DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Thần Thông Giám
Chương 25: 25: Còn Sống


“Mau khiển Lăng Hoài Chi nhanh chóng đưa Dịch Thường vào thành!”Ngoài lộ môn, có một số thần văn tướng võ mang theo phủ binh để xô cửa, xe xông đến như lang hổ, cửa cung chấn động.

Mà ở phía bên này Lý Mạo cũng đang cùng nhân mã của lão tận lực đánh vào lộ môn, một khắc còn chưa biết chắc chắn lão Hoàng đế đã chết hay còn sống thì một khắc ấy lão còn chưa yên tâm.

Bỗng nhiên một con bồ câu hạ cánh rơi xuống, Lý Mạo bắt lấy nó rồi gỡ giấy ra, đồng tử co lại, còn sống, lão Hoàng đế còn sống?Liều thuốc nặng như vậy vốn là phải chết!Lý Mạo hoảng sợ quá độ, nếu như lão Hoàng đế bảo vệ Dịch Trạm trước mặt bách quan thì sao bây giờ, “Mau ngăn bọn chúng lại! Không được để ai tiến vào!”“Chôn thuốc nổ, nổ tung cái cửa rách này cho ta!”“Hỏa tiễn, chuẩn bị!”Lý Mạo chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, từng cọc thuốc nổ được xếp chồng lên nhau, ầm ầm, từ trong đến ngoài hoàng cung bị chấn động đến mức khiến người sợ hãi.

Sắc mặt lão Hoàng đế trắng bệch, hỏi Trạm Trường Phong, “Quốc vong, ngươi sẽ làm gì?”“Thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc.

” [1] Trạm Trường Phong không lo không sợ, “Một cái mạng thôi.

”[1] Thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc: miêu tả lại sự kiện lịch sử vua Vĩnh Nhạc triều Minh dời đô về Bắc Kinh và đế Sùng Trinh treo cổ ở Cảnh Sơn, ý chỉ bất khuất, khí tiết dân tộc.

“Súc sinh!” Lão Hoàng đế tát nàng một cái, hai mắt đỏ như máu, “Ta bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại muốn chết như thế này trong tay một đứa tiểu nhân cướp đoạt chính quyền hay sao!”“Nhớ kỹ, ngươi vẫn chưa phải thiên tử, ta mới là thiên tử!” Tay lão Hoàng đế run rẩy chỉ ra phía bên ngoài, “Mau cút, đi Tàng Kinh Các, mật đạo nằm dưới giá sách thứ chín, cút nhanh!”“Tổ phụ!” Sao Trạm Trường Phong có thể đồng ý, “Một canh giờ trước người đã truyền hoàng vị cho con.

”“Dịch Trạm!” Lão Hoàng đế bắt chặt lấy nàng, nước mắt vốn nên rơi lại không rơi quanh quẩn trong hốc mắt đục ngầu, “Triều n có thể vong, nhưng Dịch gia thì lại không thể hủy trên tay con được, con không chỉ là Thái tử mà con còn là con cháu Dịch gia!”“Cút!” Lão Hoàng đế lại đẩy mạnh nàng một cái.


Trạm Trường Phong mím chặt môi, sâu trong mắt là sự giãy dụa.

Tiếng kêu la đánh giết bên ngoài đinh tai nhức óc.

Nàng quỳ xuống, dập đầu lạy lão Hoàng đế ba cái, “Tôn nhi bất hiếu.

”Trạm Trường Phong nhìn lão Hoàng đế lần cuối một lát, sau đó dẫn người rời đi, “Người trong cung thế nào?”Linh Tứ nói: “Phần lớn tập trung ở Thiên Điện, nhưng phu nhân không muốn tới.

”Trạm Trường Phong nắm chặt tay thành quyền, “Được rồi, vậy người nào tình nguyện đi cùng cô thì dẫn theo.

”Tình huống trước mắt đầy rẫy nguy hiểm cho nên Trạm Trường Phong chỉ triệu những người trung thành tuyệt đối với nàng trong Cấm vệ quân và ám vệ, mang theo trẻ em phụ nữ trong cung rút lui về phía Tàng Kinh Các.

Hàng ngàn hỏa vũ[2] đột nhiên đánh tới.

[2] hỏa vũ: mưa lửa, ở đây là mũi tên tẩm dầu đã đốt cháy“Nấp mau!”Hơn mười ám vệ võ nghệ cao siêu xoay người phi lên, múa may đao kiếm như mặc liên nở rộ giữa bầu trời ánh lửa, đánh rơi vô số mũi tên.

