Bạch Huyễn Âm trải qua gió bụi đường xa mệt mỏi trở về kinh thành, y phục còn chưa kịp thay đã lập tức vào Lâm Lang Các.
Ninh An Đế đợi suốt đêm cũng không đợi được vị nguyên soái anh dũng thiện chiến nhưng lại nghe nói Bạch Huyễn Âm đ ến Lâm Lang Các. Hắn cho người mang vào thư phòng hai ngọn đèn lưu ly, hơn nửa đêm cắn răng nghiến lợi hạ lệnh cấm mọi người đi đêm.
Vị quan tại Đại Lý Tự từ trên giường bước xuống chuẩn bị người ngựa đi Tần Lâu Sở Quán. Khi đến Lâm Lang Các nhìn thấy Bạch nguyên soái đang nhắm mắt nghe đàn tấu nhạc nên đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hắn run rẩy một lúc, ấp úng nói một câu.
"Bạch nguyên soái, Thánh thượng đang chờ ngài tiến cung diện thánh bẩm báo quân tình."
"Lão tử trấn thủ ba toà thành tại Bắc Mạc đã lâu, nếu muốn luận công ban thưởng hãy đợi ngày mai. Bây giờ hơn nửa đêm hắn không ngủ được còn định giày vò ta làm cái gì?!" Bạch Huyễn Âm nằm trên đùi Đào nhi ăn nho, một bộ mặt lưu manh.
Vị quan tại Đại Lý Tự càng thêm run, một bên tiếng nhã nhạc không ngừng vang lên, hắn nâng mắt liếc nhìn thấy người đánh đàn bỗng nhiên trong miệng đắng chát. Dám cho Bạch Huyễn Âm ở lại nửa đêm nghe hát, trong toàn bộ Đại Tĩnh triều cũng chỉ có vị Đại Tĩnh đệ nhất nhạc sư Tạ Tử Khanh.
Có thể được danh xưng nhạc sư tài giỏi nhất giang sơn tất nhiên không chỉ có đánh đàn giỏi. Nhạc pháp của Tạ Tử Khanh đã đạt tới cảnh giới biến hóa. Năm đó Bắc Mạc gây nên phản loạn, trong triều đình Đại Tĩnh không có tướng quân có thể trấn thủ, ba thành phía Bắc gặp nguy cơ sớm tối bỗng nhiên Tạ Tử Khanh bất ngờ xuất hiện đánh một khúc nhạc đối đầu tam quân, một mình đánh lui mấy vạn đại quân Bắc Mạc. Thiên tử muốn gặp hắn trọng thưởng ban đất phong hầu, nhưng hắn một thân y phục đen đến đế đô khi ngoảnh đầu lại vào Lâm Lang Các. Từ đó danh tiếng Lâm Lang Các lan truyền khắp nơi, người quyền quý trong thiên hạ chạy đến đông như kiến chỉ vì muốn nghe Tạ Tử Khanh đàn một khúc, cầu mong được mấy phần thiện duyên. Tạ Tử Khanh một năm chỉ tấu đàn một lần vào ngày mười lăm Chính Nguyệt (mười lăm tháng giêng), thật không ngờ hắn hơn nửa đêm lại đánh đàn cho Bạch Huyễn Âm.
Đôi mắt to của vị quan tại Đại Lý Tự nhìn qua trên thân hai người, trong lòng suy đoán trăm ngàn lần nhưng trên mặt lại không hiện lên một chút nghi ngờ.
"Ngươi trở về ngủ đi, đến ngày mai bản soái tự sẽ đi vào cung vấn an." Bạch Huyễn Âm miễn cưỡng phất tay cho Đại Lý Tự lui ra.
Một người là nguyên soái của Đại Tĩnh tay cầm binh quyền thống lĩnh tam quân, một người là nhạc sư vang danh khắp thiên hạ, Đại Lý Tự chỉ đành bất lực yên lặng rời khỏi Lâm Lang Các.
Từ đầu đến cuối Tạ Tử Khanh luôn rủ mắt xuống tấu đàn, một chút ánh mắt cũng không nhìn vào mọi người. Hắn xuất trần lãnh đạm giống như thế sự không liên quan gì tới hắn.
Bên ngoài Lâm Lang Các, phó tướng một bộ mặt cuống quýt: "Đại nhân, chúng ta cứ để Bạch nguyên soái nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm sao?"
Đại Lý Tự trừng mắt: "Ngươi dám mang chuyện của nàng nói ra?"
Phó tướng lắc đầu liên tục.
Đại Lý Tự nhìn đèn đuốc sáng trưng trong Lâm Lang Các, híp mắt: " Tạ Tử Khanh gan cũng quá lớn. Tuy nói hôn ước của Bạch nguyên soái cùng bệ hạ đã sớm bị hủy nhưng hắn như vậy,..."
Đại Lý Tự lẩm bẩm một lúc nhưng mấy chữ "Gan quá lớn" từ đầu đến cuối không dám nói ra, lông mày ủ rũ híp mắt hậm hực dẫn binh tướng đi xa.
Trong cung Ninh An Đế biết được Bạch Huyễn Âm ở tại Lâm Lang Các, đã đánh vỡ một bộ bảo vật bạch ngọc nhưng cũng chỉ có thể đỏ mắt ngồi một mình trong thư phòng suốt một đêm.
Hắn có thể làm gì? Năm đó vì củng cố quyền lực nên cưới Nam Tần công chúa, hắn tự tay hạ chỉ hủy đi hôn ước của hắn cùng Bạch gia, ép Bạch Huyễn Âm mới mười sáu tuổi phải mặc giáp ra trận. Thoáng chốc đã tầm mười năm, Bạch Huyễn Âm thay hắn trấn thủ bảo vệ Bắc Cương, trở thành hắn cánh tay đắc lực của hắn nhưng giữa hai người chỉ còn lại lễ nghĩa quân thần.
Ninh An Đế thở dài thật sâu, trên mái tóc vị đế vương trẻ tuổi đã có vài sợi bạc.
Trong Lâm Lang Các, Tạ Tử Khanh đàn xong một khúc nhạc làm Bạch Huyễn Âm thở một hơi dài nhẹ nhõm, sắc mặt tái nhợt dưới ánh nến mới khôi phục một chút hồng hào. Đại Lý Tự luôn sống ở nơi an bình nên không hiểu được huyết khí khác lạ trên người nàng, hắn căn bản không biết vị nguyên soái thống lĩnh tam quân trở về từ biên cương đã trải qua một trận chiến.
"Đa tạ." Bạch Huyễn Âm nhìn Tạ Tử Khanh cố gắng cười một tiếng. Nàng phất tay cho lui thị nữ, cởi y phục lộ ra áo trong dính đầy vết máu.
Sắc mặt Tạ Tử Khanh không thay đổi, chỉ nói: "Nếu như ngươi lại đến Bắc Mạc, cho dù ta mỗi năm chữa thương cho ngươi thì thân thể này cũng không tồn tại được mấy năm."
"Có thể tồn tại được mấy năm thì hay mấy năm." Bạch Huyễn Âm không để ý dù chỉ một chút tay cầm một bầu rượu, đi đến bên cửa sổ uống một hơi nhìn về phía hoàng cung: "Ta cũng không thể nhìn hắn một thân một mình đau khổ chống đỡ giang sơn. Có ta ở đây đế vị của hắn mới càng thêm vững chắc."
Tạ Tử Khanh không nói một lời chỉ nhìn Bạch Huyễn Âm, trong đôi mắt xuất trần không có một tia cảm xúc.
Bạch Huyễn Âm đi trở lại giường, nhìn Tạ Tử Khanh khoát tay: "Đến đây, trời còn sớm chúng ta đánh một ván cờ. Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi!".
