DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn
Chương 68: Chương 68:

Lúc đẩy cửa ra, nhìn thấy căn phòng trống không, tóc gáy của hai người lập tức  dựng đứng, Khương Sơ lao tới bên cửa sổ, nhìn thấy mấy đóa hoa trước đó nàng ấy cài lên tóc Phó Yểu Yểu rơi xuống mái hiên dưới cửa sổ, nàng ấy thật sự bó tay.
 
Hai người lập tức đi ra ngoài tìm kiếm.
 
Nhưng khi màn đêm buông xuống, có lễ hội lớn nên người trong thành thực sự quá nhiều. Ngay cả khi dùng thần thức ra cũng rất khó để tìm thấy người họ muốn tìm trong đám đông chen chúc này. Sắc mặt Yến Trường Chu đen xì, nhìn thấy Khương Sơ mặt đầy tự trách, hốc mắt đỏ hoe, y cũng không nổi giận với nàng ấy, đành phải trấn tĩnh nói: “Ngươi tìm ở trong thành, bất kỳ một ngóc ngách nào cũng không được bỏ qua. Ta đi về phía trấn Phong Vũ, nói không chừng nàng ấy biết đường rồi tự mình quay về rồi.”

Khương Sơ nén khóc gật đầu, thấp giọng nói một câu: “Thực sự xin lỗi, đều là do ta.”

Yến Trường Chu buông tiếng thở dài: “Không trách ngươi, ai cũng không ngờ tới nàng ấy sẽ nhảy xuống từ lầu ba. Cao như vậy, theo lý thuyết nàng ấy sẽ ngã bị thương… Thôi, chúng ta đi tìm người trước đi.”
 
Hai người phân công tách nhau ra hành động, bầu trời đêm tinh tú sáng ngời, lấp lánh tỏa sáng, hương hoa lan tỏa khắp thành.
 
Phó Yểu Yểu đuổi theo bóng người áo xanh quen thuộc, rất nhanh đã ra khỏi thành. Sau khi ra khỏi thành, người cũng thưa thớt dần, một chiếc xe ngựa đơn sơ đang chờ dưới gốc cây đại thụ ngoài thành, trong xe có bốn người ngồi. Thấy bóng người ở phía xa, người đánh xe hét lên:  “Chu tiên sinh nhanh lên chút, ta đang chờ ngươi đây.”

Chu Ngạn Cẩn đáp lại, cước bộ tăng nhanh.
 
Phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân đuổi theo.
 
Chu Ngạn Cẩn tò mò quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ trên đầu cắm đầy hoa mặc một chiếc váy màu hồng đang đuổi theo, thấy y nhìn lại, ánh mắt thiếu nữ sáng hơn cả sao trời, cười tủm tỉm gọi y: “Chu tiên sinh!”

Chu Ngạn Cẩn thấy nàng xa lạ, chờ nàng tới gần hành lễ rồi mới hỏi: “Cô nương biết tại hạ sao?”
 
Phó Yểu Yểu không nói lời nào, ngây ngốc cười nhìn y chằm chằm.
 
Chu Ngạn Cẩn là người đọc sách trong làng trên xóm dưới, y cũng thông minh hơn người bình thường. Từ thần thái của thiếu nữ trước mắt này, y tựa hồ nhận ra thần trí của nàng có vấn đề, hỏi lại nàng: “Người ở một mình sao? Người nhà của ngươi đâu?”
 
Người đánh xe phía sau lưng hô to: “Chu tiên sinh, đã đến lúc phải đi rồi, chậm trễ nữa sẽ không thể trở về trấn Phong Vũ đâu.”

Chu Ngạn Cẩn đành phải nói với Phó Yểu Yểu: “Cô nương, đêm đã khuya rồi, ngươi mau trở về đi.”


Dứt lời y xoay người đi lên xe ngựa, ai ngờ nàng cũng đi theo, tay chân cực kì nhanh nhẹn leo lên xe ngựa. Chu Ngạn Cẩn dở khóc dở cười: “Cô nương làm gì vậy?”
 
Phó Yểu Yểu đúng tình hợp lý nói: “Về trấn Phong Vũ!”
 
Chu Ngạn Cẩn tò mò nói: “Ngươi cũng ở trấn Phong Vũ sao? Vậy sao từ trước tới giờ ta chưa gặp qua ngươi.”
 
Phó Yểu Yểu đếm trên đầu ngón tay giống như một người bạn nhỏ nói cho y nghe: “Ta ở trấn Phong Vũ, hàng xóm của ta là Tiểu Mã, bạn tốt nhất là Uyển Hà, người ta thích nhất là Chu tiên sinh.”

