DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi
Chương 34: 34: Chậu Than Ngày Mưa Gió


Đúng lúc trong bếp có một cây chày cán bột, Diệp Dao lấy nửa chén bột mì, thêm vào một chút muối tăng độ dai, vừa nhào bột vừa căn chỉnh lượng nước để bộ không bị khô hay nhão, sau đó để sang một bên cho bột nghỉ.Khi bột đã nghỉ đủ, Diệp Dao lấy một cái thớt rây một lớp bột mì mỏng lên đó rồi dùng chày cán bột.

Cục bột tròn vo dần xẹp lại, dài ra cuối cùng biến thành một hình chữ nhật thật lớn.Diệp Dao không dừng lại mà tiếp tục cán đến khi khối bột mỏng như tờ giấy sau đó cắt thành từng hình vuông nhỏ, nhẹ nhàng nhéo một góc để nó thẩm thấu ánh sáng.Hoành thánh ngon là phải có lớp vỏ trong suốt, mỏng và dai!Sau khi làm xong vỏ hoành thánh, Diệp Dao lấy một miếng thịt heo lọc còn tám phần nạc hai phần mỡ, chuẩn bị làm một chén nhân hoành thánh đơn giản.

Thịt heo băm nhỏ, trộn đều với muối, tiêu, một chút xíu rượu vàng và nước tương để tăng thêm màu sắc.Nhân hoành thánh làm từ thịt tươi có màu đỏ hồng, sau khi được gói trong lớp vỏ mỏng, màu đỏ của thịt xuyên qua vỏ hoành thánh.


Những miếng hoành thánh với cái bụng hồng hào tròn vo được xếp ngay ngắn trên thớt, xinh đẹp cực kỳ.Diệp Dao vừa lòng gật đầu, bắc bếp lên đun sôi nước.

Rau xanh trụng qua nước sôi sau đó xếp xuống đáy bát.

Lần lượt thả hoành thánh vào trong nồi, luộc đến khi hoành thánh dần nổi lên nước, xuyên qua lớp da mỏng manh có thể nhìn thấy nhân thịt đang dần chuyển sang màu nâu.Hơi nước lượn lờ trong phòng bếp, chóp mũi tràn ngập mùi thơm của hoành thánh.Diệp Dao dùng muôi vớt hoành thánh đặt lên trên lớp rau dại, tiếp theo chính là linh hồn của chén hoành thánh, nước lèo thịt băm.Đổ nhân thịt chưa dùng hết vào một cái muống lớn, đặt hờ trên nồi nước sôi.

Diệp Dao thuần thục nêm nếm các loại gia vị và nước sôi vào trong muỗng lớn, đến khi thịt băm chín thì dưới lên chén hoành thánh.Mùi thơm của nước thịt băm hòa quyện hoàn hảo với hoành thánh, lại rải lên đó một chút hành băm, chén hoành thánh thơm ngon đã sẵn sàng.Diệp Dao múc một muỗng đầy thổi thổi, vỏ hoành thánh sau khi nấu chín càng thêm trong suốt, có thể nhìn rõ nhân thịt bên trong.


Nhân thịt đầy đặn như một cái bụng nhỏ tròn vo, mời mọc người ta tới ăn nó.Cắn một miếng hoành thánh, lớp vỏ mỏng đến trong suốt vào miệng là tan, nước thịt nóng hổi chảy vào chảy vào trong miệng.“Ai ôi ——” Hoành thánh nóng bỏng làm Diệp Dao hít một ngụm khí lạnh, từng miếng hoành thánh xinh xắn thơm ngon lăn mấy vòng trong khoang miệng, rồi trôi tuột xuống cổ họng.Cô bé chậm rãi thở ra một hơi nóng, lại húp một ngụm nước lèo thịt băm, sự ấm áp từ dạ dày lan ra khắp tứ chi, Diệp Dao ăn uống cực kỳ thỏa mãn.Chính là cái này mùi vị! Giống hoành thánh sư phụ làm y như đúc.Vẫn còn thừa một ít thịt băm để làm nhân thịt, Diệp Dao định buổi tối sẽ dùng nốt số bột còn lại làm một tô mì dưới thịt băm, ăn đến thơm nức.Hôm nay thời tiết se lạnh, bầu trời âm u có lẽ sẽ đổ mưa.

Ăn xong cơm chiều Diệp Dao đi nấu nước tắm rửa, rồi lên giường đi ngủ sớm.Tối nay không có ánh trăng, Diệp Dao vừa nằm xuống không lâu, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng mưa rơi lộp độp.

Mưa càng lúc càng lớn, gió đêm rít gào cuốn theo hơi ẩm ướt vào trong phòng.Cơn gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ cũ nát, Diệp Dao vươn đôi tay nhỏ bé ra kéo chặt tấm chăn, cả người cuộn tròn thành một cục.Lúc mẫu thân mất, tấm chăn bông dày duy nhất cũng đã bị mấy tên thái giám trong cấm cung cướp đi, thân thể nhỏ bé của Diệp Dao run lên bần bật vì lạnh, cả người co rúm trong tấm chăn mỏng manh.Ngay lúc Diệp Dao bị đông lạnh đến mơ mơ màng màng, ngoài cổng lớn cấm cung đột nhiên vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, tiếp đó là tiếng gõ cửa.“Công chúa, công chúa, người ngủ rồi à? Ta là Thất Cửu!” Ngoài cửa gió lạnh gào thét, Thất Cửu gân cổ lên hô: “Thế tử bảo ta mang chăn bông và chậu than tới.

Công chúa ngươi tỉnh dậy mở cửa cho ta với!”Một lát sau, Diệp Dao lăn lộn ở trên giường, thoải mái nằm trong chăn bông ấm áp.


Trước giường đặt một chậu than hồng, ánh than đỏ hồng chiếu rọi lên đầu giường, hơi nóng trong chậu than xua tan cơn rét lạnh.Diệp Dao nhìn chậu than nhoẻn miệng cười, nàng không ngờ trong ngày mưa to gió lớn thế này, Vân Tranh còn nhớ tới mình, hắn chỉ là một tiểu thiếu niên mới chín tuổi thôi đó!Trong lòng cảm thấy ấm áp, Diệp Dao lấy hồ lô trong ngực ra, không có ánh trăng, nàng hướng về phía ánh lửa đỏ hồng.Ánh sang màu cam ấm áp khiến hốc mắt nàng đỏ lên, Diệp Dao mím môi cười, sư phụ, ngươi yên tâm đi, con ở đây sống rất tốt, còn gặp được người đối xử với con rất chân thành.Dưới ánh lửa lập lòe, Diệp Dao cẩn thận lấy ngón tay cái cọ xát bình hồ lô mờ đục, nàng quyến luyến ngắm nhìn nó một hồi lâu.

Đang định cất đi thì ánh mắt Diệp Dao đột nhiên ngưng trọng, trái tim cô bé thắt lại.Cô bé bất chấp cơn gió lạnh xoay người ngồi bật dậy, đưa bình hồ lô ghé sát vào chậu than, cẩn thận quan sát.Tiếp theo nàng hoảng hốt phát hiện, tại sao hôm nay bình hồ lô không sáng lên chút nào thế nhỉ? tại sao nó vẫn mờ đục y hêt ban sáng?Chẳng lẽ cú ngã ngày hôm nay đã làm hỏng hồ lô rồi?.


Đọc truyện chữ Full