Khóe miệng Tạ Tử Khanh khẽ nhếch, nhẹ cười: "Đúng là vọng tưởng."
Năm đó Bạch Huyễn Âm được Tạ Tử Khanh cứu tại Quân Hiến Thành. Từ lúc đó cực kỳ hiếm thấy hắn cười nhưng hôm nay thấy nhất thời ngẩn người, nội tâm cứng rắn như sắt đá cũng có chút dao động.
"Ý ngươi thế nào?" Tạ Tử Khanh nâng cờ nhìn nàng. Tâm hồn Bạch Huyễn Âm bị gọi khẽ giật mình, vội vàng ngồi lại trên giường trong lòng lẩm bẩm một câu: "Họa thủy."
"Ngươi nói ai là họa thủy?" Tạ Tử Khanh nhíu mày nhìn về phía Bạch Huyễn Âm, Bạch Huyễn Âm trừng mắt nói: "Ta nói Hàn Tiêu là họa thủy, khiến lão tử mệt mỏi phải làm trâu làm ngựa cho hắn!"
"Ồ." Tạ Tử Khanh đánh xuống một quân cờ, từ chối bàn luận.
Bạch Huyễn Âm đánh mấy nước cờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tử Khanh: "Ngươi là thần tiên sao?"
Tay Tạ Tử Khanh dừng lại, nhìn về phía Bạch Huyễn Âm, trong mắt đều là kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"
Bạch Huyễn Âm khoát tay, cười một tiếng: "Không có gì không có gì."
Chẳng lẽ ta mới nói ra miệng điều gì sao? Hay do đáy lòng ta suy nghĩ không đúng?
Bạch Huyễn Âm nghĩ đến một mình một ngựa đi ngàn dặm, thân thể lại trọng thương có lẽ làm bản thân nhớ lầm điều gì. Trong nháy mắt lại chú tâm vào thế cuộc trong bàn cờ.
Tạ Tử Khanh nhếch khóe miệng, đáy mắt hơi có ý cười.
Ánh bình minh vừa xuất hiện, tiếng chuông khắp kinh thành vang lên. Tiếng cười nói vui vẻ của những tiểu thư thiếu gia gia đình quý tộc đi trên đường như ẩn như hiện, Bạch Huyễn Âm vươn vai một cái đặt cờ xuống.
"Được rồi, trời đã rạng sáng ta đi gặp Hàn Tiêu bẩm báo quân tình."
Bạch Huyễn Âm mặc một thân triều phục nhìn Tạ Tử Khanh vẫy tay.
Đại tướng quân anh dũng mãnh thiện chiến trong lòng chỉ muốn mau vào cung gặp Đế vương, căn bản không kịp nhìn một chút đôi mắt quyến luyến thâm tình phía sau lưng.
Chiếc đàn cổ cầm trên bàn cờ hơi dao động một chút bỗng hóa thành một thanh cổ kiếm, thần quang chợt hiện cổ kiếm hóa thành thiếu niên.
Thiếu niên đứng sau lưng Tạ Tử Khanh vẻ mặt không đành lòng.
"Thần quân, ngài sao phải làm như vậy? Ngài làm thật nhiều việc thì nàng cũng không nhớ ngài."
Tạ Tử Khanh đứng bên cửa sổ, trông thấy Bạch Huyễn Âm cưỡi ngựa đẹp tuyệt trần bàn tay che đậy trong tay áo chậm rãi nắm chặt.
Mấy năm sau, biên cương Đại Tĩnh liên tục truyền về tin báo thắng lợi, mười lăm tòa thành trì tại Bắc Mạc đều do Đại Tĩnh làm chủ.
Trong hoàng thành cũng không được an bình, Ninh An Đế cả đời chỉ cưới một hậu và ba phi, tất cả đều là nữ nhi của trọng thần trong triều nhưng chỉ sinh được ba vị công chúa. Đại Tĩnh Triều không có người kế vị, hoàng thân quốc thích cùng con cháu của Hoàng đế trong triều đầy dã tâm, triều đình phân tranh liên tục.
Bạch Huyễn Âm ở lại trong thành Mạc Bắc, cởi bỏ áo giáp mặc một thân váy trắng không hỏi thế sự.
Bằng hữu hiện tại bên người nàng vẫn chỉ có một vị nhạc sư Tạ Tử Khanh.
Trong sân của Thành Bắc Đế, nữ tử tựa người trên giường tiếp nhận tin tức nơi kinh thành đưa tới tiện tay ném đi, trong mắt sớm đã không còn cảm xúc thăng trầm của thuở thiếu thời.
Khuôn mặt nàng gầy gò, thần thái điềm đạm, bờ môi hơi tái nhạt nhìn nhạc sư ngồi dưới tàn cây: "Ta hôm nay muốn nghe bài « Phượng Cầu Hoàng ». Tử Khanh, đàn một bản cho ta nghe đi."
Tạ Tử Khanh vẫn một thân áo trắng, hắn nhàn nhạt đáp lại: "Được".
Bên trong viện tiếng đàn du dương vang lên, giống như một khúc nhạc của thần tiên. Cho đến khi khúc nhạc kết thúc thì hai mắt của Bạch Huyễn Âm chậm rãi nhắm nghiền, lúc tay nàng nằm trên giường rơi xuống, trong một cái chớp mắt lại bị một đôi tay vững vàng nắm lấy.
Bạch Huyễn Âm cùng Tạ Tử Khanh quen biết đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên nàng chạm vào tay Tạ Tử Khanh, một đôi tay ấm áp mạnh mẽ cùng quen thuộc đến khó hiểu.
"A Khanh." Bạch Huyễn Âm có chút mở mắt ra nhìn tướng mạo thanh niên mấy chục năm vẫn không thay đổi: "Đa tạ ngươi nhiều năm như vậy vẫn luôn bên ta."
"Đa tạ ngươi năm đó ở thành Bắc Đế đã cứu ta, đa tạ ngươi đã giúp ta hoàn thành mong ước cả đời này. Người Bắc Lỗ bị trục xuất, Đại Tĩnh trong vòng mười năm sẽ không có chiến loạn. "
Vị nhạc sư áo trắng không nói một lời.
"Kiếp sau đừng tìm ta."
Tay Tạ Tử Khanh nắm tay Bạch Huyễn Âm đột nhiên run lên.
Bạch Huyễn Âm đưa tay xoa đầu lông mày thanh niên, trong mắt hiện lên bi thương cùng khổ sở: "Ta không nhớ rõ ngươi, ta đã rất cố gắng nhưng ta không nhớ được điều gì."
Bên nhau gần cả một đời nhưng vị nhạc sư áo trắng tất nhiên không phải vì nàng là Bạch Huyễn Âm mà đến. Nhưng bất luận nàng cố gắng như thế nào, cho dù mỗi đêm không ngủ nàng cũng đều không nhớ nổi đã cùng Tạ Tử Khanh xảy ra chuyện gì.
"Nàng đã không tồn tại ta cũng không phải nàng. Nếu có kiếp sau ta cũng không phải nàng, từ bỏ đi." Bạch Huyễn Âm chậm rãi nhắm mắt lại.
Tạ Tử Khanh ôm thân thể đang lạnh dần của nàng toàn thân run rẩy, đau thương cả một đời khó che giấu.
Cuối cùng hắn vẫn không giữ được bất kì ai. Năm trăm năm trước không giữ được A Âm, bây giờ cũng không giữ lại được Bạch Huyễn Âm.
Tạ Tử Khanh nghẹn ngào trong lòng, đưa tay sờ trán Bạch Huyễn Âm lấy đi trí nhớ của nàng.
