DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày
Chương 16: 16: Tiền Đặt Cược


Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Tạ Phong Trần từ chối không để lại đường lui khiến Lâm Nhan tức giận đến mức muốn tẩn chết anh.

Tên chó má này há miệng nói chuyện bao nhiêu năm mà không bị ai đánh chết cũng coi như là nhờ phúc mấy đời của tổ tiên tích góp rồi.
"Không đi thì không đi, ai mà thèm!" Lâm Nhan cảm thấy mình giống như đồ ngu, biết rõ tên chết tiệt này sẽ không đồng ý rồi mà còn không tự mình biết mình mà đi hỏi, đây là tự tìm nhục nhã đấy.
Có điều cô tạm thời không muốn nhìn mặt tên thối tha đó, ăn cũng không vào nổi nữa, dứt khoát đi thẳng lên lầu.
Dáng vẻ tức giận giậm chân bình bịch của cô, Tạ Phong Trần không để trong lòng chút nào, nhưng cũng có ý định lên lầu tiếp tục xử lý văn kiện, vừa mới đứng dậy thì trên lầu truyền xuống tiếng đóng cửa "rầm" một cái, nhờ người khác giúp đỡ mình làm việc mà tính tình không chịu nhún nhường chút nào, ai chiều cô được chứ.

Trong thư phòng, anh vừa mở mail ra thì có điện thoại của Triển Vọng gọi đến.
Tạ Phong Trần nhìn qua, nghĩ đến gần đây mỗi lần thằng nhóc này gọi anh ra ngoài đều là đi đánh bài uống rượu, không muốn trả lời cậu ta.

Mà đối phương lại giống như không đạt được mục đích thì không hề bỏ qua, thế là một tên đành phải nhận điện thoại của một thằng.
"Tốt nhất là cậu tìm anh có việc đàng hoàng." Người đàn ông giọng điệu lạnh lùng.
"Anh, hình như tâm trạng anh không vui? Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Có rắm mau thả."
"Úi...!Anh, em là người văn minh, em muốn nói lời có văn hóa."
"Tắt máy nhé!"
"Đừng, anh ơi, em muốn nói chính là, chuyện gì xảy ra với cái cô Lâm Nhan đó vậy? Anh ly hôn với cô ta rồi, vậy mà cô ta lại dám show ân ái trong group chat con ông cháu cha, còn nói ẩu nói tả cuối tuần sẽ đi cùng anh đến tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn đó."
Tạ Phong Trần nhớ đến giọng điệu cẩn thận thăm dò của cô lúc trên bàn ăn, lập tức hiểu ra, tình cảm ân ái là cô tự nói ra ngoài, nên giờ lâm vào thế bí rồi.

Còn nói cái gì mà để loại bỏ nghi ngờ của ông nội, thật sự là bịa đặt linh tinh.
"Group chat gì? Có chuyện gì xảy ra?"
"Chính là group các con ông cháu cha ở Hải Thành đó anh! Không phải gần đây anh rất phản cảm với mấy loại xã giao vớ vẩn này sao, nên bọn em không kéo anh vào trong đó.

Em thích hóng chuyện ở trong đó.

Dăm ba câu không thể nói hết chuyện này được, để em chụp màn hình lại cho anh nhé!"
Triển Vọng nhanh chóng gửi ảnh chụp màn hình tới, anh liếc đến câu kia của Lâm Nhan "Tôi và anh Tạ nhà tôi vợ chồng ân ái..."
Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng dám nói.
"Anh, cái cô Lâm Nhan này quá đáng lắm, nên tát thẳng vào mặt cô ta, áp chế sự hư vinh và kiêu ngạo của cô ta xuống, dạy cho cô ta một bài học."
"Liên quan cái quần què gì đến cậu." Sắc mặt anh trầm xuống, hoàn toàn không còn kiên nhẫn, trực tiếp cúp điện thoại.
Triển thiếu vốn muốn định tranh công thì thấy mình bị cắt điện thoại không thương tiếc, sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên đẩy hết chip* trước mặt ra, "Tao cược toàn bộ, cuối tuần anh ấy sẽ đi đánh bạc với chúng mình, tuyệt đối không thể nào đi dự tiệc với Lâm Nhan được.

