DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâu Ngày Mới Thấy Lòng Người
Chương 7

Tôi đã được diện kiến khả năng bám chặt không buông của Trần Chí Thành, dù sao thì lúc theo đuổi tôi anh ta cũng giống như một con chó ghẻ bám tôi mãi. Vào thời điểm đó, hầu như ngày nào anh ta cũng ngồi xổm ở tầng dưới trong ký túc xá nơi tôi ở, lời tỏ tình của anh ta cũng được mọi người biết đến. 

Vì tôi còn trẻ, ngoại hình cũng xinh nên được nhiều người theo đuổi, nhưng người có thể theo đuổi cả năm trời vẫn không bỏ cuộc như Trần Chí Thành rất ít nên tôi thực sự bị anh ta làm cho cảm động.

Vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai, tôi đồng ý hẹn hò với Trần Chí Thành, giống như bao đôi trẻ yêu nhau say đắm, tôi cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào của tình yêu, đến nỗi khi sắp tốt nghiệp năm cuối tôi cứ luôn lo lắng, tôi sợ tôi sẽ chia tay với Trần Chí Thành. 

Cũng may cuối cùng Trần Chí Thành đã quyết định ở lại Ôn Châu, vì vậy tôi đã dọn ra khỏi nhà để sống chung với anh ta. 

Chúng tôi đã sống với nhau gần nửa năm, trong khoảng thời gian này là khoảng thời gian đệm để chúng tôi bước vào xã hội sau khi tốt nghiệp, thật lòng mà nói, thời gian này có thất vọng và cũng có niềm vui. Trần Chí Thành và tôi đều học ngành marketing, hiện chúng tôi đang làm trợ lý lập kế hoạch ở các tổ chức MCN khác nhau.

Chúng tôi đều biết sự cấp bách của ngành công nghiệp Internet, là tân binh ở nơi làm việc, hai chúng tôi hàng ngày đều bận tối mày tối mặt, liên quan đến ngành mình học nên chúng tôi càng phải cố gắng hơn. Dù sống cùng nhau nhưng ngày nào cũng đi sớm về muộn, cho nên thời gian ở bên nhau ít hơn rất nhiều so với thời đi học. 

Về việc Trần Chí Thành ngoại tình, tôi đã lường trước được điều đó khi hai chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò. Tôi quên mất lúc đó mình đã nghĩ gì, dù sao khi trò chuyện với Trần Chí Thành, tôi từng nửa đùa nửa thật nhắc đến chuyện đó, tôi cảnh cáo anh ta nếu anh ta dám ngoại tình, tôi sẽ băm nhỏ jj của anh ta.

Mà cũng chỉ là đùa chút thôi, sau đó tôi lại nghiêm túc nói với Trần Chí Thành: “Nếu anh không thích em nữa thì nhất định phải nói cho em biết. Anh không được cặp kè với người phụ nữ khác sau lưng em, nếu không em sẽ rất đau lòng.” 

Khi đó Trần Chí Thành ôm tôi thật chặt và thề với trời: “Tạ Lệ, cả đời này anh chỉ yêu em! Anh nhất định sẽ không làm em đau lòng.” 

Nhưng rồi kết quả gì đây? 

Cho nên mới nói, bạn không thể tin những lời chó má mà đàn ông nói được đâu. 

Sau tất cả muốn ăn vụng rồi cũng sẽ ăn vụng mà thôi.

Tôi đã nghĩ rằng nếu Trần Chí Thành đã ngoại tình trước thì chắc hẳn anh ta không có tình cảm với tôi nên cuộc chia tay của chúng tôi sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng Trần Chí Thành lại đau khổ năn nỉ ở lại. 

“Lệ Lệ, chúng ta đừng chia tay được không? Anh thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Trần Chí Thành của vài phút trước còn vênh váo hung hăng mà giờ nhìn tôi với ánh mắt đáng thương như một con chó pug. 

Trần Chí Thành cố nắm tay tôi nhưng tôi né được.