Cấm vệ quân lấy thân làm tường ngăn phía trước Trạm Trường Phong và trẻ em phụ nữ, “Điện hạ mau đi thôi!”Lửa rực cháy cùng với màu máu tươi chiếu vào mắt nàng, trong lòng càng thêm bi thương, mà đáng buồn là, nàng không thể quay đầu.

Bọn họ đi tắt sang thông đạo gần đó, tránh xa hỏa vũ, chung quanh ngày càng yên tĩnh không một bóng người, cái hoàng cung yên lặng này lại hiện lên vẻ tan hoang rách nát.

Khi đi hơn ngàn người, lúc sắp đến Tàng Kinh Các lại chỉ còn ba bốn trăm.

Trạm Trường Phong đi vào Tàng Kinh Các, đi đến chỗ giá sách thứ chín, đang tìm tòi cơ quan thì tự dưng cảm nhận được một tia sát khí.

“Phập.

”“Đế cơ điện hạ, còn nửa ngày nữa là chúng ta sẽ tới hoàng thành.

” Lòng Lăng Hoài Chi đau đớn, nhìn về phía Mai Nhất Trì, trong ánh mặt là yêu thương nồng đậm.


Mai Nhất Trì không đáp lời, y cảm ứng được bên phía hoàng thành tình huống không quá khả quan.

Quý công tử ưu nhã vung tay áo, đổ cho hắn một ly rượu, “Tiểu thần chúc điện hạ hoa cái như cẩm, vi tôn một phương.

”[1][1]Hoa cái như cẩm, vi tôn một phương: đại ý chúc cho giàu có và quyền lựcLời này có thể là chúc phúc đế cơ, cũng có thể là chúc phúc cho “Hoàng đế”, y cảm giác như tim mình đang nhỏ máu, y phải tự tay dâng người mình yêu lên giường của một kẻ khác.

Mai Nhất Trì nhấp một ngụm rượu, liếc y hàm chứa thâm ý, “Bổn cung mệt, về phòng nghỉ trước.

”Trong trạm dịch[2] không có quá nhiều người, nhưng hắn vừa lên lầu đã hấp dẫn hoặc trực tiếp nhìn hoặc lén nhìn của tất cả mọi người.

[2]Trạm dịch: ở cổ đại, nơi hoàng cung sắp xếp làm tình báo quân sự, nơi quan viên ăn uống nghỉ ngơi và đổi ngựa.

“Hành động nhanh lên, bên phía hoàng thành sắp kết thúc rồi, chỉ chờ một cái kết từ phía này là xong.

” Một người thấp giọng nói.

Lăng Hoài Chi uống một ngụm rượu, “Một khắc nữa, đợi cho thuốc phát tác.

”Trong phòng ở lầu trên, Mai Nhất Trì nghe thấy hết những gì bọn họ nói, hơi mỉm cười, cười tâm tư phức tạp của phàm nhân, cười cái gọi là tình cảm, cười cái mà trên đường mình coi là “trải nghiệm”.


Trải nghiệm trên đoạn đường này không hề có tác dụng gì đối với hắn, không thể giúp hắn đột phá gông cùm xiềng xích của cảnh giới, cũng không thể có được cảm ngộ nào có giá trị.

Thôi, làm đến bước này cũng coi như là hoàn thành ước định với Dịch Thường.

Việc bên phía hoàng thành y không tiện tham gia.

“Song Ban”Từ phía đằng xa một con chim bay tới, đậu trên song cữu [3], thân hình như gà, mỗi mắt lại có hai con ngươi, kêu với Mai Nhất Trì, tiếng hót lảnh lót trong trẻo như phượng.

[3]Song cữu: song-cửa sổ trên cánh cửa, cữu: cánh => song cữu cánh cửa sổ trên cánh cửa =,=Đấy là một con linh điểu[4] nổi danh, tên là Trọng Minh.

[4]Linh điểu: linh+ tên động/ thực vật, gọi tên những loài động/ thực vật không phải phàm vậtMai Nhất Trì nhìn nó chẳng hề coi ai ra gì mà rung người rụng hết lông chim xuống, chỉ còn một cái thân thịt trần trụi, đành nói, “Ta phải đi về rồi, ngươi ở lại đây thêm chút nữa, chờ khi nào triều n sụp đổ, hoặc là tên Thái tử kia gặp nguy hiểm thì cứu y một lần.

”Con chim Trọng Minh này có mỏ chim mà lại phát ra tiếng người, “Hoàng thành hỗn loạn lắm, làm sao ta tìm được y.

”.


Đọc truyện chữ Full