi hoạ[15]."

[15] Lo trước khỏi hoạ: nguyên văn là hữu bị vô hoạn (有备无患), ý là có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ.

Thẩm Hựu Dự: "..."

Hắn nhận biết thứ này, đây là thuốc mà Phương Đại Ngưu điều chế, hắn đã uống liên tục mấy hôm, vô cùng đắng ngắt.

Hắn không khỏi ác nghĩ, Phương Đại Ngưu có phải ghét mình lắm không, bằng không tại sao thuốc nấu vừa đắng vừa chát, còn có mùi khó ngửi như cá tanh.

Chỉ tưởng tượng thôi hắn đã muốn nôn, vội vàng dùng bánh hỉ đè xuống.

Lý Tú Tú cùng biểu ca không rõ ràng lắm, nhưng cũng không tò mò hỏi thêm, hai người ăn bánh hỉ đến không dứt ra được.

"Ăn ngon thật." Lý Tú Tú nói. "Niên Niên, là tỷ làm sao?"

"Phải." Cho nên Phương Niên Niên không muốn ăn một chút nào.

"Ngon quá, mới vừa ra lò chắc là còn ngon hơn."

"Đương nhiên." Thẩm Hựu Dự nhướng mày, có vẻ còn vui hơn khi chính mình được khen ngợi.

Phương Niên Niên hé miệng cười, cầm một chiếc bánh bao hình lá sen kẹp da lợn nấu đông[16] ăn vào. Tiếc là không có tương ớt, bằng không xịt một chút tương lên trên, mùi vị lại càng thêm ngon.

[16] Bánh lá sen (荷叶饼).



Bánh bao hình lá sen mềm mại, bì lợn nấu dai, tay nghề đầu bếp không tệ, phía trên lớp bì lợn nấu đông không để lại dầu mỡ, khiến lớp bì lợn trở nên óng ánh long lanh. Mặc dù không có tương ớt, song Phương Niên Niên phát hiện ra có thể ăn cùng ớt chuông xanh cùng rau thơm băm nhuyễn, phối thêm cá sống, cũng đâu ai bảo là không được ăn cùng thứ khác, thế là nàng cứ gói chung vào bánh bao lá sen.

Quả nhiên, mùi vị trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Xung quanh có chút yên ắng, Phương Niên Niên ngẩng đầu lên, thấy ba người sáu con mắt đang đồng loạt nhìn mình.

Phương Niên Niên hỏi: "Sao vậy?"

"Nhìn ngon quá." Lý Tú Tú đáp.

Phương Niên Niên: "Ta đi lấy thêm mấy cái, mọi người tự gói nhé?"

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.


Đọc truyện chữ Full