DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Hàn
Chương 55: 55: Cáo Nhỏ 4


Nhà hàng Yên Vân.
Rất nhiều hào môn trong giới đến tham dự tiệc sinh nhật 15 tuổi của nhị thiếu gia Ngụy Liêm Kha, có không ít minh tinh được mời tới dự tiệc, thiệp mời cũng được phát rất đẹp, phục vụ cũng rất đông đúc.
Thẩm Nguyệt Hy đến nơi nhìn hàng xe, y trầm mặc, làm lớn thật, xem ra vị thế của Ngụy Liêm Trạm có nguy cơ thật.

Y nghĩ sẽ có bạn học trong lớp đến như Uông Lê, Tần Cửu Phi, 3 người họ là 3 người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, được xem là thái tử đảng, được nuôi dưỡng là người thừa kế, tinh thông rất nhiều.

Còn vị thiếu gia nhà họ Dư thì ra nước ngoài rất lâu, năm nay mới quay lại nên là chưa quen biết gì nhiều.
Thiệp mời phát tới Dư gia cũng không biết có đi hay không, nhà họ Dư giấu quá sâu rồi.

4 đại gia tộc nắm quyền ở Liêu Thành.
Y đi vào thang máy nhấn vào tầng 4 sau đó bước tới phòng dự tiệc, 2 bảo an đứng canh ở cửa, Lưu quản gia đi tới đưa thiệp mời, bảo an nhận lấy thiệp mời từ tay quản gia Lưu thì để hai người vào.
Đi vào trong là sảnh tiệc rộng lớn, xa hoa và long trọng, người rất nhiều làm Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy lười biếng.

Y cùng quản gia đi một chút thì tìm ra 3 cha con Ngụy gia.
Ngụy Liêm Trạm hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười một cách lịch sự.

Nguỵ phụ hỏi "Bạn con à?".

Ngụy Liêm Trạm gật đầu "Bạn học mới chuyển đến".
Thẩm Nguyệt Hy đi qua, y khẽ lên tiếng "Xin chào Ngụy tổng, hân hạnh gặp mặt, còn có hai vị quý công tử".
Thẩm Nguyệt Hy nói xong cũng trầm mặc, hình như quên mất mình còn nhỏ rồi.

Gương mặt ít cảm xúc càng trầm mặc.
Ngụy phụ mỉm cười "Chào cháu, ta có nghe A Trạm nói về cháu".

Y nói "Ừm, thật là vinh dự, cậu đây là nhị thiếu gia nhỉ?".
Ngụy Liêm Kha dáng dấp cũng ổn, trên người có một cỗ duệ khí kiêu ngạo làm y khẽ cau mày, còn không đáp?
Ngụy Liêm Trạm liếc Ngụy Liêm Kha thì cậu nhóc mới nói "Đúng vậy".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Ngụy phụ rồi mới nói "Lần này đến không có quà gì nhiều, chỉ có chút quà mọn mừng sinh nhật của nhị thiếu gia".
Quản gia cầm một cái hộp nhỏ đưa qua, thư ký của Ngụy tổng nhận lấy quà thì im, món gì đây, sao mà nhẹ vậy.
Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu rồi rời khỏi, Ngụy Liêm Trạm cũng xin phép đi theo.


Thẩm Nguyệt Hy lấy một ly nước trái cây từ tay phục vụ, Ngụy Liêm Trạm đi tới rồi hỏi "Cậu tặng quà gì vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Một chiếc xe mà thôi, không đáng giá..." ừm...!xót thật.
Ngụy Liêm Trạm khẽ mỉm cười rồi nói "Ở bên kia có phòng nghỉ, đi chứ?".

Y uống ngụm nước rồi nói "Được, tớ không thích ồn ào".
2 người đi qua phòng nghỉ, có trẻ con và không ít người trẻ tuổi đang ngồi, Tần Cửu Phi và Uông Lê ngạc nhiên khi nhìn người tới.
Uông Lê vui vẻ rồi cao hứng đứng lên "A Thần, cậu cũng tới ư? Bất ngờ lắm nha, cậu đi chung với ai vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Đi một mình".
Uông Lê vui vẻ cầm tay y ngồi xuống ghế, vài vị thiếu gia khác quan sát, người này không quen thuộc, đồ trên người vải có vẻ tốt, hàng định chế.