Vừa rồi anh ấy tức giận, Lâm Nhan cứ đợi bị đánh cho nát mặt đi."
*Chip: là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette...!Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
"Anh ấy giận thật à?" Lục Giản hơi nghi ngờ.
"Thật đó, giọng nói đó lạnh như có thể bóp nát thành băng vậy." Mặt Triển Vọng cười đến ngả ngớn, "Tạm thời cứ để cho mọi người trong group đánh cược tiếp đi! Tao muốn tăng tiền đặt cược."
"Triển Vọng, mày thèm tiền đến phát điên rồi à? Cần gì phải vì chuyện vớ vẩn này mà lấy anh mày ra làm tiền đặt cược, nếu anh ấy biết được, mày cứ chuẩn bị tinh thần bị chém chết đi." Lục Giản vô cùng ghét bỏ trợn mắt liếc Triển Vọng, sau đó lại nói: "Tranh thủ thời gian kéo tao vào trong group chat đi."
Triển Vọng cạn lời nhìn Lục Giản, "Mày cút đi! Thằng nào vừa mới làm ầm lên bảo ông đây thèm tiền đến phát điên? Không phải mày à?"
"Kéo cả tao vào nữa." Tần Thành nãy giờ không lên tiếng nhàn nhạt mở miệng.

"Chanh tử, không phải mày ghét những group như thế này nhất sao? Sao lại còn muốn vào?" Triển Vọng không tin được nói.
"Kiếm tiền." Tần Thành tích chữ như vàng.
"Cũng đúng, tiền này cũng quá dễ kiếm rồi, cứ để cho đám ngu xuẩn kia đoán tới đoán lui đi, tao kéo mày vào, mày nhớ đi theo chúng tao, cược Lâm Nhan thua, lần này chúng mình sẽ thắng quả lớn." Bộ dạng Triển Vọng ra vẻ tính toán trước kỹ càng.
Tần Thành lạnh nhạt gật đầu, vào trong group chat, thấy tiền đặt cược vẫn tiếp tục tăng, trên màn hình tràn ngập tin nhắn chuyển khoản, ghi chú đều là Lâm Nhan thua, Tần Thành trực tiếp mua Lâm Nhan thắng.
"Mịa nó, Chanh tử, có phải mày run tay đánh nhầm chữ hay không? Phải mua Lâm Nhan thua mới đúng chứ, mày tranh thủ thời gian gửi tin nhắn sửa lại đi." Triển Vọng thấy tin nhắn, kích động muốn sửa lại.
"Đúng vậy." Tần Thành cất điện thoại đi, cũng đẩy chip trước mặt mình ra, "Mua Lâm Nhan thắng."
"Chanh tử, sao mày lại không có đạo đức như thế! Sao mày lại đứng về phía Lâm Nhan hả?" Lục Giản cau mày nói.
"Tất cả mua Lâm Nhan thua, thì đánh cược còn ý nghĩa gì nữa?"
Triển Vọng và Lục Giản liếc nhau, không cách nào phản bác được.
.....
Lâm Nhan thấy mọi người trong group chat lấy cô ra làm tin nhắn đặt cược đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, cô lướt xuống nhìn lại đoạn nói chuyện trên màn hình.

Nhà cái là một tên phá gia chi tử tên Tưởng Mặc Hàm, đa số đặt cược đều mua Lâm Nhan thua, lẻ tẻ vài người mua cô thắng, một người là Tú Nhi nào đó cô không hề có ấn tượng, một người là Tần Thành cô đã từng nghe qua tên, hai người đều bị người người chế giễu không ít.
Cô tức giận không chịu được, gọi điện thoại cho Tiêu Bạch, bảo anh mua giúp mình thắng, sau đó chính mình cũng chuyển khoản với tin nhắn - Tôi mua chính tôi, Lâm Nhan thắng.
Tuy rằng Tạ Phong Trần từ chối dự tiệc với cô nhưng vì thắng, kể cả dùng tất cả thủ đoạn cô cũng phải khiến cho tên chết tiệt kia đi cùng với mình.
Đặt cược xong, cô đi xuống lầu, dì Lưu lại báo cho cô biết Tạ Phong Trần đã đi ra ngoài mất rồi.
Đến tận ba ngày sau cô vẫn chưa gặp được anh, người này giống như chưa từng xuất hiện ở căn biệt thự này.
Thử vai "Phượng Hoàng" được sắp xếp vào buổi chiều ngày thứ Bảy, mấy hôm nay ngoại trừ đợi người thì toàn bộ thời gian còn lại cô đều chuẩn bị cho buổi thử vai này, vai cô muốn diễn là nữ số ba, nhân vật Trường Bình công chúa.

Trong nguyên tác, Trường Bình công chúa, Dạ Tranh, là em gái ruột của nhân vật nam chính, từ nhỏ đã được sủng ái cưng chiều, nhân vật nữ chính tiến cung rồi bị người ta khi dễ được Trường Bình công chúa cứu, mang về trong cung của mình.

Hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt không giấu gì nhau.
Thanh Vũ mới vào cung không được bao lâu, vì khuôn mặt xinh đẹp chói mắt nổi bật mà bị không ít người bắt nạt, Dạ Tranh lần nào cũng ra mặt giúp nàng, bảo hộ nàng chu toàn.

Dạ Tranh ngây thơ lương thiện, trong lúc cứu Thanh Vũ thì vô tình gặp mặt nhân vật nam phụ Lăng Tiêu, vừa gặp đã yêu, nàng vẽ bức họa người trong lòng, nói cho Thanh Vũ biết, nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng là gả cho nam tử trong bức họa này, còn sai người đi nghe ngóng khắp nơi tung tích của người trong lòng.
Thanh Vũ vì đại kế báo thù, dẫn dắt Dạ Tranh "vô tình" gặp mặt Lăng Tiêu trên đường.

Lăng Tiêu giấu giếm thân phận Thiếu chủ của Nam Lăng Quốc nhanh chóng rơi vào bể tình với Dạ Tranh.

Mà Thanh Vũ thân là thân tín của Trường Bình công chúa, trở thành bồ câu đưa thư qua lại giữa Dạ Tranh và Lăng Tiêu, cũng bởi vậy mà tự nhiên liên hệ được với Lăng Tiêu.
Dạ Tranh khăng khăng vì tình yêu của mình mà cuối cùng đi đâm kiếm sắc vào huynh trưởng.

Lúc chân tướng bại lộ, tình bạn, tình yêu, hai thứ quan trọng đều phản bội mình khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
Vì báo thù, nàng ta vung kiếm chặt đứt tình cảm, đoạn tuyệt tất cả những gì liên quan đến Lăng Tiêu, tra ra được chân tướng diệt quốc của Tây Khương Quốc, khiến cho Thanh Vũ phải hối hận vì đã phản bội, gậy ông đập lưng ông, nội ứng ngoại hợp khiến cho binh sĩ Đông Thần quốc tiến vào lãnh thổ của Nam Lăng quốc, phá thành, Dạ Tranh một tay gây đám cháy lớn hỏa thiêu nửa cung điện của Nam Lăng quốc, từ nay về sau không còn Lăng Tiêu công tử, cũng chẳng còn Trường Bình công chúa nữa.
Trong nguyên tác, tổ hợp nhân vật nam chính, nam phụ, nữ phụ, nữ ba đều chết hết, kết cục BE, tuy không biết sẽ cải biên như thế nào, nhưng so với nhân vật nữ chính cô lại càng yêu thích nhân vật công chúa Trường Bình hơn.
Mỗi lần cô hình dung ra Dạ Tranh đều bị những hỉ nộ ái ố của nàng dẫn dắt, cuộc sống của một nữ tử truyền kỳ yêu ghét rõ ràng, khiến cho người ta kính trọng, ngưỡng mộ và khâm phục, cũng làm cho lòng người chua xót rơi lệ.
Địa điểm thử vai trong hội trường một khách sạn ở ngoại thành, Lâm Nhan trực tiếp hẹn nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ ở một chỗ ăn trưa ở gần đó, sau đó cùng nhau đến địa điểm thử vai.
Lúc Lâm Nhan đến, trong đại sảnh đã có không ít người, người thì lấy gương ra tô lại lông mày, người thì lật qua lật lại sổ ghi chép ôn lại diễn xuất, cũng có vài người tụ tập một chỗ thảo luận vai diễn được lựa chọn thử vai lần này, có thể nhìn ra tất cả mọi người đều rất chăm chú chuẩn bị cho việc thử vai.
Đoàn người của Lâm Nhan xuất hiện gây ra náo động không nhỏ, dù sao, ngoại trừ nhan sắc của cô không còn gì để bàn cãi thì bốn thiếu niên đằng sau quả thực khiến người ta mắt sáng long lanh.

Tiếng tăm của cô cũng không đặc biệt lớn lắm, không phải lúc nào cũng có người nhận ra, tìm bừa một chỗ ngồi xuống, vừa được một lúc thì cửa ra vào lại truyền đến tiếng ồn ào.
Cô vô thức quay đầu lại nhìn, thì thấy Lâm Sanh cùng với mấy vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh đi tới.

