*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Dân phong Đại Tề tuy không cởi mở như thời Đường, song cũng không khắt khe như thời gian Phương Niên Niên mấy năm trước, suy cho cùng thì các luật lệ cũng do những kẻ cai trị thuộc tầng lớp thượng lưu đề ra mà thôi.
Tiền bối xuyên qua không chỉ mở ra ngành công nghiệp nhẹ, đồng thời còn đặt mầm mống cho văn minh hiện đại. Mặc dù không tương thích với sự phát triển của thời đại, song cũng tạo được ảnh hưởng sâu xa.
Nữ hộ ở Đại Tề không hiếm, mà nữ tử đứng ra lập hộ cũng không bị người khinh thường. Đâu đâu cũng thấy nữ tử ra khỏi nhà để làm ăn, nói chuyện bán buôn, ngay cả trên con phố mà Phương Niên Niên đi qua cũng có không ít phụ nhân bày bán hàng quán làm kế sinh nhai, ngay cả túi thức ăn cho mèo nàng cầm trên tay cũng được mua từ một nữ tử.
Các phụ nhân phần lớn mặc y phục kín đáo, trùm khăn, tay áo hẹp, mang tạp dề, nhìn rất gọn gàng lịch sự. Các nàng ôm theo mèo, chó, chào hàng với người qua đường. Mèo con chó con đều rất đáng yêu, Phương Niên Niên suýt đã động lòng, định tìm một cô vợ trẻ cho Tuyết Cầu.
Ý nghĩa này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc thì bị nàng quẳng đi, ngoài mặt Tuyết Cầu hay tỏ vẻ đáng thương, kỳ thực nó rất hung hăng, không như vẻ ngoài, nàng đã nuôi nó ba năm, thật sự là một con mèo không sợ trời, không sợ đất, chiến khắp miêu giới, hàng phục vô số chó con. Sang xuân đến mùa động dục, người đến trà quán cũng hay đùa rằng: Mèo cái nhà tôi cũng vừa đẻ ra một lứa lông trắng dài...
"Ui." Phương Niên Niên khựng lại một chút, vừa rồi có một con mèo con vụt qua ngõ tối, nhìn rất giống Tuyết Cầu. Có điều đây là trấn Ô Y, cách nhà gần mười dặm đường, mèo trong nhà nàng sao có thể chạy tới?! Ắt chỉ là nhầm lẫn, mèo trắng lông dài giống nó cũng không hiếm thấy.
"Về nhà phải xích Tuyết Cầu lại, để nó chạy loạn khắp nơi, không ra thể thống gì." Phương Niên Niên nói thầm.
Trên đường còn bán các loại quà vặt, Phương Niên Niên thấy một hán tử trung niên khiêng một cây gậy gỗ buộc đầy rơm rạ, bên trên lại ghim từng xâu kẹo hồ lô[1], kẹo táo[2].
[1] Kẹo hồ lô (糖葫芦).
[2] Kẹo táo (糖苹果).
Táo này không phải là táo đỏ Phú Sĩ[3] như đời sau, mà là táo bông[4] đến từ Tây Vực, khi chín quả vẫn màu xanh chứ không chuyển thành đỏ, mùi vị êm dịu, còn có táo tây[5] hoặc quả hồng[6]. Dùng đường ngào thành lớp vỏ bên ngoài, hồng giòn chua chua, táo tây êm dịu, tất cả lại tạo một phong vị khác.
[3] Táo đỏ Phú Sĩ (红富士), còn gọi là táo Fuji.
[4] Táo bông (绵苹果).
[5] Nguyên văn là "nại tử" (柰子).
[6] Quả hồng (林檎): một loại cây gần giống táo tây nhưng trái nhỏ hơn.
"Xâu kia, phải, lấy xâu trên đi." Phương Niên Niên chỉ tay vào một xâu kẹo táo, thấy người bán hàng lấy xuống được thì nở nụ cười hài lòng.
Một xâu kẹo hồng giá bốn quan tiền, kẹo táo thì năm quan tiền, giá cả không đắt nhưng không phải ai cũng có thể mua được. Một vị phụ nhân dắt con đi ngang qua Phương Niên Niên, đứa trẻ lên ba phồng mang trợn má, ngậm ngón tay nhìn mẫu thân đầy mong chờ, lúc đã đi xa vẫn còn quay đầu nhìn mấy xâu kẹo đường không thôi.