Kiếp sau, thiếu nữ giáng thế tại gia đình một thương nhân, trở thành người thừa kế gia nghiệp giàu có một phương an nhàn sống quãng đời còn lại.
Lại thêm một kiếp, thiếu nữ giáng sinh vào gia đình Hoàng Đế. Từ khi thiếu niên đã cầm quyền phò tá ấu chúa, nắm triều chính mười lăm năm, sau đó lấy nhiếp chính vương khi mất chôn tại Hoàng Lăng, cả đời phú quý.
Bất luận là kiếp nào bên người nàng từ đầu đến cuối luôn có một vị nhạc sư dịu dàng trầm mặc. Hắn không nghe lời nàng, hắn bên cạnh nàng từ kiếp này sang kiếp khác nhưng tại mỗi kiếp sau khi nàng chết đi hắn đều lấy trí nhớ của nàng về hắn.
Cho nên mỗi kiếp nữ quỷ A Âm trở lại cầu Nại Hà nhìn thấy hồi ức cuộc đời của mình lúc trước đều không có hắn, nàng không biết đã từng có một người như vậy đồng hành cùng nàng.
Dòng nước sông Vong Xuyên lấp lánh hiện lên hồi ức cũ, Phượng Ẩn nhìn qua từng cảnh tượng ấy nước mắt sớm đã rơi xuống. Tu Ngôn Quỷ quân vẫn như cũ ngồi tại đầu cầu Nại Hà, trong mắt chứa đầy bi thương.
"Ta tuy là Quỷ Vương nhưng cũng không thể thay đổi số mệnh phàm nhân. Vào lần thứ mười khi ngươi luân hồi hắn đã tìm được ngươi, mệnh của ngươi là do hắn thay đổi tại Quỷ giới, dùng sức mạnh Chân Thần để gánh vác."
Tay Phượng Ẩn giấu trong tay áo tay sớm đã chảy máu, nàng quay người rời đi.
"Phượng Hoàng, từ bỏ đi." Tu Ngôn ngăn cản nàng lại: "Thân thể hắn có hỗn độn chi lực không thể sống lại, hơn nữa hiện tại thân xác tiêu tán, nguyên thần cũng đã diệt. Nếu ngươi lại cố chấp đến đây để tìm hắn, vậy những việc hắn làm năm đó còn có ý nghĩa gì?"
Phượng Ẩn nhìn về phía Tu Ngôn: "Nếu không có ý nghĩa, vậy mấy vạn năm qua Ngao Ca hao hết tâm huyết để bảo vệ hồn phách của ngươi làm cái gì?"
Vẻ mặt Tu Ngôn cứng đờ, quay người ngồi lại trên đầu cầu, tay chống cằm im lặng một lúc nói: "Do hai người các ngươi luôn cố chấp như vậy nên Tam giới mới có nhiều truyền thuyết tình cảm ngàn đời ngàn kiếp. Chết thì cũng đã chết, ai cũng thành một nắm cát vàng. Ngươi không từ bỏ thì có thể làm thế nào, ngươi đã tìm trong Tam giới trăm năm có thể tìm được một chút hồn phách của hắn không?"
"Ngày mai sư quân phi thăng, Thần giới sắp mở cửa. Ta làm không được nhưng vẫn có người có thể cứu chàng."
Phượng Ẩn biến mất tại đầu cầu Nại Hà, để lại một câu kiên cường lạnh thấu xương.
"A, tiểu Phượng Hoàng. Nếu Thượng Cổ Chân Thần có cách đã không cần ngươi phí mất trăm năm thời gian." Tu Ngôn thở dài một tiếng, đung đưa chân tiếp tục ngồi trên đầu cầu chờ đón linh hồn đến.
Ngày thứ hai, sấm sét xuất hiện, cánh cổng đến Thượng Cổ giới mở ra trên không Ngô Đồng Đảo, cây Cầu Đồng trên trời thông đến Ngô Đồng Đảo.
Phượng Nhiễm hóa thành Hỏa Phượng bay qua chín tầng mây. Lúc cánh cổng đến Thượng Cổ Giới đóng lại, chỉ trong một cái chớp mắt một đạo thần quang xông thẳng tới chân trời. Cũng là một ngọn lửa phóng tới cánh cổng Thượng Cổ giới nhưng lại không có được vận khí tốt như Phượng Nhiễm. Cửu Thiên Huyền Lôi từ Thần giới giáng xuống từng đạo từng đạo không chút lưu tình đánh vào người Phượng Ẩn, bầu trời đầy máu đỏ, linh lực dao động làm Cửu Châu chấn động Tam giới chú ý.
Sắc mặt Phượng Nhiễm trên Cầu Đồng đại biến, muốn xông ra khỏi cánh cổng nhưng có một đôi tay ngăn nàng lại.
"Cho dù nàng ngăn cản cô lần này thì cô ấy cũng sẽ không từ bỏ. Tất cả các cách trong hạ Tam giới cô ấy đều đã thử qua, Thần giới là cơ hội duy nhất của cô ấy."
Giọng thanh niên nhẹ nhàng vang lên, Phượng Nhiễm quay đầu lại hốc mắt ửng đỏ.
"Ta biết." Phượng Nhiễm thở thật dài, "Không vào Thần giới nó sẽ không từ bỏ."
Phượng Nhiễm nhìn về phía Phượng Ẩn cả người đầy máu dưới biển mây: "Nhưng nó chịu không nổi Huyền Lôi, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan. Vậy những gì A Khải làm năm đó còn có ý nghĩa gì?"
"Sống vĩnh viễn không có tình yêu, một mình tồn tại trong thế gian thì có ý nghĩa gì?" Cảnh Giản nâng tay gạt đi nước mắt trên mặt Phượng Nhiễm."Phượng Nhiễm, năm đó ở La Sát Địa là ta sai. Bạch Quyết Chân Thần, Nguyên Khải cùng ta, tất cả chúng ta đều sai."
"Về sau ta sẽ không quyết định thay nàng nữa, có sinh cùng sinh, có tử cùng tử." Trong mắt Cảnh Giản ấm áp như trước, nắm chặt tay Phượng Nhiễm nhìn về dưới biển mây: "Tin tưởng Phượng Ẩn, trong lòng cô ấy có chấp niệm chính là do A Khải để lại cho cô ấy."
Phía dưới cánh cổng, ở giữa Cầu Đồng từng đạo Huyền Lôi đánh xuống, ngọn lửa Phượng Vũ Cửu Thiên tung cánh mạnh mẽ chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, đi lên từng bậc từng bậc của Cầu Đồng, cả người nàng nhuộm máu đỏ đứng trên cổng Thần giới.
Thoáng chốc, vạn đạo thần quang xuất hiện quanh người Phượng Ẩn chiếu sáng đất Cửu Châu. Vào ngày Thiên Đế Phượng Nhiễm phi thăng cũng là ngày Phượng Hoàng cưỡng ép xông lên cánh cổng đến Thượng Cổ giới, trở thành người duy nhất trong mấy chục vạn năm qua không được gọi đến mà bước vào Thần giới.
Phượng Ẩn đứng trên Cầu Đồng, không có chút ngừng lại bay về nơi chính giữa của Thần giới.
Phá vỡ quy tắc Thần giới sẽ chọc giận các vị Chân Thần Thượng Cổ, nàng có thể cảm nhận được máu xương đang tan rã, sức mạnh linh hồn dễ dàng bị thiêu đốt.
"Phượng Ẩn!" Phượng Nhiễm không kịp ngăn cản chỉ có thể bất lực nhìn tiểu Phượng Hoàng phóng thẳng tới Trích Tinh Các.
