DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người
Chương 44: 44: Muốn Gọi Lại Người Một Tiếng Sư Phụ Mà Khó Vậy Sao


Nàng vung một kiếm xuống, đạo lực mạnh mẽ bay đến hướng Linh Tôn.

Linh Tôn cũng cảm thấy thực lực nàng rất mạnh nên liền dùng long vĩ chặn lại nhưng vẫn tạo ra vài vết thương.
Hai mắt Linh Tôn nổi lên sự tức giận, nha đầu này dám tùy tiện xông vào thất pháp lại còn dám làm thương hắn thế này.
Linh Tôn mở miệng, bắn ra một trận hỏa diễm lớn, hỏa diễm do Linh Tôn phun ra chắc chắn uy lực không nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt cầm chắc Tuyết Ảnh chiến đao, vung lên một kiếm chặn đoàn lửa kia lại.
Đoàn hỏa diễm bị chém sau đó liền tản ra rồi dập tắt.
" Ha, ngươi sẽ tung chiêu gì tiếp đây? "
Hoàng Bắc Nguyệt kiêu ngạo khiêu khích Linh Tôn nhưng Linh Tôn chỉ dùng ánh mắt to lớn nhìn nàng.


Hoàng Bắc Nguyệt bỗng cảm thấy kì lạ, nàng định thần một chút cảm giác xung quanh.
Mũi liền ngửi được gì đó, Hoàng Bắc Nguyệt liền giật mình lập tức đưa tay lên bịt mũi lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Linh Tôn.
Trong đoàn hỏa diễm Linh Tôn phun ra lúc nãy có khí gây mê!
Chết tiệt, vậy mà nàng lại không nhận ra sớm hơn.
Chiến Dã đứng phía xa thấy nàng bỗng nhiên nhiên có chút bất thường, lập tức ngược dòng bơi lại.
Đầu óc của Hoàng Bắc Nguyệt lúc này dần trở nên mơ màng, mọi thứ mờ mờ ảo ảo không rõ ràng.

Nàng nhìn sang thấy Chiến Dã đang cố gắng bơi đến đây trong miệng liền khẽ nói: " Đừng đến đây...!"
Sau đó khí gây mê đã hoàn toàn tác dụng lên nàng, Hoàng Bắc Nguyệt buông thả Tuyết Ảnh chiến đao, thân thể nhẹ nhàng bất động ở trong dòng nước.
Hai mắt thật lớn của Linh Tôn nhìn nàng, sau đó đảo qua Chiến Dã, cái đuôi kiêu ngạo khẽ động, dòng nước chảy ngược lại, hình thành một vòng xoáy thật lớn, Chiến Dã vừa mới bơi đến một đoạn lập tức bị cuốn vào trong dòng xoáy.
Sau đó Linh Tôn dùng cái đuôi cuộn Hoàng Bắc Nguyệt lại, đột nhiên xoay người, mạnh mẽ kéo nàng rời đi.
Hắn dùng khí gây mê như vậy mà nàng lâu rồi vẫn chưa ngất đi, nha đầu này tinh thần thật sự rất mạnh mẽ.
Chiến Dã ở trong vũng xoáy không cam lòng nhìn, lập tức triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kì Lân, trong lòng nói: " Cứu nàng! "
Tử Diễm Hỏa Kì Lân ngước hai mắt lên, nhìn thoáng Linh Tôn ở trong nước hoành hành di động, đây là thần thú chân chính.
Đừng nói ở trong nước, thực lực của bọn họ đã bị giảm một nửa, coi như là ở trên đất bằng, đánh nhau bình thường, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Linh Tôn!
" Chiến Dã, lối ra ở gần đây, nếu không đi, ngươi cũng sẽ chết.


"
Tử Diễm Hỏa Kì Lân tỉnh táo nói.
Chiến Dã cắn răng, kiên trì nói: "Cứu nàng! "
" Tính mạng triệu hoán sư cùng linh thú gắn liền một chỗ, ngươi chết, ta cũng sẽ chết! "
"Cứu nàng! "
Tử Diễm Hỏa Kì Lân không muốn nhiều lời, trực tiếp gầm nhẹ một tiếng, thân hình ở trong nước bành trướng mấy lần sau đó há mồm, ngậm Chiến Dã vào trong miệng, theo dòng nước chảy chạy như điên rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác được đầu đau đớn, hí một tiếng, đột nhiên mở mắt.
Ánh sáng của ngọn lửa nóng rực quá mức chói mắt, nàng lập tức nhắm hai mắt lại, sau nữa ngày, mới cẩn thận chậm rãi mở ra.
Đây là một gian thạch thất to lớn trống trải, xung quanh đều là tường đá màu đen, trên vách tường, bị ngọn lửa nung cháy đỏ bừng.
Đây là thạch thất gần nơi Linh Tôn sống...
Đột nhiên một tường đá đỏ bừng tách ra hai bên, một con thuyền nhỏ đơn giản chậm rãi đi vào, trên thuyền có một nam tử trẻ tuổi mặc màu đen cẩm bào, vóc người cao to, mặt như quan ngọc.

Mặt mày hắn vô cùng tinh tế, giống như người từ trong họa đi ra, có sắc đẹp khuynh quốc, chỉ là phần lạnh lùng này lại thiếu nhân khí, môi mỏng mím lại nhìn như có vẻ bất cận nhân tình.
Hắn đứng ở trên thuyền, con ngươi hẹp dài nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, vẻ cao cao tại thượng như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn trong đầu không ngừng nghỉ đến hình ảnh 5 năm sống trong rừng rậm Phù Quang, hắn là sư phụ nàng, tận tình chỉ bảo nàng, dù vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng nhưng hắn rất quan tâm nàng.
Trong miệng khô khốc, nàng nhẹ run run muốn gọi hắn một tiếng " Sư phụ ".

Hắn là Linh Tôn thần thú hoàng tộc cao ngạo vậy mà vì nàng mà hóa ma...
Nàng nhớ hắn nói, khi ma thú chết, sẽ hoàn toàn bái biệt cùng ánh mặt trời, vĩnh viễn biến mất trong thời không, hơn nữa cũng không có kiếp sau.
Nhưng hiện tại không phải hắn đang đứng đối diện cùng nàng ở kiếp sau à?.


Đọc truyện chữ Full