Tôi nhìn người trước mặt, chỉ vô cớ cảm thấy buồn nôn: “Trần Chí Thành, tôi không ngăn cản anh theo đuổi hạnh phúc của mình, tôi cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm gì hết vậy nên dễ hợp dễ tan* đi được không?” 

(*好聚好散: nghĩa là “dễ hợp dễ tan”.Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.)

Trần Chí Thành không chờ ai nói bắt đầu muốn ôm tôi, dù sao anh ta cũng là đàn ông hơn nữa còn cao hơn tôi mười mấy cm, cho nên tôi hoàn toàn không có lợi thế trong tình huống này.

“Tạ Lệ, em nghe anh nói này, anh thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, tất cả là do người phụ nữ đó dụ dỗ anh…” Trần Chí Thành đỏ mắt nói: “Tạ Lệ, đừng chia tay được không?” 

Tôi không hề giãy giụa, thậm chí còn bày ra dáng vẻ không còn luyến tiếc điều chi nhìn Trần Chí Thành: “Thả tôi ra.”

Trần Chí Thành lắc đầu: “Không, anh sẽ không buông tay. Anh biết trong lòng em còn quan tâm anh, chỉ cần em không chia tay, muốn đánh muốn giết gì thì tùy em, anh nhất định sẽ không đánh trả.” 

Tôi đột nhiên mỉm cười, nói: “Trần Chí Thành, anh có biết không? Cuối cùng tôi cũng biết sự khác biệt giữa đàn ông với nhau là gì.” 

“Ý em là sao?” 

“Không hiểu? Vậy để tôi nói rõ hơn.” Tôi đẩy Trần Chí Thành ra, còn cố ý dùng ánh mắt châm chọc quét qua người anh ta một cái: “Cũng là đàn ông với nhau mà anh chỉ có ba phút, nhưng người khác có thể làm được tận một tiếng.” 

Trần Chí Thành nghe xong liền chửi một câu th ô tục: “Chết tiệt, Tạ Lệ, em có thể ti tiện hơn chút nào nữa không?” 

Tôi nhún vai: “Tôi chỉ nói sự thật thôi, không phải à?”

Hình như Trần Chí Thành bị tôi chọc giận rồi, anh ta gật đầu với vẻ mặt bất lực, hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ nó em nghĩ thế là chưa đủ sướng đúng không? Được! Ông đây sẽ làm em sướng!” 

Trần Chí Thành vừa nói vừa nắm lấy tay tôi, muốn kéo tôi đi về phía trước. Tôi cũng là người ăn mềm không ăn cứng, anh ta không hòa nhã với tôi thì tôi cũng không muốn chiều anh ta. 

Trước đây, khi tôi và Trần Chí Thành cãi nhau, bất kể ai đúng ai sai, anh ta nhất định phải là người nhượng bộ, tôi đã quen với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trước mặt anh ta. 

Thật ra tôi không định chọc tức Trần Chí Thành, chỉ là không nhịn được nên mới mau mồm mau miệng: “Bỏ đi, chỉ với mình anh thôi á?” 

Trần Chí Thành khẽ hừ một tiếng: “Chỉ tôi còn chưa đủ đúng không? Vậy thì tôi lại đi tìm thêm mấy người.”

“Trần Chí Thành, anh muốn làm gì?”

“Làm em đấy!”

Trần Chí Thành mạnh đến mức dù tôi đang ngồi xổm trên mặt đất, tôi vẫn bị anh ta cưỡng ép kéo về phía trước. 

Tôi nhận ra chuyện này không ổn nữa rồi thế là bắt đầu điên cuồng la hét, nhưng vì giờ là lúc rạng sáng nên trên đường không có ai cả. 

Tôi bắt đầu nhượng bộ: “Trần Chí Thành, anh điên à? Do anh ngoại tình trước mà, tôi chỉ muốn chia tay thôi mà sao khó thế?” 

“Muốn chia tay à? Chờ kiếp sau đi!” Trần Chí Thành vẫn kéo tôi đi.