Trong Trích Tinh Các, Thượng Cổ trầm mặt nhìn tiểu Phượng Hoàng khắp người đầy máu quỳ dưới thềm đá, sắc mặt khó phân biệt.
"Ngươi phải biết Bản tôn không muốn gặp ngươi." Thượng Cổ nhàn nhạt mở miệng.
"Cầu xin Thần tôn cứu huynh ấy." Phượng Ẩn dập đầu xuống đất nức nở nói: "Tất cả mọi chuyện đều do Phượng Ẩn sai."
Thượng Cổ quay người không nhìn nàng nữa.
"Phượng Ẩn, nó là cốt nhục duy nhất của Bản tôn. Nếu Bản tôn có thể cứu sao phải đợi đến hôm nay."
Ánh mắt Phượng Ẩn đang chờ mong bỗng bị dập tắt khi Thượng Cổ nói ra câu này. Trên đời này bất luận là ai nói với nàng Nguyên Khải đã chết nàng cũng không tin, nhưng chỉ có người trước mặt nói ra câu này đã dập tắt một tia hi vọng cuối cùng của nàng.
Phượng Ẩn phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt ngơ ngác lẫn tuyệt vọng.
"Nếu như người cũng không thể, vậy A Khải phải làm thế nào?". Tiểu Phượng Hoàng sống một ngàn năm gào khóc lớn, tiên lệ từ trong mắt chảy ra: "Thần tôn, A Khải phải làm sao đây?"
Thượng Cổ nhắm mắt lại, trong tay hóa ra một chiếc đèn xanh, nàng phất tay mang đèn xanh dừng trước mặt Phượng Ẩn: "Trở về đi, ngươi còn chưa tới lúc có thể đến Thần giới."
Phượng Ẩn run rẩy cầm lấy chiếc đèn, mắt chậm rãi nhắm lại.
Nguyên Khải, nếu như huynh đã tiêu tán khỏi thế gian vậy ta sống ở thế gian này quả nhiên không còn ý nghĩa.
Phượng Ẩn cười đau thương, hóa ra chân thân Hỏa Phượng ôm chiếc đèn xanh ngọc trong ngực hóa thành tro bụi, biến mất trong Trích Tinh Các.
Phượng Nhiễm cùng Cảnh Giản chạy đến chỉ kịp trông thấy cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Thần giới lại trở về yên tĩnh giống như vị tiểu Phượng Hoàng chưa từng tới nơi đây.
Những tia nắng ấm áp chiếu xuống phía trước cửa sổ, tiếng chim hót làm người ngủ say tỉnh lại.
Phượng Ẩn bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt chuyển từ đen tối đến sáng rực. Ánh nắng chiếu vào hơi chói mắt, nàng híp híp mắt nhìn thấy cảnh vật trước mắt sắc mặt ngơ ngác.
Đây là nơi nào? Nàng không phải đã chết tại Trích Tinh Các sao?
Phượng Ẩn đi ra khỏi phòng trúc, thân thể bỗng nhiên dừng lại.
Sơn cốc, cây ngô đồng, dòng suối nhỏ, muôn loài hoa, đây là nơi duy nhất trên đời nàng không dám đặt chân đến, chính là cấm địa sau Đại Trạch Sơn.
"A Âm tiểu sư cô!" Một giọng nói lanh lảnh từ truyền từ đỉnh cốc đến, một thiếu niên từ trên mây đáp xuống trước hàng trúc. Thanh Y vui sướng ôm thùng gỗ cao hơn đỉnh đầu nhìn Phượng Ẩn, cẩn thận đem thùng gỗ đặt ở trên bàn đá trước mặt Phượng Ẩn.
"Thanh Y..." Phượng Ẩn thì thào gọi hắn.
"Ta mang Túy Ngọc Lộ tới cho người cùng tiểu sư thúc!". Khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Thanh Y rất biết nịnh nọt, rất thành thục nói: "Sư tổ còn chưa phân phó cho ta nhưng ta đã đưa tới, Thanh Y có phải rất ngoan không!"
"Ngươi tới tìm ai?" Giọng Phượng Ẩn run run: "Ngươi đưa Túy Ngọc Lộ cho ai?"
"Cho người cùng tiểu sư thúc?" Thanh Y mở to hai mắt.
Phượng Ẩn cúi đầu xuống trông thấy Túy Ngọc Lộ phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Nàng mặc váy màu ngọc bích búi tóc nhỏ hai bên, gương mặt tròn trịa, nàng không phải Phượng Ẩn, nàng là... Nàng là A Âm!
"Ồ, ngươi hôm nay thức dậy sớm như vậy, nói đi, lại nhìn trúng bảo bối gì của ta rồi?" Giọng thanh niên trêu chọc vang lên phía sau lưng, giống như của ngàn vạn năm trước.
Phượng Ẩn bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy Nguyên Khải mặc y phục trắng, tựa người dưới cây ngô đồng, ánh mắt lười biếng.
Nguyên Khải mặc áo vải đơn sơ, đôi mắt trong veo, chỉ trong phút chốc Phượng Ẩn đã biết hắn là A Tấn không phải Nguyên Khải.
Nước mắt không báo trước tràn khỏi bờ mi, rơi xuống trên mặt đất.
Vẻ mặt nhanh niên kinh ngạc bước nhanh về phía trước, nắm tay nàng: "A Âm? Ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi đã đi đâu vậy?" Phượng Ẩn đánh vào ngực thanh niên, cầm thật chặt vạt áo của hắn, giọng điệu nghẹn ngào toàn thân run rẩy: "Ngươi đến cùng đã đi chỗ nào?"
"Ta, ta đi ra phía sau núi đốn củi cho ngươi." Cổ Tấn lo lắng lau nước mắt trên mặt Phượng Ẩn: "Ta..."
"Ta tìm ngươi đã lâu, ta tìm ngươi đã lâu..." Tiếng khàn giọng cùng nghẹn ngào vang vọng trong cấm địa. Phượng Ẩn không nghe được gì cứ ôm chặt Cổ Tấn giống như sợ hắn biến mất khỏi thế gian: "Ta cho rằng ngươi sẽ không trở lại nữa."
"Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này." Cổ Tấn ôm lấy thiếu nữ, để cho nàng khóc cùng trút giận, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "A Âm, ta vẫn luôn ở chỗ này."
Thanh Y ngây người nhìn cảnh tượng này, giống như đã hiểu rõ điều gì nhưng cũng giống như không rõ. Hắn lặng lẽ bay đi trả lại thế gian dưới tán cây cho hai người.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, cho đến khi ánh trăng đi qua cấm địa Phượng Ẩn mới ngừng khóc. Nàng không biết tại sao từ trong bóng tối tỉnh lại sẽ ở cấm địa Đại Trạch Sơn, nàng cũng không biết tại sao nàng là A Âm mà không phải là Phượng Ẩn. Nàng cũng không nguyện ý nghĩ điều gì, chỉ đi theo sát Cổ Tấn, Cổ Tấn đi đến nơi nào nàng sẽ theo tới nơi đó.
Phượng Ẩn gần như đã trở thành A Âm ngay khi Cổ Tấn xuất hiện, là A Âm của năm đó. Nàng không có ngọn lửa của Phượng Hoàng, cũng không có ánh mắt lạnh thấu xương cùng thần uy. Bất luận tất cả trước mặt là gì nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ thích ngọt ngào như hiện tại.
Cổ Tấn bị A Âm bám theo không biết nên khóc hay cười nhưng hắn thật sự thích sự ỷ lại của tiểu Thần thú. Mỗi ngày hắn tỉnh dậy mở mắt ra đã có thể nhìn thấy một đôi mắt to tròn ngấn nước, lòng bàn tay vĩnh viễn nắm một đôi tay nhỏ mềm mại.