Đồng hồ cũng bình thường, không giá trị..
Thẩm Nguyệt Hy ngồi xuống ghế với 3 người kia, có mấy người khác xì xào bàn tán.

Thẩm Nguyệt Hy thính lực tốt, nghe rõ mồn một mọi thứ.

3 người họ cũng nghe nên mặt lạnh vô cùng, sau đó rút bài ra đánh với y.
Thẩm Nguyệt Hy có bản lĩnh, chơi toàn thua khiến 3 người họ trầm mặc, sau đó nhường y thắng vài ván rồi cổ vũ.
Sau 1 chút có 1 vị tiến vào, cậu ta đi tới chỗ họ, sau đó mỉm cười, tay chắp lại và khom lưng "Cậu Ngụy, cậu Uông, cậu Tần, bên nay chúng tôi có món hàng mới rất tốt, vừa mềm mại lại dịu dàng, ắt hẳn các vị sẽ thích, lại còn là mèo nhỏ nữa".
Ngụy Liêm Trạm mỉm cười ôn hòa "Vu tổng gia có nhã hứng thì tự dùng, chúng tôi không có hứng thú".
Uông Lê đứng dậy, cậu khoác vai Vu tổng gia rồi vỗ vỗ bã vai cậu ta, ánh mắt hơi cong như uy hiếp "Vậy a, cậu nhìn bọn ta thích vậy sao?".
Có vị thiếu gia lên tiếng "Vu tổng cứ cho vào đi, nhỡ đâu chúng tôi lại ưng ý?".
Vu tổng mỉm cười rất chân chó "Tốt tốt, lập tức để cậu ta tiến vào".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn người được đi vào, y trầm mặc, sau đó nhìn ánh mắt như cầu cứu của đối phương nhìn y, sau đó thấp giọng "Anh.".
Thẩm Nguyệt Hy: "!"
Y trầm mặc đứng lên, thanh âm lành lạnh "Món hàng này đẹp đấy, bao nhiêu tiền, ta mua đứt cậu ta".
Vu tổng đang vui thì ấp úng cười "Vị thiếu gia đây, cậu ta e là...".
Thẩm Nguyệt Hy đi qua trước mặt thiếu niên kia "5 triệu, đủ?".
Vu tổng lập tức nói "Tốt tốt".

Y bảo Lưu quản gia vào trả tiền.

Thẩm Nguyệt Hy đi qua, y cởi áo vest của mình ra, sau đó khoác lên vai rối phương "Dư Quân, chú đã sẵn sàng bị anh xử lý chưa? Em trai nhỏ của anh".
Thẩm Dư Quân: QAQ
Y vươn tay chạm vào gáy Thẩm Dư Quân rồi nói "Vu tổng, cậu nhóc này là em trai tôi, giá 5 triệu cũng khi dễ nó quá đi".
Thẩm Dư Quân tỏ vẻ đáng thương mà chớp mắt phượng, y nhéo má đối phương, mỉm cười hết sức dịu dàng và mềm mại khiến người trong phòng rung động.

Thẩm Dư Quân cảm thấy lạnh sóng lưng, thôi xong, ca ca tức giận!
Thẩm Nguyệt Hy thanh âm nhẹ đi "Vu gia đúng không? Tôi nhớ rồi, cũng cảm ơn đã tìm được tiểu thiếu gia nhà họ Dư quay về nhé, nếu tôi điều tra ra mấy người làm gì Dư Quân nhà chúng tôi thì tập đoàn Dư Thị sẽ không nương tay đâu".
Y mỉm cười hết sức ôn nhu, em trai càng cậy nước lấn tới "Anh, tên kia đánh em, bảo em dâng thân thể, may mà em học võ nên đánh được, nhưng cũng bị đánh...".
Thẩm Nguyệt Hy đứng nghe, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, y mở điện thoại nhìn một chút.

