DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người
Chương 27: 27: Võ Đài Luận Võ 2


Vì để khích lệ ý trí chiến đấu của các tân sinh mới nên Quách viện sĩ dẫn bọn họ đi xem cao thủ chân chính đấu ở Đông viện.
Các học sinh ai cũng cao hứng, mỗi người tinh thần sáng lạng đi theo Quách viện sĩ đến Đông viện.
Năm nay Võ đạo viện của Đông viện có một nhóm đệ tử suất sắc mới, huấn luyện viên đang giảng dạy cho bọn họ những kiến thức cơ bản, còn mấy vị lão sinh thì ở bên cạnh chỉ đạo.
" Quách viện sĩ, ngươi thấy sao? Đám tân sinh của ta năm nay phi thường xuất sắc a "
Lôi viện sĩ của Võ đạo viện cười ha ha đi tới, vẻ mặt đắc ý.
Hoàng Bắc Nguyệt chẳng quan tâm nghe bọn họ nói chuyện nên nàng nãy giờ cứ thơ thẩn nhìn lung tung.
" Bắc Nguyệt quận chúa, ta nghe nói ngươi thông tuệ linh mẫn, mấy chiêu như vậy ắt hẳn ngươi học xong rồi đi.

Vậy không bằng cùng ta lên đây diễn luyện một chút "
Lúc này giọng nói đầy mỉa mai của Tiết Mộng vang lên.


Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đảo mắt nhìn Tiết Mộng, cái nhìn lạnh lùng của nàng làm Tiết Mộng có chút sợ hãi, nhưng vì Hoàng Bắc Nguyệt dám nhục nhã phụ thân và ca ca của nàng nên nàng muốn làm Hoàng Bắc Nguyệt phải trả giá gấp nghìn lần.
Anh Dạ mày liễu nhíu lại, mắt phượng trừng lớn nhìn Tiết Mộng, đang muốn ngăn cản thì giọng Hoàng Bắc Nguyệt vang lên
" Tiết tiểu thư thật sự muốn diễn luyện cùng ta? "
" Bắc Nguyệt, thân thể ngươi không tốt nên ko cần nhất thiết phải diễn luyện "
Hoàng Bắc Nguyệt vừa dứt lời xong Anh Dạ liền vội ngăn cản.
" Không sao, ta có thể tập được "
Hoàng Bắc Nguyệt liền thoải mái nói.
" Ha ha, nếu quận chúa đồng ý thì chi bằng chúng ta lên kia đấu đi "
Tiết Mộng kiêu ngạo chỉ tay lên lôi đài.
Võ đài luận võ, sinh tử bất luận!
Tiết Mộng đây là đang muốn giết nàng đi.
Công chúa Anh Dạ lập tức đứng lên, hướng nơi này đi tới, cả Quách viện sĩ cùng Lôi viện sĩ cũng ra tay ngăn cản
" Diễn luyện thì diễn luyện nhưng địa phương như lôi đài ko phải để chơi đùa đâu "
" Được thôi "
Hoàng Bắc Nguyệt chẳng thèm để ý đến bọn họ, vô tư nói.
" Vậy liền bắt đầu đi! "
" Không được! "
Thanh âm của Tiết Triệt bỗng vang lên tới ngăn cản Tiết Mộng muốn lên lôi đài đấu.


Hoàng Bắc Nguyệt thắc mắc tại sao Tiết Triệt lại tới đây sớm như vậy, theo nàng nhớ lại thì không phải lúc nàng giết Tiết Mộng xong hân mới đến sao?
" Hoàng Bắc Nguyệt, ta muốn khiêu chiến với ngươi trên lôi đài! "
Tiết Triệt hô to làm mọi người ngạc nhiên.

Tiết Triệt là một triệu hoán sư tứ tinh mà lại muốn khiêu chiến với một phế vật đại danh từ nhỏ? Không cần đấu cũng đã biết ai sẽ thắng rồi.
" Ca ca, ngươi sao vậy? Đối phó với tên phế vật này chỉ cần muội là có thể giết chết nàng "
Tiết Mộng khó hiểu nói nhỏ với Tiết Triệt.

Với cấp bậc trung cấp chiến sĩ của nàng là đủ để thắng được Hoàng Bắc Nguyệt rồi sao ca ca của nàng thân là một triệu hoán sư lại muốn khiếu chiến với Hoàng Bắc Nguyệt ?
" Muội không cần hỏi nhiều, ta sẽ thay muội đấu trận này.

Bắc Nguyệt quận chúa ngươi thấy sao? "
Tiết Triệt biết Hoàng Bắc Nguyệt là một triệu hoán sư phong thuộc tính nên mới không muốn cho nàng đấu với Tiết Mộng.


Hắn vẫn chưa nói cho Tiết Mộng biết chuyện này, nếu để nàng lên đấu thì e rằng Hoàng Bắc Nguyệt thắng là cái chắc.
" Tiết Triệt, ngươi là triệu hoán sư có thể đấu với ta, Bắc Nguyệt chỉ là người thường sao có thể đấu với ngươi được? "
Anh Dạ tức giận nói, Bắc Nguyệt đâu phải là triệu hoán sư mà có thể đấu với Tiết Triệt được chứ.
" Cũng được "
Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nói khiến tất cả ngơ ngác, nàng có biết nàng đang nói gì không! Tiết Triệt là triệu hoán sư đó!
" Bắc Nguyệt, ngươi....!"
Công chúa Anh Dạ lo lắng nói nhưng Hoàng Bắc Nguyệt nháy mắt với ra hiệu với nàng là sẽ không sao khiến nàng cũng an tâm một chút nhưng vẫn lo lắng
" Gọi hoàng huynh tới đây nhanh lên! "
Anh Dạ phân phó cho một người gọi Chiến Dã đến rồi hồi hộp nhìn lên võ đài.
Quách viện sĩ cùng Lôi viện sĩ lo sợ nhìn hai người đứng trên lôi đài, ai cũng biết Bắc Nguyệt quận chúa được hoàng thượng quan tâm như thế nào, nếu để hoàng thượng biết được Hoàng Bắc Nguyệt bị thương chắc bọn họ bị chặt đầu luôn quá..


Đọc truyện chữ Full