Hai người cứ như vậy sống tại cấm địa của Đại Trạch Sơn giống như rất nhiều năm trước. Có lẽ, đây chính là rất nhiều năm trước kia.
Yến Sảng cùng A Cửu thỉnh thoảng sẽ đến thăm nơi này, mỗi ngày đều đấu võ mồm vài câu, ở lại một lần cũng phải mười ngày nửa tháng, đuổi cũng không đi. A Âm luôn tức giận cảm thấy hai ngươi ồn ào quấy rầy nàng cùng Cổ Tấn, nhưng Cổ Tấn lại giống như trở thành một người khác, trong nhà trúc luôn có sẵn Túy Ngọc Lộ Yến Sảng yêu thích nhất cùng con tiên thỏ của A Cửu.
Xuân đi thu đến, hạ qua đông đến. A Âm không nhớ rõ đây là năm thứ mấy sau khi nàng tỉnh lại. Bỗng nhiên có một ngày pháo hoa lấp lánh trên đỉnh Đại Trạch Sơn, cảnh sơn môn náo nhiệt xuyên thấu qua biển mây rơi vào trong cấm địa.
"Hôm nay là Nguyên Tiêu." Cổ Tấn tựa người dưới cây ngô đồng nhìn A Âm đang gặm đùi gà: "A Âm, có muốn xuống núi chơi không?"
A Âm nhanh chóng phồng má, mắt khẽ cong: "Ngẫm nghĩ lại đã!" Nàng bỗng nhiên lắc đầu: "Không đi, chúng ta hãy ở trong cấm địa đi."
A Âm vội vàng phất tay: "Trong cấm địa rất tốt ta không muốn đi nơi khác."
Cổ Tấn giống như nhìn thấy sâu trong đôi mắt thiếu nữ ẩn giấu bất an nên đưa tay xoa búi tóc nhỏ mềm mại của nàng: "Ta nhất định sẽ đưa ngươi trở về."
"Thật sao?" A Âm nhỏ giọng hỏi, giống như xác định lại điều gì: "Chúng ta sẽ còn trở về được sao?"
"Đương nhiên!" Cổ Tấn cười cười ghé sát lại gần gương mặt A Âm, dùng mũi cọ cọ má nàng: "A Âm lớn rồi ban đêm tất nhiên không thể ở bên ngoài."
Gương mặt A Âm lập tức đỏ bừng, đang nghĩ sẽ đánh tên lưu manh này thì đột nhiên một con chim ưng cùng một con hồ ly đáp xuống dưới cây ngô đồng.
"Ồ, đã già mà không đứng đắn, đường đường là tiên môn đứng nhất Tiên giới lại sinh ra kẻ có tâm thuật bất chính ý đồ xấu xa!" A Cửu khịt mũi, tổn thương người khác không chút lưu tình.
"Người ta sắp là phu thê muốn làm gì thì làm, liên quan gì ngươi?" Yến Sảng bắt bẻ A Cửu đã thành thói quen, giống như con hồ ly này đã trở thành một phần quan trọng tạo nên niềm vui trong cuộc đời nàng.
"Nữ nhân xấu xa! Ai bảo ngươi lắm mồm!"
"Ta thích thì nói! Chuyện A Âm thích làm liên thì quan gì tới ngươi!" Yến Sảng nói to, trong cấm địa đều vang vọng tiếng hét của nàng.
A Âm bị trêu đến đỏ mặt, cản cũng không được không cản cũng không được.
"Ta cùng A Âm muốn xuống núi tham gia Nguyên Tiêu, các ngươi muốn đi theo thì cứ đi theo." Cổ Tấn đứng lên lập tức kéo A Âm bay ra bên ngoài núi: "Tốt nhất không nên đi theo để không phải chướng mắt!"
"Ai nói ta không đi! Ta muốn đi, tiểu tử ngươi khỏi phải nghĩ cách bắt A Âm mãi đi theo ngươi!" A Cửu không cùng Yến Sảng cãi nhau vội vàng đuổi theo hai người.
"Tự mình đa tình!" Yến Sảng hừ hừ, vung hai cánh đuổi kịp A Cửu, trong không trung làm chân hồ ly trượt ngã hai lần.
A Cửu thấy Cổ Tấn cùng A Âm càng bay càng xa tức giận tới mức nhảy dựng lên, còn Yến Sảng lại mừng rỡ cười lớn.
Dưới chân núi, ngày hội Nguyên Tiêu tại Vân Sơn Thành giăng đèn kết hoa, bách tính rộn ràng đông vui.
Trong thành hai bên đường bày đầy quán nhỏ, gánh xiếc không ngừng biểu diễn, tiếng cười nói vui vẻ cùng pháo hoa đầy trời.
Cổ Tấn nắm tay A Âm ở trong thành đi dạo, A Âm nhìn thấy bàn tay hắn từ đầu đến cuối nắm tay nàng, nụ cười trên mặt không thể ngừng lại.
Cổ Tấn bỗng nhiên dừng lại làm A Âm bất giác đụng vào lưng thanh niên. Rõ ràng nàng một thân thần cốt đao thương bất nhập nhưng trong nháy mắt A Âm đỏ mắt, đôi mắt xinh đẹp rất nhanh đã có nước mắt chảy xuống.
"Đau". A Âm nhếch khóe miệng, hốc mắt đỏ hoe.
Cổ Tấn vội vàng xoa trán nàng, lại cẩn thận thổi thổi: "Còn đau không?"
"Đỡ hơn một chút rồi." A Âm thỏa mãn hừ hừ.
Cổ Tấn cười cười, lại sờ sờ mũi A Âm: "Đúng là tiểu cô nương!"
A Âm cao ngạo quay người đi lúc này mới thấy Cổ Tấn dừng trước một sạp bán mặt nạ. Sạp hàng bán mặt nạ có đủ tiên yêu phật lẫn bách thú, ông chủ sạp râu bạc cười híp mắt nhìn hai người.
Cổ Tấn cầm lấy một cái mặt nạ hồ ly mang lên mặt, cao giọng: "A Âm, ngươi còn không mau theo Bản quân về động hồ ly!"
A Âm cười rạng rỡ: "Không trở về, không trở về, để cho ngươi xuân thu đều mơ mộng!"
Cổ Tấn gỡ mặt nạ xuống, vẻ mặt tươi cười: "Ồ? Vậy A Âm muốn đi đâu?"
A Âm thuận tay gỡ xuống mặt nạ Phượng Hoàng đặt lên trên mặt mình: "Ngươi đoán xem?"
Cổ Tấn buồn cười nhưng cố ra vẻ sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Nơi ở của Phượng Hoàng sao?"
Nụ cười sau chiếc mặt nạ của A Âm chợt tắt, đột nhiên trầm mặc.
Cổ Tấn bỗng nhiên đến gần tiểu Phượng Hoàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Ai da, tiểu nương tử của A Tấn đừng giận!"
A Âm bỗng nhiên tháo mặt nạ Phượng Hoàng xuống, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ai là tiểu nương tử của ngươi!"
A Âm bĩu môi xoay người rời đi, Cổ Tấn vội vàng đuổi theo, hắn trộm nhìn sắc mặt A Âm lại lén lút nắm tay nàng. Khóe miệng A Âm khẽ cong, đáy mắt đều là ý cười.
Cổ Tấn nắm tay A Âm đi đến bên bờ sông, người ở đây rất đông, dân chúng đang thả đèn hoa đăng cùng thuyền giấy xuống sông.
Thấy vẻ mặt A Âm hiếu kì, Cổ Tấn lôi kéo nàng chen vào trong đám người.
"Đi, chúng ta cũng đi xem thử."