Y kéo nhẹ cà vạt "Lần này sinh nhật Ngụy tiểu thiếu gia, và Ngụy đại thiếu gia là bằng hữu nên ta sẽ không ảnh hưởng đến bữa tiệc, nhưng Vu gia ta sẽ chú ý rõ".
Y vỗ vai của Vu tổng "Thật mừng vì hai nhà Dư và Vu không liên quan hay hợp tác đến nhau".
Y thu lại nụ cười, sau đó nói "Ừm, Liêm Trạm, lần này tớ phải quay về xử lý việc nội bộ trong nhà rồi, tạm biệt".

Ngụy Liêm Trạm gật đầu cười cười "Tạm biệt, cười đẹp lắm".

Thẩm Nguyệt Hy trầm ngâm rồi gật đầu "Cảm ơn".
Thẩm Dư Quân khép nép bên cạnh Thẩm Nguyệt Hy cũng diễu vỏ giương oai, lộ ra khí chất và khía cạnh tổng tài của mình.
Thẩm Nguyệt Hy vừa quay lưng, cậu ấy liền thu lại dáng vẻ kia, hết sức vui vẻ chạy theo y "Anh ơi, em muốn về nhà, à đúng rồi còn có nhiều chuyện muốn nói với anh, em sẽ báo cáo rõ".
Y gật đầu rồi cất bước đi "Quay về từ từ nói".

Thẩm Dư Quân cười tủm tỉm "Tốt a".
......................
Sau hôm đó.
Vu gia bị đòn đánh nặng đến mức gần phá sản, nhưng Dư Thị nương tay nên không đến mức phá sản, nhưng trên bờ vực sạt nghiệp, chỉ cần một ngọn gió cũng có thể ngã.
Các tin tức đen lộ ra trong truyền thông, còn có thái tử gia nhà họ Dư và đứa con thất lạc Dư Quân cũng bị lộ, Thẩm Nguyệt Hy đã giải thích rõ ràng với cha mẹ bảo họ không cần để ý.
Thẩm Nguyệt Hy tạo giấy tờ cho Thẩm Dư Quân xong, vẫn họ Thẩm.

Thẩm Nguyệt Hy để vậy mà không sửa là vì Dư mẫu họ Thẩm.

Vậy nên sẽ không có vấn đề gì.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi an tĩnh làm đề toán với Thẩm Ngạn Thanh, sinh hoạt đi học vẫn như thường lệ không có gì khác biệt quá nhiều.
Đi học, đi làm, nghỉ ngơi.
Cuộc sống của y trải qua an bình như vậy, Thẩm Dư Quân ở lại không lâu cũng quay về để thế giới kia để chơi.
Đã đến kỳ thi tháng thứ 2, lần này Thẩm Nguyệt Hy vươn lên đứng đầu, hơn Thẩm Ngạn Thanh ít điểm, đại khai y là 746, Thẩm Ngạn Thanh là 737.

Ừm, bỏ xa Tần Cửu Như ở hạng 3 luôn rồi.
Thẩm Nguyệt Hy meo meo dạy kèm Thẩm Ngạn Thanh rất tốt, y nhìn bầu trời có tuyết rơi thì khẽ im lặng, tay y tiếp lấy tuyết, linh lực trong tuyết ít thật.
Y đang đứng thì có vài bạn học vừa chạy vừa nói "Nghe nói Thẩm Ngạn Thanh tới kỳ phát tình rồi, tò mò Alpha cấp thống trị ra sao quá, mau chạy tới nhà thi đấu đi".
Thẩm Nguyệt Hy: "!".
Y lập tức phản ứng sau đó lập tức chạy, bên ngoài nhà thi đấu rất nhiều học sinh, y nhìn thấy lớp của mình bèn đi qua.
Tần Cửu Phi và Ngụy Liêm Trạm đang cản các học sinh tò mò, Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc đi tới "Cậu ấy ổn chứ?".
Tần Cửu Phi lắc đầu "Không ổn, pheromone của cậu ấy mạnh quá, muốn lại gần rất khó".
Ngụy Liêm Trạm trầm mặc, Thẩm Nguyệt Hy quay ra thấy không ít tai thú của các Omega trỗi lên, có không ít người đỏ mặt.
Mùi thủy tùng tràn ngập trong nhà thi đấu cùng mùi gỗ thông của Uông Lê cản nhau.

