DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâu Ngày Mới Thấy Lòng Người
Chương 4

mèo màu quýt: con mèo nhỏ mập mạp có màu vàng cam—————

Thời tiết giờ đã vào hè, tôi và Chu Tư đều mặc quần áo ngắn tay vô cùng đơn giản. Hôm nay tôi cố ý diện một cái dài không quá đầu gối trông có vẻ rất có ý tứ và thuận tiện cho một số việc.

Chu Tư kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha. Lệ Lệ ngồi bên cạnh dường như muốn nhường chỗ cho tôi bèn nhảy khỏi sô pha

Tôi nhìn chú mèo mũm mĩm đang vươn vai bỗng bật cười. 

Chu Tư hỏi tôi đang cười cái gì.

Tôi nói với anh ấy: “Anh nuôi mèo béo thật đấy.” 

Chu Tư đáp lại: “Mập mạp, có thịt một chút mới đáng yêu.”

Lời nói này quả thật không sai, những động vật nhỏ được vỗ béo múp míp trông rất dễ thương và ngây thơ. Nhưng con người lại khác, ở đất nước này đa phần họ theo trào lưu thẩm mỹ da trắng và dáng người thon thả. Rất nhiều cô gái phải ăn uống kiêng khem để duy trì được vóc dáng. 

Mèo con mập mạp chạy đến cọ cọ vào chân tôi như muốn làm nũng. Tôi không chịu nổi sự đáng yêu này, muốn ôm nó lên xoa bóp vuốt v e. 

Dường như Chu Tư nhìn ra hành động tiếp theo của tôi bèn bắt lấy cổ tay tôi. Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng mang theo ý cười hỏi: “Em chỉ định đến đây để chơi với mèo thôi à?”

Tôi ranh mãnh trả lời: “Còn việc gì khác sao?”

Chu Tư chậm rãi cúi người xuống, bàn tay có khớp xương rõ ràng đặt lên vai, tựa như muốn bóp lấy cổ tôi. 

Tôi đành phải lùi ra sau rồi nắm lấy cổ tay của anh ấy theo bản năng. Chu Tư có đôi bàn tay rất đẹp nhưng không hề gầy yếu. Các đường gân xanh nổi trên mu bàn rõ ràng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe xa xỉ. 

Không thể phủ nhận một điều là cả người anh ấy toát ra một hơi thở nam tính trưởng thành. Loại khí chất này không thể so với một tên nhóc vừa mới bước vào xã hội như Trần Chí Thành được.

Trong khi mọi sự chú ý của tôi đều đang đổ dồn vào cơ thể của Chu Tư, thì một nụ hôn bất ngờ hạ xuống khóe môi. Chỉ một hành động như vậy đã khiến tôi không ngừng rung động. 

Bất kì từ ngữ nào cũng không thể diễn tả cảm giác của tôi lúc này, tất cả các giác quan giờ đây trở nên thật nhạy cảm, nụ hôn của Chu Tư như mang theo một luồng điện đầy mê hoặc đánh thẳng vào tim tôi.

Đúng vậy, tôi đã đầu hàng ngay tức khắc.

Nụ hôn của Chu Tư từ từ hạ xuống, tôi cũng thuận theo đó bèn ngẩng đầu lên đón nhận.

Trên thực tế tôi là người khá thụ động, về mặt này tôi cũng không cởi mở như những gì đã thể hiện ra bên ngoài. Khi tôi và Trần Chí Thành ở bên nhau cũng vậy, lần nào cũng qua loa, không quá 5 phút. Tôi luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều như vậy cho tới khi nghe người đồng nghiệp hơn tôi vài tuổi kể về cuộc sống của chị ấy. Tôi khá bất ngờ khi biết rằng họ có thể mất hơn cả tiếng đồng hồ cho việc đó. 

Tôi hơi nghi ngờ và cho rằng cô ấy đang nói quá.

Hôm đó chị đồng nghiệp còn nói với tôi: “Khúc dạo đầu chỉ mất có 5 phút, vậy thì tên đàn ông của em thật yếu.”

Lúc ấy tôi không có cách nào để phản bác lại, vì tôi cũng không có luận chứng gì.

Tôi không biết Chu Tư sẽ làm gì tiếp theo, cũng không biết sẽ làm ở một góc nào đó như trên sofa, như là đang bị giày vò vậy.

Cũng không hẳn là bị giày vò, nhưng tôi cũng suýt chút nữa đã bật khóc. Trước đây tôi chưa từng trải qua cảm giác này, giống như được bay lên thiên đường, rồi đến nơi Thế ngoại đào nguyên, xung quanh có những đám mây mềm mại. Giây tiếp theo tôi lại như sắp rơi khỏi không trung, vỡ tan xương thành từng mảnh. 

Chu Tư đặt hai tay lên người tôi, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên xương quai xanh, hỏi với giọng hài hước: “Mới đó mà em đã không chịu được rồi sao?”

Tôi cảm thấy hai má nóng ran nhưng vẫn cứng miệng đáp: “Anh cũng chỉ biết làm có thế thôi à?”

Chu Tư hơi nhướng mày sau đó ôm ngang tôi lên.

Do hành động quá bất ngờ nên tôi không khỏi giật mình bèn hét lên một tiếng.

Chu Tư vỗ mông tôi cười nói: “Không làm gì em cả, đừng lộn xộn.”

Tôi ngước lên hỏi anh ấy: “Anh định bế em đi đâu vậy?”

Chu Tư nhìn chỗ tôi vừa ngồi và nói: “Ghế sô pha ướt rồi, về phòng thôi”. Sau đó anh ấy quay ra hỏi tôi: “Hay là em chọn được nơi nào khác?”