Một câu “người ta thích nhất là Chu tiên sinh” làm Chu Ngạn Cẩn ngại đỏ cả mặt.
 
Người cùng lên đường ở bên cạnh cười nói: “Ê là một người bị ngốc đấy?”
 
Nhưng mà Tiểu Mã cùng Uyển Hà mà nàng nói đến Chu Ngạn Cẩn đều biết, nàng nói năng có trật tự, trong thời gian ngắn Chu Ngạn Cẩn không phân biệt được. Người đánh xe không để ý nhiều nên đánh xe ngựa rời đi.
 
Chu Ngạn Cẩn nhìn thiếu nữ cười ngây ngô không biết phải làm sao, bỏ nàng ở bên ngoại thành cũng không ổn, đành phải trả thêm tiền xe cho nàng, nghĩ khi nào tới trấn Phong Vũ thì đưa nàng tới nhà Uyển Hà, nói không chừng Uyển Hà biết nàng.
 
Phó Yểu Yểu ngồi trên xe ngựa lung lay, cười ngây ngô khiến những người khác cũng nhận ra sự khác thường của nàng, khe khẽ nói nhỏ. Chu Ngạn Cẩn nhíu mày nói: “Nói chuyện phiếm không rõ đúng sai, các vị ăn nói cẩn thận.”
 
Vài người hậm hực im miệng.
 
Chu Ngạn Cẩn đứng dậy rời khỏi vị trí bên trong, gọi nàng: “Cô nương, ngươi ngồi ở đây đi.”

Phó Yểu Yểu nghe lời dịch qua.
 
Chu Ngạn Cẩn ngồi ở ghế trước mặt nàng gần con ngựa, xụ mặt như một vị thần môn thần chắn ánh mắt dò xét của nhiều người. Một lát sau, có người vỗ nhẹ vai y, y quay đầu lại thì thấy thiếu nữ rút một bông hoa cài trên tóc ra, tươi cười rạng rỡ đưa cho y: “Tặng cho ngươi!”
 
Mặt Chu Ngạn Cẩn đỏ bừng, tuy rằng nhìn ra nàng là người ngốc nhưng vẫn ân cần dạy bảo: “Cô nương, vào lễ hội hoa nữ tử sẽ tặng hoa cài trên đầu cho nam nhân mà họ ái mộ, đây là ý đính ước, không thể đưa linh tinh.”

Phó Yểu Yểu nghe không hiểu ý của Chu Ngạn Cẩn, chỉ nghiêng đầu nhìn y.
 
Một người bên cạnh cười nói: “Chu tiên sinh, người cứ nhận đi! Ta thấy đây là nàng dâu nhỏ mà ông trời gửi đến cho ngươi đấy! Trời ban mối lương duyên, ngươi còn không mau bắt lấy!”

 
Chu Ngạn Cẩn đỏ mặt từ chối: “Sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Y nhận hoa rồi cài nó lại lên trên tóc Phó Yểu Yểu, nghiêm túc nói với nàng: “Hoa này không thể tặng linh tinh, nhớ kỹ chưa?”
 
Phó Yểu Yểu đờ đẫn nhìn y. Nàng nghĩ gì thì muốn cái đó, đột nhiên hỏi: “Chu tiên sinh, sao ngươi không đọc thơ?”
 
Chu Ngạn Cẩn bị chọc cười vì sự đáng yêu và ngốc nghếch của nàng: “Ở đây không phải là học đường, sao ta phải đọc thơ?”

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười: “Ta thích nghe ngươi đọc thơ.” Nàng đột nhiên có hơi ngại ngùng, thẹn thùng nhìn y: “Cụ bà tóc trắng thay ta mai mối với ngươi, người có đồng ý không?”
 
Cụ bà tóc trắng là bà mối nổi tiếng ở làng trên xóm dưới.
 
Đời này Chu Ngạn Cẩn chưa từng bị người ta đùa giỡn như vậy, không chỉ mặt mà ngay cả tai y cũng bốc hỏa!
 
Trong xe ngựa truyền đến một trận tiếng cười, bọn họ đều sôi nổi giễu cợt y không nhanh chóng đồng ý đi. 
 
Đối diện với đôi mắt sáng ngời lại chân thành tha thiết của thiếu nữ, Chu Ngạn Cẩn quả thực nóng đến khó thở, đang định vén rèm lên để hóng gió bình tĩnh lại thì một mũi tên lạnh lẽo bất ngờ bay vút vào trong xe, cắm thẳng vào mu bàn chân của một người trong số họ.
 