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y cảm nhận nội đan của mình đang cộng hưởng khiến trái tim y đập nhanh hơn.

Thẩm Nguyệt Hy chen vào trong, y chạy vào, Ngụy Liêm Trạm ngăn không kịp nên hét lên "Uông Lê, thu lại phenomenon!".

Uông Lê giật mình thu lại, lập tức bị pheromone của Thẩm Ngạn Thanh tấn công thì mùi hoa thơm mát tản ra.

Thẩm Nguyệt Hy đi tới, tinh thần lực tản ra kèm theo mùi hương phenomenon, y cẩn thận chải chuốt lại tinh thần lực của Thẩm Ngạn Thanh, thanh âm lành lạnh vang lên "Thẩm Ngạn Thanh, bình tĩnh".

Thẩm Nguyệt Hy đi qua, Uông Lê cản tay y lại thì Thẩm Ngạn Thanh khó chịu mà tăng cường phenomenon hơn.

Thẩm Nguyệt Hy nói "Không sao, độ phù hợp của chúng tôi cao, buông ra".

Uông Lê nghiêm túc nói "Cậu ta nghe không hiểu đâu".

.

||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Thẩm Nguyệt Hy nhìn con cáo bạc to lớn bên kia đang gừ lên, y khẽ nói "Không sao, tôi quen rồi".

Thẩm Nguyệt Hy giật tay mình, sau đó đi qua, nhìn con hồ ly to bự này cách mình càng gần, nguyên đan càng dao động mạnh.

Y cảm nhận rất rõ ràng.


Thẩm Nguyệt Hy thở nhẹ, sau đó đi tới, tay vươn ra vuốt ve bộ lông mềm của bạch hồ "Tôi ở đây, không sao...".

Bạch hồ không phản kháng mà liếm nhẹ cần cổ của y, răng nanh cọ cọ lên.

Y vỗ nhẹ lưng cậu, thanh âm mềm đi "Dám cắn thì tôi bẻ răng cậu".

Bạch hồ ư ử cứ cọ cọ hàm răng sắc nhọn với cần cổ trắng của Thẩm Nguyệt Hy cho tới đỏ nhưng vẫn không làm rách da của y.

Y dùng tinh thần lực xoa dịu cơn nóng, truyền linh lực vào vỗ về bạch hồ ngốc nghếch.

Sau 2 phút thì quay về hình người, Thẩm Ngạn Thanh hoàn toàn bình ổn vùi đầu nơi vai Thẩm Nguyệt Hy ngủ.

Thẩm Nguyệt Hy bế hắn lên, sau đó giao cho giáo viên y tế, 2 người theo giáo viên y tế tới viện kiểm tra tình hình, tiện xét nghiệm.

Ngụy Liêm Trạm nhìn cổ của Thẩm Nguyệt Hy có điểm đỏ lên, băng dán ngăn mùi cũng mất rồi.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn bác sĩ đi tới, bác sĩ nói "Ừm, độ tương thích 2 người cao thật, là định mệnh".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn con số 100%, y rũ mi xuống, an tĩnh nhìn, bác sĩ nói "Đã tiêm ức chế cho cậu ấy, nhưng vẫn cơ chút không hiệu quả, 2 người là người yêu sao? Nếu là thì có thể đánh dấu tạm thời để ngăn cản, vì là loài hiếm nên rất khó phán đoán tình hình".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc gật đầu "Vâng bác sĩ".

Y sờ nhẹ cổ mình, cẩn thận suy nghĩ.

Ừm, nên an ủi.

Y sờ nhẹ răng nanh, sau nhận ra tai hồ ly không biết lộ từ bao giờ, bây giờ tai hồ ly dựng thẳng, y trầm mặc, cái tai cụp xuống.

Ngụy Liêm Trạm bị thu hút bởi cái tai nãy giờ, đều là cáo?
Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ một cách trầm ngâm, sau đó thở dài.

Ngụy Liêm Trạm vừa nãy mới răn dạy y xong về không thể làm liều.

Thẩm Nguyệt Hy biểu thị mình không sao.

Y lười biếng uống ngụm nước cam rồi ngồi đó, sau 1 chút mới đi vào trong phòng bệnh..


Đọc truyện chữ Full