Phương Niên Niên trả tiền, chuẩn bị ăn xâu kẹo táo, bên ngoài có một lớp giấy gạo nếp[7] bọc lại, bóc lớp giấy này sẽ là một xâu quả ngào đường sạch sẽ ngon lành.
[7] Giấy gạo nếp (糯米纸).
Phương Niên Niên đang định đi tiếp thì phát hiện con đường phía trước bị bao vây. Lui lại một bước, phía sau lại xuất hiện một tên tiểu tử cà lơ phất phơ.
Phương Niên Niên bất đắc dĩ nhìn trời: "..."
Đây là kịch bản điển hình ra đường gặp tiểu lưu manh à?
Giữa thanh thiên bạch nhật, người qua kẻ lại trên đường, cô nương đơn độc dạo chơi không phải là hiếm, vẫn rất là an toàn. Nhưng bọn lưu manh chơi bời lêu lổng cũng không thiếu, bọn chúng ở đầu đường cuối ngõ, soi mói người dân qua lại trên phố, thỉnh thoảng chạy đông chạy tay xin đểu vài xu, mọi người chỉ có thể chặc lưỡi không may.
"Tiểu nương tử đi một mình sau, hay theo ca ca đi uống trà nhé, ta dẫn cô đến Lục Lang Lầu uống trà, cô nương có thể ăn điểm tâm, uống trà thơm, lại có thể hát cho ca ca nghe một khúc." Một nam tử có nốt ruồi ở mép nhìn trái nhìn phải, ánh mắt vô cùng lỗ mãng, vừa dứt lời thì đồng bạn đã cười hả hê.
Người xung quanh nhìn vào, thầm nghĩ, ắt tiểu cô nương này phải sợ đến khóc mất. Tiểu cô nương xinh đẹp, mái tóc suông dài, mày thanh môi đỏ, nhìn qua là biết nữ lang nhà phú hộ, chắc là thấy hiếu kỳ nên ra phố dạo chơi, lại không biết bên ngoài không chỉ có điều mới mẻ, còn có kẻ vô lại.
Cũng có người lên tiếng can ngăn, bảo ba người bọn họ buông tha cho Phương Niên Niên.
Lời qua tiếng lại, người người vây xem, tiểu nương tử lại sợ hãi yếu đuối, các yếu tố này đều kích thích mấy người Thiết Đầu, Mộc Đầu, Lang Đầu, tên có nốt ruồi là Thiết Đầu mất kiên nhẫn phất tay, ngăn cho bọn người ngoài ngậm miệng: "Bản thân tiểu nương tử đây không nói gì, mấy lão nương các người chộn rộn cái rắm gì."
Hắn trơ tráo nhìn Phương Niên Niên: "Tiểu nương tử đừng sợ, đôi mắt sợ hãi của nàng khiến trái tim ca ca tan chảy mất thôi."
Sợ sao?
Phương Niên Niên trợn mắt, giống như là nhìn thấy quỷ: "Tên Hoa Đại Đầu nhà ngươi đúng là không thể chấp nhận được mà, sao có thể tìm thứ ất ơ này làm huynh đệ được chứ!"
"Tên của Hoa ca mà cô cũng dám nhắc tới ư!" Thiết Đầu trợn đôi mắt tam giác.
Phía sau hắn có một nam tử đi tới, người này làn da ngăm đen, tóc phong hủi, vóc dáng không cao, mập mạp thô kệch, khuôn mặt nghiêm nghị, là người nhàn rỗi nổi danh nhất trấn Ô Y, Hoa Đại Đầu.
Hoa Đại Đầu đẩy Thiết Đầu ra một bên, đi tới trước mặt Phương Niên Niên.
Nhìn thấy cái đầu trơn bóng của hắn, Phương Niên Niên bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân Cao Tổ không ngăn cấm giang hồ. Cao Tổ không hổ là người từ hiện đại xuyên đến, bộ môn tự trị này chơi đến thành thục! Hoa Đại Đầu là kẻ nhàn rỗi, có chút bản lĩnh, đối ngoại cũng có mấy phần tiếng tăm, sang xịn mịn một chút thì có thể xưng là hiệp khách.