Từ trước tới giờ, Lâm Sanh luôn khiêm tốn làm việc, có điều lần này vì tình cảm lưu luyến giữa cô ta và Hàn Hữu Niên bị đưa ra ánh sáng mà bị bọn chó săn theo dõi, Hàn Hữu Niên lo lắng cho sự an toàn của cô nên mới sắp xếp mấy vệ sĩ đi cùng cô ta.
"Người phụ nữ này có lai lịch gì? Lại phô trương lớn như vậy?"
"Cô ấy mà cô cũng không biết á? Người gần đây thường chiếm đầu đề hotsearch - Lâm Sanh đó, vốn chỉ là một minh tinh tuyến ba mà thôi nhưng hôm trước bị chụp được bạn trai là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, bối cảnh hùng mạnh như vậy, hậu trường lại cứng rắn, danh tiếng hiện tại nghiền nát minh tinh tuyến một đó."
"Ngầu vậy sao, có cô ấy xuất hiện, vậy cần chúng ta ở đây làm gì nữa?"
"Có ai bảo không đúng đâu? Mà cô gái vào lúc trước cũng xinh đẹp tuyệt trần luôn! Còn dẫn theo mấy anh chàng siêu siêu siêu đẹp trai nữa, có điều trước mặt Lâm Sanh đoán chừng cũng phải cúi đầu mà thôi!"
.....
Mấy người kia vẫn còn đang nói thầm gì đó, Lâm Nhan không có tâm trạng nghe, cô có chút ngoài ý muốn quan sát Lâm Sanh, quả nhiên người có chỗ dựa rất sảng khoái.
Đi tới đâu cũng được đãi ngộ người người nhà nhà vây quanh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc Lâm Sanh mới về nhà họ Lâm, còn là một cô gái nhát gan thẹn thùng, qua hai năm ở nhà giàu thì lột xác hoàn toàn, cả người tràn ngập tự tin kiêu ngạo, sáng chói như được mặt trời chiếu rọi.
"Nhan Nhan, chị cũng đi thử vai à? Nghe nói diễn phim của đạo diễn Đỗ vô cùng khó, lần này chúng ta nhất định phải nắm thật chắc cơ hội."
Lâm Sanh thấy Lâm Nhan, ánh mắt dừng lại một chút rồi lập tức thì thầm vài câu với vệ sĩ bên cạnh, sau đó đi thẳng đến chỗ Lâm Nhan chào hỏi, "Em có thể ngồi ở đây được không ạ?"
Lâm Nhan rất muốn nói không thể, nhưng mà Lâm Sanh vừa đến một cái, tất cả mọi người trong hội trường đều hướng về nơi này, cô không thể để tình trạng quá huyên náo được, vẻ mặt lạnh nhạt trả lời, "Tùy cô, hội trường cũng không phải do nhà tôi mở."
Vẻ mặt cô ta cứng đờ, trong mắt hiện ra cảm xúc mất mát, ngay sau đó lại bày ra nét mặt tươi cười ngồi xuống, nói khẽ, "Thật xin lỗi, em biết chị không thích em, nhưng bố mẹ hi vọng hai chúng ta ở chung hòa bình, em không thể nào làm như không nhìn thấy chị được."
Lâm Nhan liếc mắt nhìn Lâm Sanh, nhếch môi nói, "Không cần miễn cưỡng, chúng ta mãi mãi không thể nào là bạn bè, cũng không thể có mối quan hệ nào khác."
"Chị mắt cao hơn đầu, ai ai cũng chướng mắt, nhưng Lâm Nhan à, em không nợ chị." Lâm Sanh bị thái độ cứng rắn của Lâm Nhan chọc giận, giọng điệu cũng lạnh nhạt đi vài phần.
"Chúng ta không thiếu nợ nhau, làm người xa lạ không phải là tốt nhất à?" Cô trả lời.
"Lâm Nhan, chị thay đổi rồi." Lâm Sanh khiếp sợ nhìn Lâm Nhan, giọng điệu chắc chắn.
Cô ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên bắt gặp Lâm Nhan, có thể cảm nhận được thái độ thù địch mãnh liệt với mình, thế mà mấy lần gần đây, tuy cô nói chuyện vẫn cứng rắn cay nghiệt như thế nhưng sự thù địch trong mắt lại biến mất.
Mà biến thành kiểu lạnh nhạt không coi ai ra gì, rõ ràng chị ấy vẫn là Lâm Nhan đấy, nhưng lại không giống như Lâm Nhan lúc trước nữa.
"Thử vai sắp bắt đầu rồi, đừng nói nữa!" Lâm Nhan cười nhạt một tiếng, từ chối trả lời.
Bên trong cũng thay đổi hoàn toàn rồi, làm sao cô có thể là Lâm Nhan lúc trước nữa cơ chứ?.


Đọc truyện chữ Full