Ngôi nhà trong không gian của Tang Lạc có ba tầng, tầng một trống trải không có gì hết, chỉ có một cánh đồng nhỏ ở giữa mà ánh sáng có thể chiếu thẳng vào đó.
Trước khi đến hoang giới, khi hai sư đồ Tang Lạc vẫn còn ở Linh Quang giới, Tang Lạc đã từng nhờ sư phụ mang về một ít hạt giống rau, muốn trồng một ít rau tự cấp tự túc trong không gian, thỉnh thoảng nấu vài món.
Bởi vì Tang Lạc cũng không hiểu lắm về việc trồng rau, cho nên tùy tiện rải hạt lên cánh đồng. Cứ nghĩ rằng sẽ không mọc lên được gì hết, nhưng sau khi Tang Lạc có thể vào lại không gian cách đây khoảng một thời gian, nàng đã giật mình bởi những bụi rau lớn đang phát triển rất tốt trên cánh đồng này.
Nàng cũng không nhận ra những hạt giống đó là gì, chỉ tiện tay gieo xuống sau đó thì quên luôn. Ở hoang giới hai mươi mấy năm nàng chỉ dùng không gian như một túi trữ đồ, cũng không nhìn thấy cho nên không biết trong đó có gì thay đổi, vì vậy, hai mươi mấy năm sau……
“Chà, sư phụ, mấy hạt giống người năm xưa tìm về cho con, trồng ở đây phát triển tốt lắm đó.”
Phó Thanh Viễn không có ý định thả Tang Lạc xuống, Tang Lạc cũng thoải mái ngồi trên cánh tay của chàng, một tay ôm lấy đầu của sư phụ, một tay chỉ qua chỉ lại vào những cây thực vật xanh um tươi tốt đó.
“Những cây đó là ớt, kết nhiều trái đỏ rực trông rất đẹp mắt, bên cạnh là bắp cải, hành lá và tỏi, một cây hoa tiêu nhỏ vài cây cà tím, cà tím làm món ăn rất ngon, đáng tiếc lâu rồi con không nấu ăn, bây giờ không quen tay không biết làm nữa rồi.”
Tang Lạc vừa nói vừa nghĩ đến món cà tím om được ăn ở tửu lầu ở đâu đó, không khỏi nuốt nước miếng khiến Phó Thanh Viễn liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhìn mấy quả cà tím và tự hỏi nàng đang nghĩ cái gì.
“Đó có lẽ là khoai tây, con không có đào nó ra nên cũng không chắc lắm, bên đó con biết là khoai lang, hai loại này đều mọc dưới lòng đất, cũng không biết có sinh trưởng tốt hay không, khoai tây chua cay thái sợi con cũng thích ăn ~ Khoai lang nướng là ngon nhất, đương nhiên phơi khô làm đồ ăn vặt cũng rất ngon.”
Mặc dù có nhiều ký ức của kiếp trước có chút không nhớ rõ nữa, nhưng Tang Lạc vẫn nhớ món khoai lang phơi khô do chính tay mợ làm, mà nàng ăn ở nhà bà ngoại lúc nhỏ, nhắc tới cũng thấy có chút hoài niệm.
Nghe Tang Lạc nói như vậy, Phó Thanh Viễn lại liếc nhìn những dây leo xanh non mượt mà và những cây thực vật thấp thêm vài lượt.
“Và còn vài thứ nữa… con cũng không biết.” Tang Lạc gãi gãi mặt, cười một cách ngờ nghệch, đã nhiều năm không động đến những thứ này, nhớ được một ít rau củ quả đã là hay lắm rồi. Ngoài những thứ này, còn có cầu thang ở hai bên đều có thể dẫn đến tầng hai và tầng ba của ngôi nhà nhỏ này, giờ đây lan can ở một bên của hai cầu thang đã bò đầy dây leo màu xanh rồi.
“Cầu thang bên trái là cây hồ lô, sư phụ người xem đã có mấy trái hồ lô nhỏ rồi ~ Bên đó là cây dưa chuột, mùi vị khi ăn sống cũng rất ngon, sư phụ chút nữa mình xem xong trên đó thì hái mấy trái ăn đi?” Tang Lạc chia sẻ niềm vui nho nhỏ của cánh đồng này với sư phụ, ríu rít như một con chim hạnh phúc.
Bất kỳ một chuyện nhỏ nào, dường như chỉ cần ở bên cạnh sư phụ nàng sẽ đều cảm thấy có thể nói rất lâu mà không thấy chán, bởi vì lúc nào sư phụ cũng lắng nghe một cách khoan dung và tha thiết, phụ họa theo tất cả những suy nghĩ bất chợt của nàng. Đôi khi Tang Lạc cảm thấy mình giống như một dây leo bám vào một cây lớn để tồn tại, một khi cây lớn biến mất thì nó sẽ từ từ khô héo.