"Chúng ta chính là thần tiên, còn cầu nguyện điều gì nha?"
Cổ Tấn gõ đầu A Âm: "Đồ ngốc, thần tiên cầu nguyện mới linh nghiệm nhất".
Cổ Tấn lôi kéo A Âm đi đến trước một chiếc bàn đông người. Hắn cầm lấy bút trên bàn, nhìn A Âm một chút sau đó đường đường chính chính viết lên giấy mấy chữ: Nguyện có được chân tình của người, đến già cũng không ly biệt.
Sắc mặt A Âm sững sờ, lại thấy Cổ Tấn dưới hàng chữ này viết tên Cổ Tấn cùng A Âm. Dưới ánh trăng, A Âm nhìn nhìn gương mặt Cổ Tấn, sắc mặt thanh niên chăm chú lẫn nghiêm túc làm nàng nhất thời có chút thất thần.
Cổ Tấn xếp giấy lại, chọn một chiếc thuyền giấy đẹp nhất đặt giấy lên phía trên đưa tới trước mặt A Âm.
"Ta ước nguyện nhất định linh nghiệm, nếu Nguyệt lão không đáp ứng ta ta sẽ hủy nhân duyên động của hắn."
"Gạt người." Giọng A Âm bỗng nhiên có chút không tin: "Ngươi lại gạt ta."
"Không gạt ngươi." Cổ Tấn kiên trì cầm thuyền giấy: "Ta tới bây giờ cũng chưa từng lừa gạt ngươi."
"Nhưng ngươi..." Rõ ràng đã lừa gạt ta rất nhiều lần...
Ngươi dùng tính mạng đổi lại cả Đại Trạch Sơn, lại gánh vác tất cả mọi chuyện nguyện ý để ta hiểu lầm.
Ngươi chưa bao giờ từng rời khỏi ta, một ngàn năm luân hồi ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta nhưng ngươi lấy đi trí nhớ của ta.
Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn bên ta nhưng lại để ta một mình trên thế gian.
A Âm không dám nhận thuyền giấy cũng không dám nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Cổ Tấn, sâu trong đôi mắt đau buồn khó tả.
"A Âm." Nụ cười của thanh niên ngại ngùng cùng xấu hổ, nhẹ nhàng hỏi: "Gả cho ta có được không?"
Nước mắt không kìm được nữa tràn mi rơi xuống, A Âm gật đầu: "Được."
Cổ Tấn vui mừng cười rạng rỡ bỗng nhiên ôm lấy A Âm, không nhịn được mà kề sát mặt nàng.
"Quá tốt, A Âm đã đồng ý gả cho ta!" Cổ Tấn sờ trán A Âm trong mắt tràn đầy hạnh phúc: "Nàng đã đồng ý thì không được đổi ý."
"Không đổi ý." A Âm nhẹ giọng nói: "A Tấn, bất luận thế gian này như thế nào, bất luận huynh là ai, chỉ cần huynh tồn tại ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh huynh."
Yếu đuối bất an trên mặt A Âm biến mất, trong mắt nàng thâm tình vô hạn, lúc này nàng chính là Phượng Ẩn.
Cổ Tấn giống như không nhìn thấy sự thay đổi của A Âm, hắn nắm tay A Âm, nâng niu lẫn cẩn thận đem thuyền giấy đặt xuống sông. Hai người nhìn thuyền nhỏ cùng vô số đèn trên sông hóa thành ánh sáng rực rỡ trôi về nơi xa.
"Ta cũng vậy, chỉ cần nàng còn tồn tại ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng." Giọng Cổ Tấn trong trẻo vang lên.
Có ngàn vạn ánh đèn, pháo hoa đầy trời nhưng trong mắt bọn họ chỉ còn lẫn nhau.
Cách đó không xa A Cửu lẳng lặng nhìn cảnh này hốc mắt ửng đỏ, trong mắt dường như có buông bỏ cũng dường như có chúc phúc.
Yến Sảng đột nhiên đụng đụng bờ vai của hắn: "Này, hồ ly chết tiệt đừng khóc."
A Cửu hừ hừ: "Ngươi nói gì đó ai khóc."
"Lần này lúc ta ra khỏi đảo nhìn thấy phụ vương ủ vài hũ rượu ngon giấu dưới cây ở Ưng đảo. Ngươi có muốn cùng ta đi trộm không?"
A Cửu xoay người rời đi.
"Này ngươi đi đâu vậy?"
"Trộm rượu." Hồ ly nhún vai: " Rượu ngon của Ưng Vương không uống chẳng lẽ giữ lại để ăn tết sao?"
Đáy mắt thiếu niên hiện lên phóng khoáng thẳng thắn, cười nhẹ nhàng, hắn liếc nhìn bờ sông một chút: "Nàng đã đạt được ước muốn của bản thân, bản thiếu gia cũng phải thoải mái thư thái. Thiên hạ có nhiều rượu ngon như vậy, cũng không thể chỉ ở mãi tại Đại Trạch Sơn uống vài bầu Túy Ngọc Lộ."
Yến Sảng nhếch miệng cười, đi lên trước mặt A Cửu đấm đấm vào ngực hắn: "Huynh đệ rất sáng suốt, không nghĩ đến nữa sẽ tốt!"
"Nữ nhân xấu xa, đừng động tay động chân trên người bản thiếu gia! Cẩn thận ta bóp nát cánh của ngươi!"
"Ồ, khẩu khí không nhỏ, có dám cùng bản công chúa đại chiến ba trăm hiệp không!"
"Đánh thì đánh, ai sợ ai!"
Một hồ ly một chim ưng cãi nhau ầm ĩ đi càng lúc càng xa, Cổ Tấn nhìn thân ảnh của hai người khóe miệng cong nhẹ.
Thời gian trôi đi, giấc mộng Hoàng Lương nếu không tỉnh lại cũng tốt.
Dưới đáy cấm địa Đại Trạch Sơn, Cổ Tấn ôm A Âm trong vòng tay ngồi dưới cây ngô đồng cùng ngắm bầu trời đầy sao.
A Âm bỗng nhiên lấy lại tinh thần: "A, A Cửu cùng Yến Sảng đâu rồi? Bị lạc đường sao?"
Cổ Tấn cười cười: "Yên tâm, không thể đi lạc được. Hai tên oan gia kia đi đến chỗ Ưng Vương trộm rượu uống."
A Âm thở phào một hơi, một lần nữa tựa người vào ngực Cổ Tấn, lẩm bẩm nói: "Thật tốt."
"Ừm, thật sự tốt." Cằm của Cổ Tấn cọ nhẹ trên mái tóc mềm mại của A Âm, bỗng nhiên có chút buồn ngủ hai mắt chậm rãi nhắm lại.
A Âm rõ ràng ở trong vòng tay hắn nhưng giống như nhìn thấy hắn nhắm chặt mắt, bỗng nhiên nắm chặt tay Cổ Tấn: "A Tấn huynh đừng ngủ."
Sau lưng không có giọng nói trả lời, tay A Âm run nhè nhẹ: "Cầu xin huynh đừng ngủ."
Nước mắt từng giọt rơi xuống, A Âm không dám quay đầu, tiếng nghẹn ngào trong cổ cũng không dám phát ra.
Một đôi tay từ phía sau che đôi mắt của nàng.
"A Âm." Giọng nói mơ hồ của Nguyên Khải vang lên sau lưng nàng:"Đừng khóc."
"Ta sẽ luôn bên cạnh nàng. Tin tưởng ta, ta chưa bao giờ rời khỏi nàng."
Sự ấm áp phía sau lưng biến mất trong chốc lát, A Âm tuyệt vọng nhắm mắt lại chìm vào bóng tối.