Tiếng cười trong xe dừng lại, biến thành tiếng kêu la thảm thiết. Xung quanh truyền đến loạt tiếng vó ngựa hung hãn, người đánh xe hoảng sợ nói: “Có thổ phỉ!”

Thật là xui xẻo.
 
Kể từ sau cuộc đại chiến tiên ma, rất nhiều người đã phải trôi dạt khắp nơi, quyết định làm cướp bóc. Con đường này chưa từng có trộm cướp, cũng không biết thổ phỉ này từ đâu len lỏi tới, đúng lúc bắt gặp bọn họ.
 
Sự khô nóng toàn thân Chu Ngạn Cẩn vơi hết, cả người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nhìn thiếu nữ còn đang cười ngây ngô, đột nhiên cúi người dùng hai tay sờ s0ạng vào tấm ván gỗ lót dưới xe đến khi cả tay nhem nhuốc, sau đó bôi lên gương mặt nàng. Mãi đến khi gương mặt xinh đẹp và trắng như tuyết của nàng biến thành đen xì, lại rút hết hoa tươi trên tóc nàng ra, nhỏ giọng nói với nàng: “Đừng ngẩng đầu! Biết chưa?”
 
Phó Yểu Yểu ngây ngốc, lúc này cũng biết gật đầu.
 
Xe ngựa nhanh chóng bị bọn cướp bao vây, ánh đuốc phản chiếu khuôn mặt hung thần ác sát của bọn chúng, người đánh xe sợ tới mức run bần bật, xin tha nói: “Các vị, bọn ta đều là những người nghèo khổ, ngài xem người có tiền ai lại ngồi xe này!”
 
Bọn cướp cũng nhìn thấy xe ngựa rách tung tóe, nghĩ đến cũng không chiếm được ngon ngọt gì nên nói: “Ông lần đầu đến đây, không thể tay không trở về, không may, các ngươi nhiều hay ít cũng phải giao tiền ra, bọn ta cũng không làm khó người nghèo khổ.”

 
Người đánh xe liên tục gật đầu, người bên trong xe vội vàng ném túi tiền trên người ra. Bọn cướp cầm cây đuốc nhảy xuống ngựa thu túi tiền, đang định cho đi thì tên cầm đầu đột nhiên nói: “Khoan đã!” 
 
Hắn ta đánh ngựa lại gần, cầm đại đao trong tay đẩy rèm lên, nhìn thấy thiếu nữ được Chu Ngạn Cẩn bảo vệ sau lưng, ác liệt cười: “Các người giấu vàng trên xe đấy à? Ăn mặc đẹp như vậy, giả làm người nghèo sao? Lừa quỷ à? Kéo nàng ta ra ngoài!”

Thứ Phó Yểu Yểu đang mặc là váy tiên mà Khương Sơ chuẩn bị cho nàng, thoạt nhìn trông cực kỳ đẹp đẽ quý giá, bị ánh lửa chiếu lên, nó tỏa sáng như dải ngân hà, lóa mắt đến mức không che được.
 
Chu Ngạn Cẩn như lâm vào đại địch, nhưng y là một người đọc sách, ngoại trừ xin tha ra thì không thể làm gì được: “Các vị hảo hán, đây là vị hôn thê của ta, bọn ta chạy nạn đến, ngoại trừ bộ quần áo trên người ra thì không còn bất cứ vật phẩm có giá trị, xin các vị giơ cao đánh khẽ.”

Bọn cướp cười to: “Vậy thì cởi qu@n áo của nàng ta xuống!”
 
Những người còn lại trong xe đều bị bọn cướp ném xuống, chỉ có Chu Ngạn Cẩn dang rộng hai tay che chắn trước người Phó Yểu Yểu, y cắn răng gỡ một khối ngọc bội bên hông xuống: “Đây là ngọc bội truyền lại của ta, xin các vị…”

Phó Yểu Yểu phía sau đột nhiên đẩy tay y ra, nhe răng hung tợn hướng về phía bọn cướp đang vây quanh: “Người xấu! Đánh bay các ngươi!”
 
Bọn cướp xung quanh sửng sốt, toàn bộ cười ha hả không có thiện ý.
 
Trong đó có một người vươn tay ra muốn bắt nàng, Phó Yểu Yểu nhấc chân lên đá hắn tay bay ra ngoài. 
 