Tôi đột nhiên hối hận vì mình không đi cùng Chu Tư, tôi cũng hối hận vì đêm nay một hai phải về nhà. Tôi không còn gì để nói với Trần Chí Thành nữa nhưng người này căn bản là đang hoàn toàn ở trạng thái tan vỡ.

Trần Chí Thành không quan tâm tôi đang khóc mà tiếp tục kéo tôi đi, mặc cho tôi ngã xuống đất trầy da đùi nhưng anh ta vẫn làm theo ý mình. 

Khi tôi đang nghĩ cách để an ủi Trần Chí Thành. Đột nhiên, một bóng đen không biết lao từ đâu ra, sau đó Trần Chí Thành trước mặt tôi bị đá ngã xuống đất. 

Thì ra là Chu Tư.

Lợi dụng ưu thế chiều cao và thể lực tốt, Chu Tư đã đá vào bụng Trần Chí Thành rồi tiện đà đấm lên má anh ta. 

Trong đêm tối, chỉ có một ngọn đèn đường mờ ảo chiếu sáng. Chu Tư giẫm lên ngực Trần Chí Thành, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng. Trần Chí Thành nằm trên mặt đất hét lên, như thể anh ta không còn chút sức nào để đứng dậy. Thật khó để tưởng tượng cú đá vừa rồi của Chu Tư có bao nhiêu mạnh.

Sau đó, Chu Tư lại từ từ cong lưng, với thân hình cao lớn cúi xuống anh ấy đấm thêm một cú vào mặt Trần Chí Thành, khắp người toả ra khí thế tàn ác. 

Tôi vội vàng tiến lên giữ chặt Chu Tư, thực sự sợ rằng anh ấy sẽ đánh chết anh ta. 

Chu Tư quay lại nhìn tôi, giọng nói khá trầm: “Em không sao chứ?” 

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, trong khoảng thời gian ngắn này tôi không biết phải trả lời thế nào.

Chu Tư nhìn xuống liền thấy vết cắt trên đầu gối tôi, anh ấy hơi cau mày. Chu Tư không thèm nhìn Trần Chí Thành đang nằm trên mặt đất nữa, anh ấy nắm lấy tay tôi kéo tôi rời đi. 

Tôi nhanh chóng lên xe, mặc dù đã ngồi vào ghế lái phụ rồi mà tôi vẫn còn sợ. Qua kính chiếu hậu có thể thấy Trần Chí Thành vẫn đang nằm trên mặt đất.

Chu Tư không khởi động xe mà nghiêng đầu nhìn tôi. 

Tôi bị nhìn đến mức cả người nổi da gà, không nhịn được hỏi anh ấy: “Gì đấy…” 

Chu Tư nói: “Có phải em bị ngốc không?” 

Tôi nhỏ giọng phản bác: “Em không ngốc.” 

Chu Tư tức đến mức bật cười: “Nếu anh không đến thì em định làm gì tiếp theo?” 

Tôi phồng má, gần như dùng khí thanh* nói: “Em biết anh sẽ quay lại.”

(*气声: là một kiểu phát âm trong đó các nếp gấp thanh âm rung lên, giống như trong giọng nói bình thường, nhưng được điều chỉnh để không khí thoát ra nhiều hơn, tạo ra âm thanh giống như thở dài.)

Nói ra cũng thật kỳ lạ, tôi cứ có một dự cảm không thể giải thích được rằng Chu Tư sẽ quay lại. Giống như Chu Tư luôn lái xe đến đón chúng tôi mỗi khi tôi và Chu Uyển đi chơi. 

Tôi vô thức cảm thấy Chu Tư sẽ không mặc kệ không quan tâm tôi. 

Quả nhiên đúng vậy, anh ấy đã xuất hiện. 

Bởi mới nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ thực sự rất chính xác. 

Tôi tưởng Chu Tư không nghe thấy tôi nói gì, nhưng anh ấy lại cười như không cười nhìn tôi rồi nói: “Cũng không hẳn là ngốc.”

Đọc truyện chữ Full