Về người quản lý võ lâm thì chính là vị Trần minh chủ kia, Trần minh chủ lại phân công nhiệm vụ cho người bên dưới, từng cấp từng cấp đi xuống, Hoa Đại Đầu cũng được xem là có tên tuổi, mang tiếng là nhân sĩ giang hồ trông coi một vùng trấn Ô Y. Khó trách Trần minh chủ tức giận như vậy, cứ tưởng mình là minh chủ cao cao tại thượng, cầm "Giang hồ nhất thống, thiên thu vạn tuế", thực chất chỉ là một tấm da hổ bị triều đình lôi ra nhằm trói buộc giang hồ. Cũng là hổ, mà có điều là hổ chết...
Thiết Đầu nịnh hót lui về, chối sạch mọi trách nhiệm[8], luôn mồm tường thuật rằng Phương Niên Niên bất kính với Hoa Đại Đầu như thế nào: "Hoa ca, đệ nhất định sẽ dạy dỗ nha đầu thối không biết trời cao đất dày này."
[8] Nguyên văn là "nhất thôi lục ngũ nhị" (一推六二五), là thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là "một đẩy sáu hai năm". Thời trước, người Trung Quốc sử dụng cân vật lý, khi đổi qua cân điện tử phải có một sự quy đổi đơn vị, công thức là 1/16 = 0,625, gọi tắt là "sáu hai năm". Về ý nghĩa của thành ngữ cũng có nhiều cách giải thích, một trong số đó là câu thành ngữ này bắt nguồn từ "nhất thoái lục ngũ nhị" (一退六二五), chữ "thoái" nghĩa là trốn tránh.
Hoa ca lạnh lùng nhìn Thiết Đầu, Thiết Đầu khẩn trương nuốt nước bọt, cổ họng mắc nghẹn như gà bị bóp cổ. Hoa ca thay đổi ánh mắt, lẳng lặng nhìn Phương Niên Niên, vào ngay thời điểm mọi người tưởng hắn ra tay đánh Phương Niên Niên thì bạt tay đấy lại hung hăng giáng xuống mặt Thiết Đầu, Thiết Đầu bụm mặt, đầu hắn xoay mòng mòng, vô cùng bối rối choáng váng.
Hoa Đại Đầu xoay người về phía Phương Niên Niên: "Phương tỷ."
Phương Niên Niên cười tủm tỉm: "Đã lâu không gặp."
Mấy người Thiết Đầu, Mộc Đầu, Lang Đầu: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Ám vệ do Thẩm Hựu Dự phái tới bảo vệ Phương Niên Niên đang núp trong đám đông, chuẩn bị xông lên cứu người: "..."
Sao không giống như tưởng tượng vậy?
Hoa Đại Đầu liếm môi, trong lòng lớn tiếng chửi rủa, muốn an ủi vị nãi nãi này thì đành phải dạy dỗ Thiết Đầu một bài học. Tên nhãi này không phải dân ở đây, đúng là kiếm thêm chuyện cho hắn mà.
Phương Niên Niên cùng Hoa Đại Đầu từ nhỏ đã kết giao tình, hay gọi là cừu oán thì đúng hơn nhỉ? Năm đó nàng sáu bảy tuổi, theo phụ thân lên trên trấn, là một tiểu cô nương ăn mặc đáng yêu, búi tóc hai bên, thắt nơ bướm, nhìn qua đã khiến người khác ưa thích. Hoa Đại Đầu lúc đó vẫn còn là Hoa "Tiểu" Đầu, nào có phải là bá chủ trấn Ô Y như thế này, chỉ là một hài tử hỗn hào không làm nên trò trống gì, hắn muốn ức hiếp Phương Niên Niên, thế là ra tay kéo dây buộc tóc của nàng.
Phương Niên Niên còn nhỏ, không với tay đến hắn, tức đến điên người.
Mấy lần sau lên trấn đều sẽ chạm mặt Hoa Đại Đầu, khó tránh bị hắn ức hiếp.
