DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạn Có Biết Câu Chuyện Ngọt Ngào Về Nuôi Dưỡng Không?
Chương 7: Hoàn

17

Tại hiện trường của trận chung kết, trận đấu quyền anh quy tụ các cao thủ từ khắp nơi trên thế giới này đã thu hút sự chú ý của tất cả các phương tiện truyền thông.

Trên võ đài, ánh đèn sân khấu nhấp nháy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Hành xuất hiện trên màn hình TV.

Tôi nhìn anh ấy trên sân rồi đưa ra quyết định trong lòng, tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho lão Đinh.

Một phút sau khi cúp điện thoại, các trang web chính thức của tập đoàn nhà họ Đinh và Tạ đồng loạt công bố tin tức về hôn lễ giữa con gái nhà họ Đinh và con trai nhà họ Tạ, đồng thời sử dụng các trang web chính thức để cổ vũ Tạ Hành chiến thắng.

Trong chốc lát, cái tên Tạ Hành đã được đẩy lên top tìm kiếm hot nhất trên mạng, làm dậy sóng mọi cư dân mạng.

Một người đàn ông đẹp trai phù hợp với một người phụ nữ xinh đẹp, cô gái đã gây sốc cho nhiều cư dân mạng khi sử dụng trang web chính thức để ủng hộ mạnh mẽ bạn trai của mình trong cuộc thi. Mọi người thốt lên: Đây là kiểu thiết lập mới lạ nào!

Ngay cả những người không chú ý đến quyền anh cũng bắt đầu xem trận đấu, mức độ phổ biến của trận đấu quyền anh này đã được tôi đẩy lên một tầm cao chưa từng có.

Kết thúc trận đấu, Tạ Hành đã không phụ kỳ vọng và đứng trên bục vinh quang với tư cách là võ sĩ trẻ nhất, đeo đai vàng liên lục địa.*

*mình không rõ về quyền anh lắm nên không biết là nhận đai hay huy chương.

Ánh đèn sân khấu tập trung vào anh, Tạ Hành nhìn vào camera và mỉm cười hạnh phúc.

Một phóng viên đưa micro lên miệng: "Thí sinh Tạ thực sự rất tuyệt vời, chúng ta đã cùng nhau xem một trận đấu tuyệt vời. Tôi tin rằng khán giả ngồi trước TV cũng rất tò mò. Thí sinh Tạ đã đạt được thành tích như vậy trong thời gian ngắn kể từ khi anh ấy ra mắt. Thật tốt khi bạn chưa từng thất bại nhỉ."

Tạ Hành nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Tôi đã từng thua, tôi chỉ thua một người."

Phóng viên tò mò hỏi: "Ai vậy?"

Tạ Hành ánh mắt tùy ý rơi vào nơi xa xăm nào đó, tựa hồ đang nghiêm túc hồi tưởng: "Một cô gái nhỏ, đó là khi tôi học cấp 2."

Đôi mắt của phóng viên sáng lên và anh ta nhận ra điểm nóng của tin tức.

"Người đó nhất định rất quan trọng với thí sinh Tạ, nếu không đến bây giờ bạn cũng không nhớ tới tận bây giờ."

Lúc đó Tạ Hành còn không biết trên mạng xảy ra chuyện gì, huống chi là bởi vì câu nói này, trên mạng lại một lần nữa nổ tung.

Khi anh ấy nhắc đến tôi, lông mày và đôi mắt của anh ấy nhẹ nhàng một cách tự nhiên, nhưng Tạ Hành, người vừa mới đấm một cách dứt khoát, giờ đang suy nghĩ lại về lời nói của anh ấy.

Anh ấy nhìn vào camera và có vẻ chắc chắn rằng tôi phải đang xem.

Mọi người xung quanh nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.

Tạ Hành nhẹ nhàng nói: "Cô ấy là một người rất quan trọng đối với tôi từ khi tôi còn là học sinh. Cô ấy là thất bại duy nhất của tôi, đó cũng là thất bại tự nguyện của tôi."

Tôi lặng lẽ lắng nghe âm thanh phát ra từ TV, anh chàng béo trong trí nhớ sẽ mua kem cho tôi dần dần trùng với Tạ Hành trên TV.

Tôi đã nghĩ anh ấy biến mất, nhưng tôi không ngờ anh ấy đã trở lại mạnh mẽ như vậy.

Thời gian quay ngược về một buổi chiều nào đó khi tôi còn là học sinh, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu gọi hè về.

Trên con đường rợp những bóng cây nhảy múa, tôi vui vẻ bước đi trong bộ đồng phục học sinh với mái tóc đuôi ngựa buộc cao tạo nên những vòng cung xinh đẹp trong không trung theo độ lớn của bước chân tôi.

Đằng sau tôi, một cậu bé béo đang cẩn thận đi phía sau, trên tay là một cây kem lạnh.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cậu bé lo lắng nói: "Đinh Tiểu Ninh, cậu có muốn ăn kem trong thời tiết nóng như này không?"

Tôi xoay người, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cậu ấy: “Tiểu mập, trời nóng như vậy cậu không cần phải đi xa như vậy mua kem cho tớ đâu.”

Tiếng ve kêu to hơn, át đi nhịp tim đập dữ dội của cậu bé. Nhưng giữa mùa hè năm ấy đã được họ ghi sâu vào ký ức của mỗi người.

Chính văn hết gồi.

Ngoại truyện nho nhỏ~

Hoa khôi Lâm Tịch quay lại và đi đến cửa phòng riêng trong cùng.

Đẩy cửa ra, cô cung kính chào người đàn ông đang chơi bi-a bên trong: "Xin chào, anh Hành."

Tạ Hành hơi nghiêng người, cổ tay áp vào bàn, dùng đầu gậy chạm nhẹ vào quả bóng trắng, quả bóng trắng lăn về phía trước và đập vào những quả bóng khác.

Tạ Hành đã hoàn thành lượt đánh một cách gọn gàng, với một loạt các động tác uyển chuyển.

Anh hếch cằm về phía Lâm Tịch, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là tiếng bóng bay vào lỗ.

Lâm Tịch một mặt đắc ý: "Tạ đại nhân, ngài an bài tôi làm như vậy hài lòng không? Tôi giả bộ như thật luôn đó."

Tạ Hành ngồi ở trên sô pha, tiếp nhận rượu người khác đưa tới, cười phun ra mấy chữ: "Không tồi."

Lâm Tịch tiến lên, thăm dò nói: "Hôm đó tại quán bar bày mưu tính kế, lòng bàn chân của tôi bị người bên cạnh dẫm vào, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy xui xẻo."

Tạ Hành mím môi, không quan tâm lắm: "Cô muốn gì hãy nói với trợ lý của tôi, cô xứng đáng có."

Đôi mắt của Lâm Tịch sáng lên: "Cảm ơn anh Hành, tôi hy vọng anh Hành sẽ đạt được mong muốn của mình và theo đuổi chị dâu càng sớm càng tốt."

Tạ Hành hơi nâng ly, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch rượu: "Mượn lời tốt của cô."

Đọc truyện chữ Full