Nói như vậy, nếu tôi không chỉ được ra nơi nào thì có vẻ không thành thục nên tôi đành chỉ ra bên ngoài nói: “Hồ bơi.” 

Chu Tư vừa nâng bước chân lên một bước lại dường như có chút ngoài ý muốn, anh ấy nhấn mạnh với tôi: “Em chắc chứ?” 

Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.   

Tôi lập tức kinh hãi, nói: “Không, không, không, hay là về phòng đi.”

Chu Tư cười đến mức lồ ng ngực cũng run theo. Tôi thật sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi bèn dứt khoát chôn mặt mình trong ngực anh ấy. 

Hẳn là anh ấy đã nhìn ra sự khó chịu của tôi, giống như vỗ về cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, nhẹ giọng nói: “Nhát gan.” 

Tiếp theo mọi thứ cứ nước chảy thành sông.   

Tôi nằm trên giường Chu Tư, mái tóc dài xõa tung trên ga giường màu xám tro, cả người bị hơi thở của anh ấy bao bọc. Không thể phủ nhận rằng cảm giác này rất căng thẳng nhưng cũng vô cùng k1ch thích.  

 

Chu Tư muốn giơ tay bật đèn nhưng tôi nói không cho làm gì hết.

Anh ấy nắm lấy tay tôi và đặt trên người mình, tỏ vẻ quyến rũ hỏi tôi: “Không muốn xem cách em ăn anh à?”

Tôi chơi xấu: “Không muốn không muốn.” 

Chu Tư sờ má tôi, chính thức nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Tạ Lệ.” 

Tôi giống như đã trúng sâu độc của anh ấy, nương theo ánh sáng yếu ớt trong phòng nhìn hai mắt anh ấy. Người trước mắt này giống như một quý ông sói muốn biến thân trong đêm trăng tròn.   

Giờ khắc này hình như tôi đã quên Chu Tư là anh trai của người bạn thân Chu Uyển, ở trước mặt tôi anh ấy là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.

Một tiếng sau đó bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vừa mới chấm dứt nên cả người tôi vẫn chậm chạp chưa có phản ứng. Chu Tư vất vả làm việc ngược lại giống như không có việc gì, anh ấy tìm điện thoại của tôi rồi đưa cho tôi. 

Tôi nhìn ID người gọi, quả nhiên là Chu Uyển.   

Trong nháy mắt vẻ mặt của tôi liền thay đổi, nhưng tôi vẫn nhận điện thoại của em gái Chu Tư  ngay trước mặt anh ấy. Đương nhiên Chu Tư không biết những chuyện xấu xa do cô em gái mình làm, mà thật ra tôi cũng không có ý định nói cho anh ấy biết. 

Nói rồi thì có ích gì chứ? Chẳng lẽ có ý để Chu Tư giúp duy trì lẽ phải à?

Điện thoại kết nối, tôi lạnh lùng ‘Alo’ một tiếng.   

Chu Uyển ở đầu bên kia lại rất nhiệt tình: “Tiểu Lệ Lệ, cậu đang ở đâu vậy?” 

Tôi nhìn Chu Tư ở bên cạnh rồi nói với Chu Uyển: “Cậu đoán xem.” 

Chu Uyển nói: “Tớ đoán là nhất định cậu không có ở nhà.” 

Tôi nhẹ nhàng cười: “Cậu cũng thực sự hiểu tôi quá.” 

Chu Uyển ấp úng trong chốc lát, nói: “À… Hôm nay tớ thấy Trần Chí Thành.” 

Tôi hừ nhẹ: “Thế à?” Chu Uyển nghe được giọng điệu của tôi không ổn lắm: “Lệ Lệ, người đàn ông như vậy, cậu còn giữ anh ta lại làm gì?”

Tôi đang chuẩn bị mở miệng đáp lời Chu Uyển thì không ngờ sau gáy bị người ta m*t cắn một cái, quả là Chu Tư, hình như anh ấy chưa dùng hết năng lượng thì phải.

Không biết lúc này Chu Tư đang mang tâm trạng gì, rõ ràng biết tôi và em gái đang nói chuyện điện thoại mà còn cố ý trêu chọc tôi.  

 

Lúc này cả người tôi vẫn còn nhạy cảm không chịu nổi.   

Đầu dây bên kia, Chu Uyển còn đang ríu rít: “… Nghe tớ khuyên một câu đi, cậu vẫn nên chia tay với Trần Chí Thành thì hơn.”

Nếu không phải hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tình chàng ý thiếp của Chu Uyển tay trong tay với Trần Chí Thành, tôi nhất định sẽ rất cảm động vì còn có bạn thân khuyên bảo tôi. 

Nhưng giờ này khắc này, mỗi một câu Chu Uyển nói đều làm cho tôi cảm thấy rất ghê tởm. Ghê tởm đến mức, tôi cũng lười đối phó, thậm chí còn có chút muốn phát ti3t cái gì đó.

Tôi cúp điện thoại rồi ném nó sang một bên, sau đó nắm lấy tay Chu Tư, hung ác cắn lên cổ tay anh ấy một cái.

“Ái…” Chu Tư hít sâu một hơi nhưng cũng không đẩy tôi ra, chỉ mặc cho tôi cắn.   

Sau đó tôi nới lỏng rồi nhìn vết cắn trên cổ tay của anh ấy, hỏi anh ấy: “Tại sao anh không né?” 

Chu Tư cười nói: “Né cái gì? Dù sao vừa rồi anh cắn cũng không nhẹ.” 

Anh ấy dán vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Xem như cho em ăn miếng trả miếng.”

Đọc truyện chữ Full