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong mắt nàng hiện lên một tia chớp đen kịt, nàng vươn tay tát về phía tên cướp khác một cái. Chỉ nghe thấy người nọ kêu lên thảm thiết, hàm răng trong miệng đều bị đánh rớt hết, phun máu ngã xuống đất.
 
Lúc này, xung quanh chìm vào im lặng.
 
Phó Yểu Yểu đi lên phía trước một bước, tên cầm đầu giơ cây đuốc sợ hãi lùi lại một bước.
 
Nàng đắc ý cười rộ lên.
 
Đường đường là thổ phỉ thế mà lại bị một thiếu nữ dọa lui, truyền ra ngoài còn làm ăn như nào nữa? Sắc mặt tên cầm đầu đen xì cắn răng quát: “Nha đầu này tà môn! Lên hết đi!”
 
Chu Ngạn Cẩn nhìn bộ dạng Phó Yểu Yểu không sợ trời không sợ đất, y hét lên: “Cô nương cẩn thận!”
 
Đúng lúc này, giữa nơi rừng núi trên mặt đất đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong.
 
Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống, tất cả mọi người đồng thời rùng mình, thiên địa đột nhiên cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy chút tiếng kêu của côn trùng và ếch nhái nào, ngay cả trăng sáng trên đỉnh đầu cũng trở nên tối tăm lạnh lẽo, tỏa ra một ánh sáng u ám.
 
Tất cả cây đuốc trong tay bọn cướp bị dập tắt ngay tức khắc, khói nhẹ lượn lờ, ánh sáng và bóng tối trong không trung như bị bóp méo, một bóng đen đột ngột xuất hiện.

 
Giây phút đó, gió và mây ngừng lại.
 
Hắn chậm rãi đáp xuống từ không trung, vạt áo không gió mà lại tung bay sau lưng, hắn đi từng bước một về phía thiếu nữ với gương mặt nhem nhuốc và búi tóc rối mù đứng ở trên xe ngựa.
 
Nàng cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn hắn.
 
Tên cầm đầu của bọn cướp đột nhiên định thần lại, nơm nớp lo sợ lại không muốn mất đi uy phong trước mặt thuộc hạ của mình: “Người! Phụt…!”
 
Hắn ta mới thốt ra được một chữ rồi đột nhiên nôn ra máu và ngã xuống đất không một tiếng động.
 
Trong trời đất phảng phất chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi. Cuối cùng Bách Lý Hưu đi đến trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt sáng ngời đó, như thể nửa thế kỷ đã trôi qua.
 
Thật lâu sau, hắn nở nụ cười, giống như sợ dọa đến nàng, hắn nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng, rất nhẹ nhàng mà gọi tên nàng: “Yểu Yểu.”
 
Phó Yểu Yểu nhìn hắn, lại nhìn bàn tay thon dài trắng nhợt trước mặt, bĩu môi rồi quay đầu đi, nàng còn đánh “bốp” một phát vào tay hắn.
 
Nàng nhảy xuống xe ngựa, chạy đến trốn phía sau Chu Ngạn Cẩn, lộ cái đầu nhỏ ra ngoài đánh giá hắn.
 
Ánh mắt của Bách Lý Hưu chậm rãi dời qua, Chu Ngạn Cẩn cảm thấy máu toàn thân đều như ngừng chảy, hô hấp cũng trở nên khó thở.
 
Dưới bầu trời đêm, có người ngự kiếm mà đến. Cuối cùng Yến Trường Chu cũng đi theo tuyến đường tìm được trấn Phong Vũ, khi nhìn thấy Bách Lý Hưu, y có hơi bất ngờ rồi lại cảm thấy cũng không bất ngờ lắm, giống như đã sớm đoán được sẽ có cảnh như vậy.
 
Bách Lý Hưu dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn y: "Ngươi giấu nàng ấy đi?"
 
Mặt Yến Trường Chu không biểu cảm: “Là ta tìm được nàng ấy.”
 
Bách Lý Hưu hạ mắt, áp chế sát ý cuồn cuộn dâng trào: “Ta đã đồng ý với nàng ấy sẽ không giết ngươi, giờ đi đi, ta sẽ không giết ngươi.”

Yến Trường Chu cười lạnh: “Yểu Yểu không nhớ ngươi nữa, chẳng lẽ ngươi còn muốn cưỡng ép đưa nàng đi?”

Bách Lý Hưu cười một tiếng.
 
Giọng nói bình tĩnh đến điên cuồng: “Có nhớ hay không thì nàng ấy cũng chỉ thuộc về ta.”

 


Đọc truyện chữ Full