Phượng Ẩn mở mắt ra lại nhắm lại, lại mở ra, hiện lên trong tầm mắt nàng là Phượng Hoàng Điện lạnh lẽo tại Ngô Đồng Đảo, trong ngực nàng là chiếc đèn ngọc bích do Thượng Cổ ban cho.
Hóa ra chỉ là giấc mộng Hoàng Lương. Nơi này không phải Đại Trạch Sơn, nàng không phải A Âm cũng không có Cổ Tấn.
Gương mặt Phượng Ẩn vô hồn, bên trong mắt phượng không có một tia sức sống.
Nàng đắng chát tự cười giễu bản thân. Là một vị thần luôn luôn phải chịu tàn nhẫn như vậy, nàng sống cũng không thể, chết cũng không thể, ngay cả ở trong mộng cũng không được.
Phượng Ẩn đứng dậy ôm đèn ngọc bích đi ra khỏi điện đi vào sâu trong rừng cây ngô đồng. Nàng đứng dưới cây ngô đồng tổ thụ, nơi này là nơi nàng cùng Nguyên Khải bắt đầu tất cả nhân duyên bắt.
"Ta sẽ luôn bên cạnh nàng. Tin tưởng ta, ta chưa bao giờ từng rời khỏi nàng." Tiếng nói của Nguyên Khải trong mộng vẫn vang vọng bên tai Phượng Ẩn.
"Gạt người." Phượng Ẩn nhìn đèn ngọc bích khàn giọng nói: "Ta sẽ quên huynh. Ngàn năm vạn năm, một ngày nào đó ta sẽ quên huynh."
"Đó trí nhớ của hắn, ký ức do hỗn độn nguyên thần tạo nên." Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, u ám lẫn lạnh nhạt.
Phượng Ẩn bỗng nhiên ngẩng đầu thấy một người lười biếng tựa người ở cây ngô đồng tổ thụ bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười.
"Ma!". Lòng bàn tay Phượng Ẩn lập tức hóa ra Thần kiếm, gương mặt lạnh lùng.
Người đó đi về hướng Phượng Ẩn, không nhìn ngọn lửa thiêu đốt quanh người Phượng Ẩn, tay vừa nhẹ nâng lên Thần kiếm của Phượng Ẩn đã hóa thành hư vô. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, có chút kiêu ngạo mở miệng: "Tiểu Phượng Hoàng, nói đúng ra thì ta là Ma Thần."
"Lần đầu gặp mặt, Bản tôn tên gọi Huyền Nhất."
Trong mắt Phượng Ẩn lộ ra kinh ngạc. Ma Thần? Huyền Nhất? Nàng cũng không nghi ngờ lời nói của người trước mặt. Ma lực của Khổng Tước Vương cùng Hoa Thù lúc nhập ma không sánh kịp một phần trên người người này.
Thế gian sao lại có Ma tộc mạnh như vậy?!
"Các hạ từ đâu mà đến, vào Ngô Đồng Đảo của ta có mục đích gì?" Phượng Ẩn chịu đựng uy áp cực mạnh của Ma Thần Huyền Nhất, lạnh lùng mở miệng.
"Ta sao..." Huyền Nhất duỗi lưng một cái: "Một người đã sống rất lâu, đi ra nhìn thế gian một chút. Nhìn quang cảnh trong Tam giới, nhìn núi sông sơn hà, nhìn những người hồ đồ đau khổ vì sinh linh chết đi trong thế gian."
"Ngươi!" Trong lòng Phượng Ẩn giận dữ.
"Nhân tiện cứu cháu trai Nguyên Khải của ta, người ta còn không thèm nhìn tới." Huyền Nhất vừa quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn về phía Phượng Ẩn.
Phượng Ẩn đột nhiên ngậm miệng, lửa giận trong mắt bỗng nhiên biến mất, nàng gần như nhanh như chớp tiến đến trước mặt Huyền Nhất: "Làm sao cứu được, bây giờ hãy cứu ngay đi."
Huyền Nhất nháy mắt: "Ngươi tin ta sao?"
Phượng Ẩn nói: "Tin."
Huyền Nhất kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Nhưng ta là ma thì sao?"
"Không cần biết ngươi là cái gì, ngươi nói có thể cứu huynh ấy ta sẽ tin ngươi."
"Ngươi đường đường là Phượng Hoàng, cầu khẩn một người của Ma tộc không sợ bị Tam giới chế nhạo Thần giới truy sát sao?"
"Ta đánh không lại ngươi, tất nhiên cũng không giết được ngươi. Giết ngươi không phải là trách nhiệm của ta."
"Thú vị." Huyền Nhất nhịn không được cười lên: "Thật thú vị, chẳng trách Chích Dương kêu ta ra ngoài nhìn thế gian một chút. Tiểu cô nương hôm nay thật thú vị."
Huyền Nhất cười to, quay người đi về hướng bên ngoài rừng ngô đồng làm Phượng Ẩn khẩn trương.
"Ngươi nói ngươi có thể cứu huynh ấy!"
"Phượng Ẩn. Ngươi có từng nghĩ tới ngươi luân hồi chuyển thế tu luyện ngàn năm, ngay cả Thượng Cổ tìm khắp nơi cũng không thấy hồn phách của ngươi, cũng không phá được nhân quả ngươi phải chịu nhưng Nguyên Khải tại sao tìm được ngươi? Hơn nữa, tại sao sau khi hắn nguyên thần tiêu tán còn có thể tạo mộng cảnh đưa ngươi vào trong mộng?" Huyền Nhất quay lại đầu nhìn về phía Phượng Ẩn: "Cháu trai ngốc của ta hoàn toàn chưa từng lừa gạt ngươi."
Huyền Nhất phất tay lên, Hỏa Hoàng Ngọc Phượng Ẩn mang bên hông bay đến giữa không trung: "Ngàn năm trước, vào ngày ngươi niết bàn ba hồn bảy phách phân tán trong thế gian cũng đã mang đi một phách của hắn."
Phượng Ẩn kinh ngạc nhìn Hỏa Hoàng Ngọc, bờ môi khẽ mấp máy giống như không dám tin.
"Từ ngày đó số mệnh của ngươi đã bị hỗn độn chi lực bao phủ, cũng không ai có thể có thể phá đi nhân quả của ngươi. Phượng Hoàng chỉ truyền nhất mạch là do trời đất đã định nhưng ngươi là dị số, cho nên ngàn năm trước vào ngày ngươi niết bàn đã hồn phi phách tán tuân theo quy luật của thiên mệnh. Nguyên Khải xông vào rừng ngô đồng tổ thụ không phải hại ngươi mà là cứu ngươi, cũng từ lúc đó về sau hồn phách của ngươi cùng nguyên thần hỗn độn gắn kết chặt chẽ. Hắn không chết ngươi vĩnh viễn bất diệt. Ngươi còn sống hắn cũng sẽ không chết."
"Tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?" Phượng Ẩn nắm chặt Hỏa Hoàng Ngọc, khó giấu nghi ngờ: "Là ta cùng Nguyên Khải phá hủy kế hoạch làm Ma tộc xuất hiện tại thế gian. Ngươi là Ma Thần, tất cả mọi chuyện đã không giống như ngươi mong muốn!"
"Bởi vì ta nhìn thấy vận mệnh có thể thay đổi từ trên người các ngươi." Hắn nhìn về phía chân trời: "Rất nhiều năm trước Kình Thiên nói với ta ma chính là ma, vĩnh viễn sẽ không được vạn linh trong thế gian thừa nhận, ma chỉ dùng để luyện hóa vạn linh hồn."
Khóe miệng Huyền Nhất mang theo ý cười: "Ta đã từng chấp nhận số mệnh nhưng bây giờ ta muốn thử một lần."