Nàng nhớ rất lâu trước đây nàng từng nghĩ, nếu sau này gặp được người mình thích, thì nàng sẽ làm một cái cây lớn để có thể cùng đối phương đối mặt với mưa gió. Nhưng khi nàng gặp được sư phụ, nàng phát hiện mình bất giác trở thành một dây leo bình yên được chàng che chở. Nhu nhược, không thể sinh tồn nếu thiếu mất đối phương, có lẽ như vậy sẽ bị nhiều người coi thường, nhưng Tang Lạc lại cảm thấy không sao một cách kỳ lạ.
Mặc kệ là dùng loại phương pháp sinh tồn nào, quan trọng nhất chính là thái độ của người yêu. Cho dù Phó Thanh Viễn không nói, Tang Lạc cũng biết ý của sư phụ. Làm một cây lớn có thể sánh vai cùng chàng sẽ rất vất vả, chàng không muốn nàng chịu những khổ cực này, cho nên chàng thà khiến bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, đủ để che chở cho nàng được yên tâm, muốn nàng sống một cuộc sống vô tư không lo không nghĩ.
Đúng vậy, điều duy nhất nàng cần làm, chính là bám lấy chàng thật chặt, cho đến khi họ cùng đón nhận cái chết. Nàng yêu sư phụ của mình như vậy, làm sao mà nàng không hạnh phúc được chứ? Tất cả phụ nữ trên thế gian đều muốn có được và nàng đã có được rồi. Có được một người đàn ông xem nàng như một báu vật duy nhất trên thế gian, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cất giữ thật kỹ trong lòng, cố gắng hết sức của mình để nàng không phải chịu mọi mưa gió.
Một sư phụ trầm mặc như ngọn núi, trong lành như màn đêm, làm sao nàng có thể nhẫn tâm làm trái lại bất kỳ suy nghĩ nào của chàng. Nàng muốn cùng sư phụ yêu quý của mình cứ như vậy mà đi tiếp, dù con đường phía trước có thế nào, kết thúc ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần họ vẫn còn bên nhau.
Tang Lạc suy nghĩ, vẻ mặt dịu dàng giống như những áng mây trên trời. Nàng kéo mặt của Phó Thanh Viễn lại gần, hơi cúi đầu xuống hôn lên trán của chàng một cái.
Phó Thanh Viễn vẫn đang nhìn những quả dưa chuột màu xanh dưới giàn dây leo, bất ngờ bị đồ đệ kéo lại gần hôn, trong mắt vẫn còn chút kinh ngạc chưa được gạt bỏ, bất ngờ lại có chút đáng yêu, khiến Tang Lạc kêu lên một tiếng làm mặt chàng dính đầy nước bọt.
Lông mi Phó Thanh Viễn khẽ run, nhìn thấy đồ đệ giống như con chó nhỏ liế m mặt chàng đầy nước bọt, sự trầm mặc trong mắt không hiểu tại sao khiến người ta có một chút cảm giác vui vẻ. Phó Thanh Viễn hơi nhếch môi lên, cũng chỉ trong một giây, nhưng lần này để Tang Lạc bắt gặp được, đột nhiên nàng sững sờ một lúc.
Trong bao nhiêu năm nay, Tang Lạc tổng cộng nhìn thấy sư phụ cười bao nhiêu lần? Tất cả đếm trên năm đầu ngón tay! Tang Lạc còn chưa kịp phấn khích thì đã thấy khuôn mặt của sư phụ được phóng đại trước mặt mình, ngay sau đó, sư phụ nhẹ nhàng cọ xát má của mình lên mặt của nàng. Thế là nàng cắn vào mặt của sư phụ để lại một chút nước bọt, rồi bị cọ xát lại vào mặt của mình.
Tang Lạc còn chưa kịp nở nụ cười thì đã cứng đơ ở đó, rồi nàng nhảy dựng lên và hét lớn, “Sư phụ! Á nước bọt dính lên mặt con rồi!”
Phó Thanh Viễn dùng tay còn lại đỡ phần lưng dưới của Tang Lạc, đề phòng nàng quá kích động nhảy lung tung ngã xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào khác, vẫn bình tĩnh nhấc chân bước lên cầu thang gỗ, dường như người trêu chọc đồ đệ lúc nãy không phải là chàng.
Tang Lạc buồn cười nhìn chằm chằm vào sư phụ một lúc lâu, nhưng Phó Thanh Viễn cứ nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt ngay thẳng, một dáng vẻ thần thánh bất khả xâm phạm. Tang Lạc dùng tay sờ lên mặt thì thấy nước bọt đã khô từ lâu, thế là nàng đảo đảo đôi mắt của mình, rồi bất ngờ sáp lại gần sư phụ.
Nàng nhanh như chớp cắn vào má của sư phụ, sau khi cắn xong thì lập tức lùi về phía sau rồi đưa tay ngăn chặn phía trước, đề phòng chàng lại giống như lúc nãy.
Nhìn vẻ mặt cảnh giác và đắc thắng của đồ đệ, lần này Phó Thanh Viễn không làm gì cả. Thật ra, với tốc độ của đồ đệ, nếu như chàng không muốn để nàng cắn được, thì căn bản là không thể chạm vào được.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ không có phản ứng thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy sư phụ không phản kích như vậy thì không thú vị nữa. Có chút hơi bối rối, thỉnh thoảng nàng lao lên cắn một cái, lén lút theo dõi hết lần này đến lần khác xem rốt cuộc sư phụ có phản ứng hay không.