Phụ thân có dạy, nhường nhịn kẻ địch không phải là khiêm tốn hay quân tử, mà là thua cuộc. Chế địch phải một kích tất thắng, tái nhi suy, tam nhi kiệt[9], hoặc cũng có khi càng đánh càng hăng, bại mà không nản. Lúc thiết yếu, nhất định phải giáng cho địch một đòn thật đau, để ngày sau kẻ địch thấy mình phải sợ mất mật... Các phương pháp giáo dục của phụ thân đều được Phương Niên Niên ghi nhớ nằm lòng, nàng cũng không xin phụ thân giúp đỡ mà tự mình thiết kế một cái bẫy, đánh cho Hoa Đại Đầu và đồng bọn một trận nghiêm trọng, tạo thành bóng ma tâm lý.
[9] Cả câu là "Phù chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt" (夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭), trích Tào Quế luận chiến (曹劌論戰), Tả truyện. Có nghĩa là khi đánh trận thì dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Bóng ma tâm lý nặng nề đến mức nào?
Cứ nhìn khi trưởng thành, Hoa Đại Đầu vẫn một mực cung kính với Phương Niên Niên như cũ thì cũng đoán được phần nào.
"Phương tỷ đại nhân đại lượng, những tên mọi rợ này là từ nơi khác đến, đều là lũ không hiểu chuyện, dám quấy nhiễu đến tỷ. Thiết Đầu, mau quỳ xuống xin lỗi Phương tỷ." Hoa Đại Đầu trừng mắt nhìn Thiết Đầu, bọn hắn mặc dù không phục nhưng vẫn run rẩy, từng người quỳ xuống trước Phương Niên Niên như quả cà thấm sương[10].
[10] Quả cà thấm sương (霜打的茄子): câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một lớp sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái không chịu được sương lạnh kích thích khiến lớp vỏ trở nên nhăn nheo. Thành ngữ để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn, ỉu xìu...
"Phương tỷ, xin thứ lỗi." Thiết Đầu xấu hổ lên tiếng.
Hoa Đại Đầu: "Không nghe rõ."
Thiết Đầu lớn tiếng: "Phương tỷ, xin thứ lỗi."
Hoa Đại Đầu len lén dò xét, thấy Phương Niên Niên chẳng nói chẳng rằng, chẳng lẽ còn chưa hài lòng? Hắn nhận được tin tức huynh đệ truyền đến, nói Phương Niên Niên đã vào thành, thế là hắn vội vàng lẩn sang hướng khác, chỉ sợ gặp phải vị ôn thần này... Thật không tin được, hắn thì không đụng mặt, tiểu đệ mà hắn vừa thu nhận lại chủ động đưa tới!
Chết tiệt, Hoa Đại Đầu chửi rủa liên tục trong lòng. Nếu không phải hồi nhỏ sợ bị đánh, cứ thấy Phương Niên Niên thì tay chân run rẩy... Lại nhớ tới khuôn mặt âm trầm của Phương Đại Ngưu ở Phương gia, hắn lại càng sợ hãi, Phương Niên Niên đã đáng sợ, người nhà của nàng còn đáng sợ hơn, hắn cũng không muốn bị đánh qua đánh lại.
Tình thế đảo ngượ, người xung quanh xem đến say sưa ngon lành. Bẩm sinh ai cũng tò mò, người vây quanh càng lúc càng nhiều, hào hứng còn hơn thấy khỉ làm xiếc.
Phương Niên Niên giơ tay áo lên che mặt: "Được rồi, được rồi, đừng quỳ." Nàng sắp thành khỉ rồi, chết tiệt. "Hoa Đại Đầu, lo mà quản lý tốt tay chân của ngươi, đừng có suốt ngày ra đường thấy ai cũng nhận là muội muội."
"Phương tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ quản giáo bọn họ. Có điều gần đây tới không ít người, bọn họ không biết bốn sáu[11], rất khó quản giáo." Tốt nhất cô đừng nên thường xuyên lên trấn nữa!
[11] Không biết bốn sáu (不着四六): tức là trên không biết trời, dưới không biết đất, làm người không biết cha mẹ, học tập không biết chữ nghĩa, không biết Lão Tử Khổng Tử, không hiểu đạo vợ chồng, làm việc lỗ mãng không hiểu cát hung hoạ phúc.
Phương Niên Niên nhíu mày, lão đại giang hồ đã đến, lại thêm một đám lâu la, khó trách lão bản nương của quán cốt đốt nhi nói rằng có không ít tiểu tử vô lại đi theo Hoa Đại Đầu. Nàng cũng không vội rời đi: "Bọn họ tới đây làm gì vậy?"