"Thử cái gì?"
"Thử một lần để nhìn xem thế gian này có một ngày sẽ biến thành vạn linh được sinh ra đều bình đẳng."
Huyền Nhất phất tay lên, ma lực cực mạnh rơi vào Hỏa Hoàng Ngọc, Hỏa Hoàng Ngọc vỡ ra một góc ánh sáng lấp lánh. Ở giữa ngọc xuất hiện một ngọn lửa chứa linh hồn yếu ớt, đó là sức mạnh linh hồn Phượng Ẩn quen thuộc nhất.
Lúc ngẩng đầu thân ảnh Huyền Nhất đã biến mất trong rừng, tất cả trở nên tĩnh lặng. Nếu không phải trên mặt đất có tro bụi của thần kiếm cùng một linh hồn trong Hỏa Hoàng Ngọc, thì Phượng Ẩn gần như không dám khẳng định vừa có một Ma Thần Huyền Nhất xuất hiện.
Hỏa Hoàng Ngọc trong lòng bàn tay nóng vô cùng, Phượng Ẩn giống như không còn chút sức lực quỳ xuống đất.
"Khốn kiếp, huynh là tên khốn kiếp. Ta lại không tìm được cách cứu sống huynh, ta sẽ, ta sẽ..." Phượng Ẩn nghẹn ngào nói không thành câu, mang Hỏa Hoàng Ngọc ôm chặt trong ngực.
Dưới cây ngô đồng thân ảnh thanh niên chậm rãi xuất hiện chăm chú nhìn Phượng Ẩn quỳ dưới đất, khẽ than thở.
"Phượng Ẩn, ta vẫn luôn bên cạnh nàng chưa từng rời đi."
Thần giới Trích Tinh Các. Bạch Quyết nhìn cảnh trong rừng ngô đồng tổ thụ sắc mặt thổn thức.
"Ngày ấy tiểu cô nương đến Thần giới tại sao nàng không nói chân tướng cho cô ấy biết?"
"Tại sao ta phải nói cho nó biết?" Thượng Cổ nhíu mày: "Tên tiểu tử kia cùng chàng giống nhau như đúc, nói sống là sống, nói chết là chết. Ta sao phải để tiểu tử đó dễ dàng được như ý muốn? Tiểu Phượng Hoàng tính tình còn bướng bỉnh hơn ta, muốn làm con dâu của ta thì ta không thể dạy dỗ một chút sao?"
Khóe miệng Bạch Quyết khẽ nhếch đi đến bên cạnh Thượng Cổ.
"Nàng có thể trung thực thừa nhận trên thế gian này chỉ có Huyền Nhất có thể cứu tiểu tử kia, chúng ta có thể làm được gì?"
Thượng Cổ á khẩu không trả lời được, hậm hực im lặng hừ nhẹ một tiếng quay đầu.
"Bất kỳ loại thần lực nào trong thế gian cũng đều tương sinh tương khắc, hỗn độn chi lực chỉ có thể cứu hồn phách còn sống. Nhưng Nguyên Khải hồn phi phách tán, một phách còn lại trong Hỏa Hoàng Ngọc cũng là linh hồn chết, hỗn độn chi lực không cứu được nó. Chỉ có Ma Thần chi lực có thể làm cho linh hồn nó tái sinh, nếu hắn không ra tay trên thế gian cũng không ai có thể cứu Nguyên Khải."
"Nếu hắn không ra tay muốn ở mãi tại Cửu U chúng ta cũng không có cách gì." Mày Thượng Cổ nhíu lại: "Hắn lại xuất hiện bên ngoài Cửu U nhưng không mang theo Ma thú trong Luyện Ngục, chàng nói xem hắn đang muốn làm gì?"
"Hắn cứu Nguyên Khải, chúng ta nhận của hắn một ân tình. Hắn đã muốn vạn sinh linh bình đẳng vậy chúng ta giúp hắn là được."
"Nhưng Thiên Khải đã trở về chưa?" Thượng Cổ chợt nhớ tới một chuyện nên hỏi.
Bạch Quyết ho khan một cái, liếc nhìn Thượng Cổ: "Vẫn chưa, thế nào? Nàng nhớ huynh ấy sao?"
Thượng Cổ thản nhiên ung dung gật đầu: "Nhớ, ngày thường chỉ cảm thấy huynh ấy ồn ào nhưng đến hôm nay cũng đã lâu không gặp. Hiện tại mới biết được chàng cũng nói nhiều." Thượng Cổ duỗi thẳng lưng, tựa người trên giường: "Ây, thật sự rất hoài niệm đệ nhất mỹ nam của Thần giới chúng ta."
Lời Thượng Cổ còn chưa nói xong đã bị Bạch Quyết đ è xuống giường. Thượng Cổ đột nhiên im lặng, sắc mặt đỏ bừng.
"Còn không mau tránh ra, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì!"
"Ta không dậy nổi, nàng có bản lĩnh cứ đánh thắng ta, đem ta đày xuống Hạ giới. Nếu không ta ngay tại nơi này đè nàng trên giường một trăm năm."
"Chàng khốn kiếp! Mau tránh ra!"
Giọng nói tức giận cùng hơi thở gấp của Thượng Cổ vang lên trong Trích Tinh Các. Một đám tiên hầu xa xa nghe thấy phải chạy thật xa, hận không thể không tới gần nơi đầy xuân sắc này trong trăm năm.
Lại ngàn năm trôi qua, Nguyên Khải xông vào rừng ngô đồng đánh thức Phượng Ẩn đang ngủ say.
"A Ẩn! A Ẩn!"
Phượng Ẩn buồn ngủ mơ màng mở mắt ra:"Có chuyện gì rồi? Liên quan tiểu tổ tông sao?"
"Không thấy Trường Khanh!"
Phượng Ẩn khoát tay lại ngủ tiếp: "Không thấy thì không thấy, chàng không cần hoảng sợ."
"Không thấy nữ nhi!" Nguyên Khải ồn ào vang động đất trời, vò đầu Phượng Ẩn thành ổ gà: "Không thấy nữ nhi của chúng ta! Nàng sao còn có thể ngủ được?!"
Phượng Ẩn trong nháy mắt tỉnh táo, mắt nhíu lại nhìn Nguyên Khải: "Này, đến cùng là nữ nhi quan trọng hay vẫn là nương tử như ta quan trọng?"
"Nữ..." Nguyên Khải suýt chút nữa nói ra nhưng lại uyển chuyển thay đổi, cười nịnh nói: "Tất nhiên là nương tử quan trọng."
"Cái này còn tạm được." Phượng Ẩn hừ hừ đứng lên: "Đi thôi."
"Đi chỗ nào?"
"Gần đây Tiên quân anh tuấn bên trong tiên môn hay đi đến chỗ nào? Nó là khuê nữ nhưng lại thích trêu chọc nam nhân trong Tam giới, Ngô Đồng Đảo của chúng ta có một núi bảo bối cũng không giữ được nó chàng có biết hay không? Đúng là hoang đường, cũng không biết giống tính tình của ai!"
Phượng Ẩn hùng hổ nói to, Nguyên Khải buồn bực đi theo sau lưng nhỏ giọng lầm bầm.
"Chẳng lẽ giống sư công Thiên Khải của nó? A, nương tử chờ ta một chút!"
Giọng hai người cãi nhau vang vọng trong rừng ngô đồng. Huyền Nhất chẳng biết đến từ lúc nào đứng dưới cây tổ thụ nhìn hai người đi xa, trong mắt mang theo ý cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ẩn
Chương 139: Ngoại Truyện
Chương 139: Ngoại Truyện