Khi Tang Lạc gần như vô thức lao người qua đó lặp lại vài lần động tác gặm vào mặt chàng, Phó Thanh Viễn vờ như vô ý quay đầu lại, đột nhiên thứ mà Tang Lạc gặm trúng chính là đôi môi của sư phụ. Bị đồ đệ gặm trúng xong, Phó Thanh Viễn liền quay đầi lại tiếp tục nhìn con đường phía trước, bước chân cũng không loạn chút nào.
Cái gặm lúc nãy có chút mềm, ôi đó là môi của sư phụ. Đột nhiên khóe miệng của Tang Lạc giật giật khi đã nhận ra, nàng cảm thấy sư phụ nàng hình như có chút xấu bụng? Nhưng nói không chừng đó chỉ là tình cờ sư phụ quay đầu qua đây thôi.
Đang suy nghĩ vừa nãy là sư phụ tình cờ hay cố ý thì Tang Lạc ngẩng đầu lên thì thấy sư phụ đã bế nàng lên đến tầng hai, đang chuẩn bị đẩy cửa một trong bốn căn phòng trên tầng hai. Tang Lạc chợt nhớ ra căn phòng này mình đã để những thứ gì, liền hét lên: “Đừng mở ra!”
Đáng tiếc nàng hét lên quá trễ, cánh cửa bị Phó Thanh Viễn đẩy một cái, lạch cạch một tiếng mở ra. Thấy sự việc không thể cứu vãn được nữa, Tang Lạc đỏ bừng mặt vùi mặt vào vai sư phụ không chịu ngẩng đầu lên nữa.
Phó Thanh Viễn đứng trước cửa thật lâu không nhúc nhích, nhìn thấy những đồ vật trong căn phòng này cũng có chút kinh ngạc. Chàng lặng thinh nghiêng đầu nhìn đồ đệ đang vùi đầu vào vai mình rồi bước vào căn phòng này.
Khắp nơi trong căn phòng này đều bày biện những bức tượng điêu khắc gỗ lớn nhỏ khác nhau, đều là điêu khắc một mình chàng. Đồ nhi của chàng đã điêu khắc tượng chàng nhiều như vậy, bày biện đầy ắp căn phòng.
Có cái cao bằng người thật, có con cao bằng nửa người, có con dài bằng một sải tay, có con to bằng lòng bàn tay, còn có những con được điêu khắc chỉ bằng ngón tay cái. Những con lớn chút được xếp thành hàng trên mặt đất, còn những con nhỏ hơn được xếp thành hàng trên tủ gỗ bên cạnh, gần như để đầy hai cái tủ gỗ lớn.
Phó Thanh Viễn xem từ bức tượng điêu khắc gỗ đầu tiên bằng vẻ măt khó hiểu.
Trong số những điêu khắc gỗ này, hầu hết đều có vẻ mặt lạnh lùng, đây là vẻ mặt chàng thường thấy nhất. Cũng có một phần nhỏ điêu khắc gỗ là vẻ mặt cau mày, ngoài ra không có cảm xúc nào, có lẽ vẻ mặt chàng cau mày là nhiều nhất. Còn có… vẻ mặt tươi cười của chàng, một nụ cười nhẹ nhàng bị đồ đệ điêu khắc trên bức tượng, khiến cho bức tượng điêu khắc gỗ đang mỉm cười trông thật điềm đạm.
Những tượng điêu khắc gỗ nhỏ trái với những điêu khắc gỗ lớn, đều điêu khắc cơ thể chàng một cách mũm mỉm tròn vo, khuôn mặt béo tròn không cảm xúc, có tượng đứng có tượng ngồi, còn có tượng cầm thanh kiếm gỗ nhỏ chỉ về phía trước… Phó Thanh Viễn không dừng bước chân, xem hết những tượng điêu khắc gỗ trong phòng.
Tang Lạc lén nhìn sư phụ qua khe hở ngón tay, muốn nhìn thấy điều gì đó từ biểu hiện của chàng, đáng tiếc Phó Thanh Viễn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào từ nãy đến giờ.
Sau khi xem xong tượng điêu khắc gỗ, Phó Thanh Viễn bế Tang Lạc đang nhìn trộm và bắt đầu đi về phía cửa.
Chàng muốn rời khỏi đây sao? Tang Lạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, vặn vẹo người một cách khó chịu, sự trầm mặc của sư phụ khiến trong lòng nàng có chút dự cảm không tốt.
Nhưng không giống như những gì Tang Lạc đã tưởng tượng, Phó Thanh Viễn bế nàng nhưng không bước ra khỏi cánh cửa, mà chàng từ từ đóng cửa lại. Sau đó bàn tay đang che mặt của nàng bị kéo ra, đồng thời một bàn tay nâng đỡ sau đầu của nàng tựa vào cánh cửa, tiếp theo chính là nụ hôn của sư phụ đáp xuống.
Trái ngược với vẻ mặt hờ hững của chàng, hôn một cách nồng nhiệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vi Sư Phụ
Chương 55
Chương 55