"Vì Tái Không Không gì đó đấy thôi." Hoa Đại Đầu mơ hồ nói cho có lệ.
Phương Niên Niên lẩm bẩm, đúng là Huyết Liên Tử đã khuấy đục đầm nước này rồi.
"Được rồi, giải tán đi." Phương Niên Niên nhanh chóng nhận thấy Phương Đại Ngưu đã đến, nàng cầm theo xâu kẹo táo, tranh thủ trốn sau tấm lưng rộng rãi của Đại Ngưu thúc, bấy giờ đã có chỗ dựa vững vàng, nàng liền hét lên: "Hoa Đại Đầu, ngươi dẫn huynh đệ đi theo, hô to ba lần: Ta mới là muội muội, cả nhà ta đều là muội muội."
Hoa Đại Đầu: "..."
Thiết Đầu, Mộc Đầu, Lang Đầu lén lút nhìn Hoa Đại Đầu.
Hoa Đại Đầu biết co biết duỗi, thấy ánh mắt lạnh lùng của Phương Đại Ngưu thì đành gào lên: "Ta là muội muội, cả nhà ta đều là muội muội."
Các tiểu đệ cũng đi theo hô hào.
Mọi người cười vang, thừa dịp hỗn loạn, Phương Niên Niên cùng Phương Đại Ngưu rời thành.
Hô đủ ba lần, Hoa Đại Đầu cùng bọn tiểu đệ xua đuổi đám người tản đi.
Trong lòng Thiết Đầu tràn đầy căm phẫn: "Tiểu nương kia thật vô liêm sỉ, lại còn cố ý làm nhục Hoa ca. Hoa ca yên tâm, các huynh đệ đây đều giỏi trèo tường chui lỗ, có thể âm thầm lẻn vào nhà ả, bắt ả bán vào chỗ bẩn thỉu. Thân thể ả mềm mại, đặt dưới thân sẽ..."
Thiết Đầu bị đánh một trận tơi bời giữa chợ, phun ra một ngụm máu xen lẫn mấy chiếc răng hàm.
Hoa Đại Đầu cười khẩy nói: "Đám lưu manh các người từ phương nam xuôi về, tìm ta nương náu, ta nể mặt lão đầu nên thu lưu các ngươi, nên tốt nhất là thành thật tuân thủ quy luật bên này. À, nói năng cẩn thận một chút, chúng ta phải tôn trọng Phương tỷ từ tận đáy lòng."
Những kẻ thủ đoạn bất lương này mà có thể mò vào trà quán sao? Đừng có nằm mơ!
Thiết Đầu được Mộc Đầu, Lang Đầu đỡ dậy, đi theo Hoa Đại Đầu tiến vào ngõ nhỏ. Đột nhiên, một đại hán lặng yên không một tiếng động đáp xuống trước mặt bọn họ...
Ngoài đường người qua kẻ lại, đột nhiên nghe thấy trong ngõ có tiếng khác thường, cứ ngỡ là chó mèo đuổi nhau. Chợt có người ngó vào rồi la to: "Chết mất thôi, Hoa Đại Đầu đang bị đánh kìa."
Hoa Đại Đầu ôm bộ mặt sưng tấy bò ra đầu ngõ, thấy người bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm. Bên trong ngõ, tên Thiết Đầu ăn nói lung tung bị đánh đến hộc máu mồm, đau đến chết đi sống lại, lại không thể nào ngất đi... Thủ đoạn thật đáng sợ, Hoa Đại Đầu run rẩy, trong lòng kêu gào Phương tỷ cứu mạng, sau này tỷ chính là mẫu thân ta.
Ở một góc khác, một đại hán dùng khinh công vọt đến, nói với bằng hữu: "Đánh được hắn rồi, chúng ta cũng dễ bàn giao với vương gia."
"Phương gia cô nương tuyệt thật, ta còn tưởng nàng ấy sẽ khóc luôn đấy."
"Vương gia xem trọng..."
"E hèm."
"Nữ tử trong lòng có vương gia đương nhiên là không tầm thường."
Hai người nhìn nhau, Phương cô nương không giống như Thẩm Kỳ đã kể, bọn hắn cứ tưởng nữ tử mà vương gia coi trọng sẽ dịu dàng như nước, thanh tú dè dặt. Phương cô nương này... Ờ, thật là không tầm thường.